Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người thứ tư

Phiên bản Dịch · 2287 chữ

Sau khi tôi nói xong, sắc mặt lão ma hoảng hốt, trực tiếp hòa mình vào những trận đấu phía dưới, khí đen trên người không ngừng tản ra không trung, hòng dùng cách này để che dấu đi thân người mình.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, thân người tôi phóng lên, khí đen trước mặt lập tức phân tán, thân hình của lão ma lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.

Giờ phút này, tứ hộ pháp đang chiến đấu với Hoàng Tiểu Tiên cũng cảm nhận được tình hình phía dưới, gã biết, nếu như tôi giết lão ma, thì những cảnh giới Ngưng Anh khác của Kháng Thiên giả, chỉ sợ cũng chỉ còn một đường chết.

- Cái tên lão cửu này, tại sao còn chưa đến? thật càng ngày càng tệ!

Tiếng trách mắng của tứ hộ pháp truyền ra, nhưng đòn tấn công của Hoàng Tiểu Tiên lại càng thêm ác liệt, và cả tiếng nói lạnh như băng:

- Tôi thấy, ông vẫn nên để ý tới bản thân mình đi!

Nói xong, khí thế quanh mình Hoàng Tiểu Tiên lại lần nữa tăng vọt lên, sau lưng Hoàng Tiểu Tiên, đột nhiên hiện ra một hư ảnh hồ ly năm đuôi.

Khi hư ảnh xuất hiện, không khí xung quanh giống như đều đã hoàn toàn ngưng đọng lại, sắc mặt tứ hộ pháp đột nhiên đại biến, kinh hô một tiếng:

- Hồ tộc? không ngờ mày lại là dòng dõi Hồ tộc? nếu mày đã là Hồ tộc, vì sao lại dám ra tay với bản tôn? Hoàng Tà không dạy mày à?

Khi tiếng nói của tứ hộ pháp truyền ra, lập tức, sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên hơi khựng lại, trong lòng dĩ nhiên đã hiểu ra điều gì, Hoàng Tà là ai? Hoàng Tà chính là nhị thúc “ruột” trong miệng cô ấy, mà hiện tại, tên của nhị thúc lại xuất hiện trong lời nói của gã này.

Điều này chứng minh cho chuyện gì? Điều có thể chứng minh đã quá rõ ràng, Hoàng Tà, không ngờ đã khuất phục Kháng Thiên giả?

Hoàng Tiểu Tiên cả ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, lại đạt được tin tức như vậy ở đây, cô ấy hít sâu một hơi, không nói nửa lời, khí thế trên người sục sôi.

- Khốn nạn, Hoàng Tà đã làm chuyện gì!

Sắc mặt tứ hộ pháp cực kì khó coi, nhưng hiện tại gã đã biết, người con gái trước mặt, chỉ e đã không còn nghe lời Hoàng Tà.

……..

- Lão ma, ông không còn đường thoát!

Nhìn thấy lão ma đang không ngừng chạy trốn trước mặt, tôi đột nhiên quát lên một tiếng , bùa Lôi Đình trong tay ném ra, rơi xuống chỗ lão ma, truyền đến một tiếng nổ rền vang.

Thân hình của lão ma cũng bởi vì lá bùa Lôi Đình này mà hơi khựng lại, trong nháy mắt, tôi đã tới trước mặt lão ma, kế đó, nhìn lão ma chằm chằm, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Mặt lão ma cũng lộ ra vẻ hung tợn!

- Thằng ranh con khốn nạn, mày muốn giết tao, thì cũng phải trả giá!

Tiếng nói tràn ngập sát khí truyền ra từ trong miệng lão ma, ngay sau đó, tôi thấy lão ma không còn chạy nữa, mà quay người lại, phóng về phía tôi, trên thân người lão ma, khí đen như biến thành thực chất.

Nhưng đối với điều ấy, tôi cũng không chút để ý, ngay sau đó, kiếm trong tay tôi lật một cái, kiếm khí màu đỏ xoay tròn quanh thân kiếm.

Dường như đang hình thành kiếm canh,thấy kiếm ma đang lao vun vút tới, trường kiếm trong tay vung lên, kiếm canh lập tức hóa thành một cơn lốc nhỏ, bay thẳng về phía lão ma.

Thân người lão ma va chạm vào cơn lốc, kế đó là những tiếng động trầm đục truyền ra.

Xì xì xì….

Hiện trường chỉ còn lại những luồng mảnh máu thịt bay tứ tung, lúc này, khí đen cũng đã bị kiếm canh chặt đứt,khi khí đen tan đi, tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thân hình lão ma đã không thấy đâu, mà kiếm canh của tôi thì lại chém vào “bộ xương” trắng hếu.

- Người thứ hai!

Tiếng nói thản nhiên truyền ra khỏi miệng tôi, cùng lúc đó, tôi cảm nhận được Mộc nguyên đan trong cơ thể mình, vẫn đang không ngừng tản ra một luồng năng lượng tinh thuần, khôi phục thương thế của tôi, mà thương thế trong người, cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Tôi không thể không cảm thán lần thứ hai, hiệu quả của Tiên Thiên Lôi Mộc không ngờ lại khủng bố đến vậy, có thứ này trên người, chỉ cần không phải là bị trúng một đòn chết ngay, thì chỉ sợ đều có thể khôi phục lại nhanh chóng, quan trọng nhất là, căn bản không cần dùng quá nhiều thời gian, chỉ cần trong chốc lát, cũng có thể hoàn toàn bình phục.

Lúc này, ánh mắt của tôi rơi xuống chiến trường phía dưới, nhìn trúng hai gã cảnh giới Nguyên Đan điên phong, trường kiếm trong tay trực tiếp đánh ra, nhưng giây tiếp theo, tôi lại thấy thân hình của Phùng Thiên Trung bay ngược ra ngoài.

ở trước mặt anh ta, có một gã Kháng Thiên giả cảnh giới Ngưng Anh, cho dù nói thế nào, thì Phùng Thiên Trung chung quy lại cũng chỉ vừa mới đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh không bao lâu, cho nên vẫn chưa thông thạo lắm.

Vì vậy, trải qua trận chiến dài, Phùng Thiên Trung dĩ nhiên là rơi vào thế hạ phong! Thậm chí, lúc này chỉ e Phùng Thiên Trung đã bị trọng thương, cứ tiếp tục, tính mạng sẽ bị đe dọa!

- Khốn nạn, cho dù có chết, tao cũng phải kéo mày theo làm đệm lưng!

Hai mắt Phùng Thiên Trung đỏ au, khí mùi trên người đã trở nên cực kỳ hỗn loạn, lúc này, sắc mặt Phùng Thiên Trung dữ tợn, lao thẳng đến trước mặt gã áo choàng đen.

Nhưng, vừa lao ra được mất thước, thì một tay bàn tay đã trực tiếp đặt lên bả vai Phùng Thiên Trung.

- Được rồi, cố giữ mạng, về sau giết thêm mấy tên Kháng Thiên giả!

Tiếng nói nhàn nhạt truyền ra khỏi miệng tôi, Phùng Thiên Trung ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, một lúc sau, Phùng Thiên Trung đột nhiên ôm quyền.

- Minh chủ, thuộc hạ không có năng lực!

Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Phùng Thiên Trung, tôi cười ảm đạm:

- Không, anh làm rất tốt! đi trợ giúp những đệ tử Đạo Minh còn lại, nơi này giao cho tôi!

Nói xong, thân người tôi nháy mắt cái đã biến mất, lần thứ hai xuất hiện, đã ở ngay trước mặt gã áo choàng đen, một quyền vung ra, không hề sai lệch.

Sắc mặt gã áo choàng đen đại biến, chỉ trong giây lát, gã đã cảm nhận được mùi vị nguy hiểm trong nắm đấm ấy.

Hiện tại, tôi không cần kéo dài thêm thời gian, ngược lại, phải mau chóng đánh chết bất kì một gã cảnh giới Ngưng Anh nào, như vậy mới có thể bù lại chút tổn thất cho đệ tử Đạo Minh phía dưới.

So với cảnh giới Ngưng Anh, chênh lệch giữa đệ tử Đạo Minh và kháng Thiên giả là rất lớn, nhìn thôi mà tôi lòng tôi cũng thấy lo lắng, mà giờ phút này tôi cũng cảm nhận được Phùng Thiên Trung đã lao xuống chiến trường phía dưới.

Thình!

Một tiếng động lớn truyền ra, gã áo choàng đen trước mặt bay ngược ra sau, ánh mắt lấp đầy vẻ khó tin nhìn tôi.

- Không thể nào, sao mày có thể mạnh như vậy? mày còn chưa tiến vào cảnh giới Ngưng Anh!

Tiếng nói kinh hãi của gã vang ra, nhưng đối với vấn đề này, tôi không muốn giải thích nhiều, Thiên Uy Pháp Thân dung nhập vào trong người, mỗi một quyền, đều mạnh tương đương với đòn tấn công của kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh.

Cho nên, đối mặt với gã cảnh giới Ngưng Anh trước mắt. tôi đương nhiên có ưu thế áp đảo.

- Đối với một người chết, tôi cảm thấy không cần thiết phải giải thích nhiều!

Kim quang khởi động dưới chân, thân người lại lần nữa xuất hiện trước mặt gã một cách dị thường, tiếng nói không chút cảm xúc truyền ra, ấn kết trong tay bắt đầu biến hóa.

- Kim Canh chưởng!

Chưởng canh màu vàng kim mang theo mùi vị chết chóc xuất hiện trước mặt gã áo choàng đen, xuyên qua từng tầng khí đen phòng ngự, đập thẳng vào ngực gã.

Phụt….

Một ngụm máu tươi bắn ra, gã áo choàng đen bay vút lên, có điều chính lúc này, tay tôi đưa lên, giữ lấy gã.

Thân người gã khựng lại, lại lần nữa định ra tay, thấy vậy khóe miệng tôi hơi nhếch lên, đột nhiên phát lực!

- Phá!

Tiếng nói nhàn nhạt vang ra từ trong miệng tôi, một cái lỗ cực lớn xuất hiện trước ngực gã áo choàng đen, nắm đấm của tôi vẫn còn dính chút máu thịt.

Sau khi đánh chết cảnh giới Ngưng Anh thứ ba, ánh mắt tôi rơi xuống phía dưới.

Thân người Hoành Bân không ngừng lui ra sau, trước mặt ông ta, âm khí trên người gã cảnh giới Ngưng Anh bùng nổ, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, đồng tử tôi hơi co lại, vừa rồi mới phát hiện, Hoành Bân đang phải đối đầu với một tên Nhất Khí Ngưng Anh điên phong.

Vả lại Hoành Bân đã chống cự lâu như vậy rồi, thì mới xuất hiện dấu hiện yếu thế, cũng chính là nói, hiện tại Hoành Bân cũng sắp sửa đạt ngưỡng Nhị Khí Ngưng Anh, bằng không, ông ta không thể chống cự lâu đến vậy.

Sau khi Hoành Bân bị gã áo choàng đen dùng một chưởng đánh văng, kế đó, tôi lại thấy gã áo choàng đen đang chuẩn bị “rèn sắt khi còn nóng”, nhưng thân người tôi đã xuất hiện, đứng chắn ngang trước mặt Hoành Bân.

- Minh chủ?

Nhìn thấy tôi xuất hiện, ánh mắt Hoành Bân lóe qua một tia kinh ngạc, mắt tôi nhìn chằm chằm gã áo choàng đen, thản nhiên lên tiếng:

- Đi giúp đỡ những đệ tử Đạo Minh có thực lực thấp!

- Vâng, minh chủ!

Nghe vậy, Hoành Bân gần như không hề do dự, trực tiếp ôm quyền với tôi, sau đó rời đi.

Tôi nhìn gã áo choàng đen trước mặt, chân nguyên từ từ nổi lên.

- Để tôi “chăm sóc” ông nhé!

Sắc mặt gã áo choàng đen lạnh như băng, biểu cảm cũng không mấy thay đổi, ngay tức khắc, vẻ mặt gã hơi nặng nề, khí mùi trở nên nồng hậu hơn.

- Thử một quyền của tôi trước nhé!

Bàn chân tôi đạp mạnh xuống đất, cát đá bay mù mịt, thân hình hóa thành một quả pháo, hung mãnh lao ra, sau đó, tôi lại nhìn thấy gã áo choàng đen lùi ra sau một bước, bày ra tư thế công kích.

Không sai, gã không lựa chọn phòng ngự, mà chọn công kích?

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, sau khi dung hợp Thiên Uy Pháp Thân, tôi tự cho rằng thực lực của mình trong cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh không tìm thấy đối thủ, hiện tại, tôi muốn nhìn xem, gã trước mặt, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

Khi suy nghĩ lóe qua trong đầu, thân hình tôi đã xuất hiện trước mặt gã áo choàng đen, nắm đấm của gã cũng vung tới, nắm đấm bị bao trùm bởi một tầng sương đen sì.

Hai nắm đấm trực tiếp va chạm vào nhau.

ầm ầm…..

Một tiếng nổ lớn truyền ra, tôi khẽ nhíu mày, bởi vì tôi phát hiện trên cánh tay mình, có cảm giác hơi tê tê, còn gã áo choàng đen phía đối diện, lại loạng choạng lùi ra sau.

Thân người tôi run lên, trực tiếp hóa giải lực chấn động trên người, có điều gã áo choàng đen phía đối diện, đã khiến trong lòng tôi có chút dè chừng.

Có thể tiếp được một quyền của tôi, đã là không tầm thường! có điều hiện tại tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa với gã, phải nhanh chóng giết chết cảnh giới Ngưng Anh, như vậy mới có thể giúp Đạo Minh chúng tôi lật ngược tình thế.

- Tiếp tục đi!

Quát lên một tiếng, thân người tôi bắn ra, chân nguyên trong người thôi thúc đến cực hạn, sau khi liên tiếp giao thủ với tôi, không ngờ gã áo choàng đen trước mặt lại xoay người chạy trốn, đương nhiên, tôi làm sao có thể để cho gã đào tẩu, giây tiếp theo, tôi hừ lạnh một tiếng, thân người truy kích phía sau lưng gã.

- Tuyệt Sát Kiếm! tam thức!

Trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay, quần áo lay động, hô lên một tiếng, kiếm canh tùy ý di chuyển, nhắm về hướng gã áo choàng đen đang chạy trốn, chém xuống.

Phụt!

Cuối cùng, thân người gã bị chém ra làm hai, máu tươi lênh láng đầy dưới đất, khiến da đầu người nhìn ngứa ngáy.

- Phù! Người thứ tư!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.