Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

gặp lại người ấy, nhất kiếm sinh liên!

Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Cảm nhận được luồng sát khí, lòng tôi lại dâng lên cảm giác bất lực, lúc trước đối diện với tứ hộ pháp, lòng tôi ít nhiều gì cũng vẫn đang cầu nguyện Hoàng Tiểu Tiên sẽ xuất hiện.

Cuối cùng, quả nhiên vào lúc mấu chốt, Hoàng Tiểu Tiên xuất hiện rồi!

Nhưng hiện tại, Hoàng Tiểu Tiên lại bị tứ hộ pháp quấn chặt, căn bản không có cơ hội thoát thân, mà đối diện với ‘sát cục’ trước mắt, không còn ai phá giải cho tôi nữa.

- Xem ra mày đã chuẩn bị xong tâm lý đón chờ cái chết, nếu vậy, mày đi thôi, thằng ranh!

Tiếng nói trầm trầm truyền ra từ trong miệng Hàn Đại Lương, ngay lập tức, bàn tay gầy gò của Hàn Đại Lương vươn ra, năm đầu ngón tay co lại, hướng về phía đầu tôi.

Chính lúc này, một tiếng thét phẫn nộ truyền tới từ phía sau!

- Minh chủ, tránh ra!

Khi nghe thấy âm thanh này, lông mày tôi lập tức nhíu lại, sắc mặt Hàn Đại Lương cũng hơi thay đổi, vội vàng lùi ra sau hai bước.

Mà ngay tức khắc, một thân ảnh đã xẹt qua người tôi, tôi căn bản không kịp phản ứng, đại khái cũng có thể nhận ra, người này, là Hoành Bân.

Thân người Hoành Bân tiếp cận Hàn Đại Lương, cả cơ thể lập tức phồng lên, thấy vậy, một từ ngữ ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi.

Tự nổ!

- Đừng mà…..

Tôi thét lên một tiếng rách họng, nhưng, tất cả đã muộn!

- Cái thứ tà ma ngoại đạo này, muốn giết minh chủ, thì phải chảy chút máu cho ông nội mày!

Thình!

Một tiếng nổ lớn cùng tiếng gầm của Hoành Bân quanh quẩn khắp không gian, một làn sương máu lan ra khoảng không trước mặt, vẻ mặt tôi đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào làn sương máu trên không, đưa tay ra muốn bắt lấy chút gì đó, nhưng lại phát hiện, ngón tay của tôi căn bản không thể động đậy được nữa.

Cùng lúc đó, một thân người chật vật thảm hại phóng ra khỏi làn sương máu, quần áo trên người rách tả tơi, quan trọng nhất là, trên người ông ta cũng có vài vết thương.

Hàn Đại Lương trong lúc không kịp phòng bị, bị Hoành Bân tự nổ làm thương, một người cảnh giới Ngưng Anh tự nổ, toàn bộ năng lượng đều nổ tung, cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh như Hàn Đại Lương cũng không dám khinh thường.

Hàn Đại Lương vừa thoát khỏi làn sương máu, mặt mày vặn vẹo, ánh mắt lấp đầy vẻ oán độc.

Tôi cảm thấy bản thân tôi đã không khống chế được cảm xúc của bản thân, lúc này, một trường kiếm đỏ như máu xuất hiện trước mặt tôi.

Lập tức, lòng tôi chấn động, bởi tôi phát hiện cảm xúc của tôi đang trở nên nóng nảy, cảm giác này, hình như là cảm xúc của tôi, đã không còn nghe theo khống chế của chính mình.

Ngẩng đầu, nhìn Thị trong tay, tôi bỗng thấy nghi hoặc, cùng lúc đó, tiếng của kiếm linh cũng truyền ra trong đầu tôi.

- Nhóc con, có muốn giết cái tên trước mặt kia không? Ta có thể giúp ngươi!

Giây phút nghe thấy kiếm linh nói vậy, cả người tôi sợ hãi như bị sét đánh, kiếm linh nói hắn có thể giúp tôi giết Hàn Đại Lương? Thực lực của ông ta là cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh! Đang đùa đấy à!

Tôi nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp hỏi kiếm linh:

- Ngươi đang nói đùa với ta đấy à?

Không sai, đầu tiên chưa nói đến hiện tại tôi không thể sử dụng Thị Huyết Đan, bởi vì khi trước tôi đã sử dụng nhiều lần, nếu tiếp tục sử dụng, sẽ tạo ra di chứng rất lớn cho chính mình.

Cho dù hiện tại tôi có thể sử dụng Thị Huyết Đan, thì thực lực của tôi nhiều nhất cũng chỉ tăng lên tới cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh, lúc đó, cũng miễn cưỡng chiến được một trận với kẻ mạnh cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, còn là kiểu liều mạng.

Nhưng hiện tại kiếm linh lại tùy ý nói một câu, nói hắn có thể giết được Hàn Đại Lương? Điều này sao có thể?

Lòng tôi không ngừng lóe qua những ý nghĩ, sao có thể xảy ra?

Nhưng khi tôi đang nghi ngờ, thì kiếm linh lại nói:

- Ngươi cảm thấy vào lúc này rồi mà ta còn đùa với ngươi được sao? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi giết người kia!

Khi tiếng nói khẳng định của kiếm linh lần thứ hai vang lên, cả người tôi đứng tại chỗ, mà phía đối diện, Hàn Đại Lương cũng đang từng bước từng bước đi tới gần.

Vẻ oán độc trên mặt ông ta càng lúc càng nồng nặc, hình như hận không thể trực tiếp xé nát tôi thành nghìn mảnh.

Lòng tôi cũng trở nên lo lắng, sau đó hỏi kiếm linh:

- Đừng nói là ngươi giúp ta vô điều kiện, nói đi, muốn điều kiện gì?

Kiếm linh, tôi vẫn luôn đề phòng, bởi vì lúc Thị được tôi chế luyện thành công, lão Doãn đã từng nhắc nhở, dù sao lúc bắt đầu Thị cũng được dung hoà với một viên huyết sát trân châu,thứ đó, không phải thứ tốt lành gì.

Mà những lần trước, tôi không phải là chưa gặp qua nguy hiểm đến tính mạng, nhưng kiếm linh lại chưa từng nhắc đến, lại phải vào lúc này, mới nói có thể giúp tôi giết chết Hàn Đại Lương? Đầu tiên chưa cần nói chuyện này thật hay giả, nhưng đều đáng để tôi sinh ra lòng hoài nghi.

Quan trọng nhất là, lúc vừa rồi, tôi cảm nhận được Thị rất hưng phấn, Thị chịu kiểm soát của kiếm linh, mà chính lúc đó, tôi phát hiện cảm xúc của mình cũng có chút không chịu khống chế, tổng hợp lại, tôi cảm giác được, kiếm linh không có lòng tốt.

- Có thể có điều kiện gì? Mấy lần trước, ta không ra tay, là bởi vì ta vẫn chưa chuẩn bị đủ năng lực, chỉ cần ngươi dùng máu của mình tế cho kiếm, sau đó hoàn toàn thả tâm thần của mình ra, vậy thì ta mới có thể gia tăng năng lượng ẩn chứa trong thị vào trong người ngươi, như vậy, người mới có đủ sức lực để chiến với người này!

Giọng điệu của kiếm linh vô cùng lo lắng, sau đó giải thích với tôi.

Lông mày tôi nhíu chặt, thật sự đơn giản vậy sao? Chỉ cần làm theo những gì kiếm linh nói, tôi có thể nâng cao thực lực của mình sao? Thậm chí đủ năng lực giết chết Hàn Đại Lương?

Không đợi tôi nghĩ nhiều, lúc này Hàn Đại Lương đã sắp tới trước mặt tôi, mà cánh tay tôi thì còn cần nửa phút nữa, mới hoàn toàn bình phục.

Mắt thấy một quyền của Hàn Đại Lương lại đánh xuống, tôi chỉ có thể thúc dục chân nguyên, ngưng tụ ra trước mặt, nắm đấm của Hàn Đại Lương không do dự đập vào màn chắn chân nguyên.

Màn chắn chân nguyên vỡ tan, cơ thể của tôi lại lần nữa bay ngược ra hơn mười thước, thân người rơi xuống đất, sau lưng truyền tới cơn đau thấu xương.

Cơn đau sau lưng khiến tôi phải hít một hơi lạnh, ngay sau đó, khóe miệng Hàn Đại Lương xuất hiện nụ cười, ánh mắt lạnh băng, lại lao tới chỗ tôi.

Thấy như vậy, lòng tôi nóng như đang ngồi trên đống than, mà giọng nói gấp gáp của kiếm linh cũng truyền ra.

- Nhóc con, mau lên, bằng không không kịp mất!

Nghe vậy, tôi cười khổ, nói với kiếm linh trong đầu:

- Có phải rất muốn khống chế cơ thể của ta không? Không chế cảm xúc của ta? Không chế tất cả mọi thứ của ta?

Tiếng nói của tôi truyền ra, kiếm linh lập tức ‘á khẩu’.

- Ngươi, ngươi đang nói gì thế! Ta chẳng qua chỉ muốn giúp ngươi vượt qua nguy hiểm lần này thôi!

Giọng nói của kiếm linh nhỏ lại, có điều vẫn điềm nhiên nói với tôi, tôi cười lạnh trong lòng.

- Ta biết, người vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, chờ một cơ hội tốt nhất, mà ta, lại chưa từng giảm bớt lòng cảnh giác với ngươi, ngay từ đầu đã chưa từng!

Tôi thản nhiên nói, lúc này, một cơn gió sắc lạnh đã thổi tới chỗ tôi, tiếng nói vô cùng lo lắng của kiếm linh lại truyền ra.

- Ngươi không nghe theo lời ta, ngươi sẽ chết, ngươi sẽ chết!

Kiếm linh hình như muốn nhấn mạnh chữ “chết” với tôi, nhưng, tôi sao lại không biết, hiện tại tôi đang đối mặt, vốn dĩ đã là đường cùng!

Tôi chậm rãi nhắm mặt lại, hoàn toàn không để ý tới lời nói của kiếm linh!

- Thằng ranh, chịu chết đi!

Tiếng nói lạnh tanh của Hàn Đại Lương truyền vào tai tôi, mà giờ phút này tôi còn cảm giác được, cái chết đang tiến lại rất gần.

đối mặt với cái chết, cả người tôi không kiềm được mà run rẩy, đối mặt với cái chết, quả nhiên tôi cũng không có cách nào ung dung.

Nhưng, thế thì đã làm sao?

- Nhất kiếm sinh liên, trảm!

Một âm thanh trong trẻo vang lên, khi nghe thấy tiếng nói này, cả người tôi không hiểu sao bỗng cứng đờ, có chút khó tin bắt đầu mở mắt ra.

Nhưng trong lòng lại sợ sệt, sợ đây chỉ là ảo giác của tôi.

Cuối cùng, tôi vẫn mở mắt ra, bởi vì tôi cảm giác được, sát khí nhắm vào tôi của Hàn Đại Lương, đã biến mất?

Khi tôi mở to mắt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên không trung, một đóa hoa sen màu trắng bay thẳng xuống người Hàn Đại Lương, đóa hoa sen này, dường như hoàn toàn được ngưng tụ bởi kiếm khí khủng bố, thoạt nhìn cực kì đẹp mắt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Đó là sát khí nồng nặc!

Thấy kiếm khí hoa sen tới gần, vẻ mặt Hàn Đại Lương cũng hơi ngây ra, công kích trong tay trực tiếp đánh về phía kiếm khí hoa sen.

Mượn khoảng không này, thân người tôi né qua một bên, thương thế trên cánh tay đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Nhưng ánh mắt của tôi thì chưa từng rời khỏi bầu trời, bàn tay đó nắm chặt trường kiếm, trên người mặc một thân áo quần màu xanh, cứ như là một búp hoa sen trong làn nước mát chưa từng nở rộ, vô cùng mê người.

Bóng dáng của người khiến tôi ngày đêm tương tư thương nhớ, lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.

Gặp lại người ấy, nhất kiếm sinh liên!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.