Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nguy hiểm của tôi

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

Sự kinh hãi trong lòng thật lâu sau vẫn chưa lắng lại, lão Doãn, rốt cuộc khủng bố đến mức độ nào, kẻ mạnh như lão, chỉ cần nói một câu, đã chém lìa tay của người khác.

Một màn này, cũng đã dọa sợ chết đứng tất cả đám người Kháng Thiên giả, sắc mặt tứ hộ pháp hoàn toàn tái nhợt, gã nghĩ muốn nổ não cũng không nghĩ đến, nơi này lại có một vị khủng khiếp đến vậy.

Mẹ nó, đó chính là bát trưởng lão, kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo, mà người vừa cất tiếng nói, đến ngay cả mặt còn không lộ diện, đã trực tiếp chém đứt lìa một cánh tay của bát trưởng lão.

Đùa cái quái gì vậy, người như vậy nếu muốn giết gã, chẳng phải chỉ đơn giản như giết một con gà con thôi sao? Bản thân gã còn ở đây làm loạn! đây chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?

Nghĩ đến đây, tứ hộ pháp không khỏi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, lạnh như bản thân gã rơi vào trong một chậu nước toàn băng đá.

Cả người gã rét run, nhìn Hoàng Tiểu Tiên trước mặt, lúc này tứ hộ pháp đã không còn ý chí chiến đấu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, ‘chuồn là thượng sách!’

Cả một khoảng thời gian lâu như vậy, mà vị kia đều không ra tay, rất có khả năng là lười giết gã, không sai, chính là lười giết gã, nếu như người đó có ý muốn giết gã, thì chỉ e lúc gã nói chữ đầu tiên, đã lập tức bị giết chết!

- Mẹ nó, chuồn là thượng sách! Lần này thằng nào con nào mà nói với tao tu luyện ở tỉnh Qúy Châu còn lạc hậu, không có tu sĩ nào đáng để bỏ vào mắt, thì lão tử liều mạng với nó!

Suy nghĩ này lập tức lóe qua trong đầu tứ hộ pháp, tứ hộ pháp đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, khí mùi trên người tăng vọt, một luồng khí âm sát khủng bố bắn về phía Hoàng Tiểu Tiên, nhưng không có ý muốn tấn công, chỉ muốn ngăn Hoàng Tiểu Tiên lại.

Ngay sau đó, tứ hộ pháp xoay người, đã không còn thời gian đi quan tâm đám Kháng Thiên giả phía dưới, gã “đổ xăng” vào bàn chân, cả người bay đi vun vút, hành động này của gã đương nhiên bị rất nhiều tên Kháng Thiên giả nhìn thấy rõ.

- Không ổn, tứ hộ pháp chạy rồi!

- Mẹ nó, chạy mau! Tứ hộ pháp đều đã bỏ chạy rồi!

- Đừng giết tôi…..

Từng tiếng kêu thê thảm truyền ra, giây phút tứ hộ pháp đào tẩu, khí thế chiến đấu của đám người Kháng Thiên giả giảm sút, mà lúc này, người của Đạo Minh vẫn đang trong trạng thái điên cuồng giết chóc.

Nhìn mọi chuyện, sự sợ hãi trong lòng tôi đã hoàn toàn được giải trừ, nhưng, trong đầu tôi, lại truyền tới một cơn đau kịch liệt, cảm giác này, đau không muốn sống, hình như truyền tới từ nơi sâu trong thần hồn.

Chính lúc này, hai thân ảnh đồng thời xuất hiện bên cạnh tôi.

- Anh làm sao vậy?

- Không sao chứ? Đừng làm chị sợ?

Nhìn thấy Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch bên cạnh, tôi chỉ có thể nặn ra nụ cười gượng, lúc này tôi có thể cảm giác được, trên người của tôi, đã nguy hiểm đến cực hạn, không phải là do thương thế trên người, mà là sâu trong thần hồn của tôi, dường như đang bị thứ gì đó mạnh mẽ chiếm cứ.

- Kiếm linh!

Tôi hô lên một tiếng với kiếm linh trong đầu, nhưng kiếm linh không đáp lại, căn bản cũng chẳng có ý muốn đáp lời tôi, lúc này, tôi đương nhiên biết sắp xảy ra chuyện gì, trong lòng lộp bộp một tiếng, sau đó trực tiếp nói với Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh.

- Mau, đưa em tới một nơi yên tĩnh!

- Đạo Minh giao lại cho chị!

Sau khi nói xong, tôi cảm thấy ý thức của mình đã bắt đầu trở nên mơ hồ, láng máng, tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng nói hưng phấn của kiếm linh.

- Ha ha ha, con mẹ nó nữa, lão tử chịu nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng để cho lão tử bắt được cơ hội!

- Chậc chậc chậc, thật là một thể xác “hảo hạng”! lão tử đã có chút chờ không được rồi!

- ……

Âm thanh mơ mơ hồ hồ, nhưng tôi biết, đây là tiếng của kiếm linh, tôi thậm chí đã không phân rõ được đây là ảo giác hay là sự thật, mà lúc này, tôi không biết bản thân mình đang ở nơi nào, có lẽ Hoàng Tiểu Tiên đã đưa tôi tới một nơi yên tĩnh an toàn.

Tôi dùng một tia linh trí cuối cùng của mình, giữ vững thần chí của mình, giữ chặt lấy tia thần hồn cuối cùng, hy vọng kiếm linh không thể thuận lợi chiếm đoạt được.

Lúc này, tôi theo bản năng lấy ra mấy cây Ngưng Hồn Thảo trong túi Càn Khôn, sau đó ấn kết trong tay bắt đầu biến hóa, tôi cảm nhận thấy bên trên Ngưng Hồn Thảo, đang toát ra những tia lực thần hồn, ngưng tụ vào trong óc tôi,

Thần hồn vốn dĩ đã tan hoang của tôi bắt đầu có chút tri giác, tôi cuối cùng cũng khôi phục lại được một chút ý thức, mà lúc này, tôi nhìn thấy trong đầu mình, có một thân ảnh mặc áo dài màu đỏ máu, gương mặt hắn thoạt nhìn có chút non nớt, nhưng lại có vẻ vô cùng yêu dị.

Nhìn giống với gương mặt của “tiểu thịt tươi”, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả tiểu thịt tươi không biết bao nhiêu lần.

(tiểu thịt tươi: ý chỉ các nam thần đẹp trai còn trẻ tuổi mặt búng ra sữa, kiểu các em zai xinh đẹp tấm chiếu mới chưa trải nhưng mà đẹp trai xuất chúng được các chị già mê đắm :V )

- Ngươi là kiếm linh?

Khi nhìn thấy thân ảnh này, tôi đột nhiên lên tiếng, có lẽ là bởi vì trực giác, tôi lập tức nhận định, trên người mặc áo dài màu máu, chính là kiếm linh!

- Không sai, là ta! Lý Nhất Lượng, không đúng, chờ thêm lát nữa, trên thế giới này sẽ không còn Lý Nhất Lượng nữa, mà là bản tôn!

- Không đúng không đúng, mẹ nó, chiếm đoạt được ngươi, ta vẫn phải dùng thân phận của ngươi để tiếp tục sống, trên người ngươi tồn tại quá nhiều thứ như của quái vật, ta nhất định phải từ từ tiêu hóa tất cả những gì của ngươi, sau đó đợi đến lúc ta đoạt được thân xác ngươi rồi, sẽ không khác lắm với chính nguyên bản của ngươi, thậm chí, là không có khác biệt gì!

- Hố hố hố, sướng quá! Thằng nhóc, hai em gái kia ta nhìn rồi, cực phẩm, ta sẽ thay ngươi chăm sóc hai nàng, không đúng, vẫn còn một người Lê tộc, và cả một tổng tài lắm tiền nữa, tất cả các em ta đều không lãng phí đâu!

Trên mặt kiếm linh, lộ ra vẻ vui mừng hớn hở, trong ánh mắt, còn hiện lên những cảm xúc điên khùng.

Thấy vậy, lông mày tôi nhíu chặt lại, bởi vì giờ phút này, tôi đưa mắt tự nhìn xuống thân mình, cơ thể vô cùng nhạt nhòa, thậm chí đã trong suốt!

Tôi? Lẽ nào tôi đang ở trong chính thần hồn của mình sao?

Không kịp nghĩ nhiều, bởi vì hiện tại tôi nhất định phải đối mặt với việc bị kiếm linh chiếm đoạt cả thể xác lẫn linh hồn, nếu như tôi thật sự bị hắn chiếm đoạt, vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!

- Kiếm linh, ta tự nhận là từ đầu đến cuối, ta đều không hề bạc đãi ngươi lần nào, cho tới tận bây giờ cũng vậy!

Nhìn kiếm linh, tôi cất tiếng nói, nghi hoặc nhìn kiếm linh phía đối diện, tôi muốn nói với hắn, đây là vì sao? Tôi có chỗ nào không đúng với hắn?

- Nhóc con, ngươi lải nhải cái gì thế? Lão tử chính là Tiên Thiên Linh Bảo Châu, cho dù không có ngươi, ta sớm muộn gì cũng có linh trí, hơn nữa lúc trước ngươi mạo hiểm, dung hợp khí huyết sát với ta thì cũng phải lên dự định trước cho tình trạng hiện giờ, ta đường đường là sinh linh được ông trời chiếu cố, sao có thể trở thành vũ khí cho tên phàm nhân như ngươi sử dụng!

- Ta không cam lòng, ta phải làm chúa tể của mọi thứ! Trong khoảng thời gian này, dưới sự trợ giúp của ngươi, ta thừa nhận mình đã trưởng thành rất nhanh, nhưng nếu như không có ta, ngươi cảm thấy người có thể trưởng thành nhanh thế này sao?

- Không có, không sai, tuyệt đối không có, chuyện này coi như chúng ta huề nhau, hiện tại ta muốn vươn lên làm địa chủ, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, ngươi yên tâm, tất cả những gì của ngươi, ta sẽ từ từ hưởng thụ thay ngươi!

Tiếng nói của kiếm linh không ngừng vang ra, dường như muốn nói hết thảy những suy nghĩ trong lòng hắn ra, lông mày tôi nhíu chặt hơn, nhưng, tất cả những chuyện này không phải là tôi chưa từng nghĩ qua.

Thậm chí lúc chế luyện Thị, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này, vốn dĩ, tôi cũng biết điều kiện mà kiếm linh đưa ra lúc trước nhất định có nguy hiểm cho tôi, nhưng giây phút nhìn thấy Hạ Mạch bị thương, tôi gần như đã bất chấp tất cả.

Tôi cảm nhận thấy thần hồn đang khôi phục lại từng chút từng chút một, tôi cũng cảm giác được, kiếm linh phía đối diện mạnh đến cỡ nào, nếu so sánh một chút, giống như lúc tôi chưa bước chân vào tu luyện, gặp phải một kẻ mạnh cảnh giới Tiên Thiên!

- Này, kiếm linh, ngươi từng nghĩ qua chưa, nếu như ngươi chiếm đoạt ta, vậy ngươi thật sự có thể dễ dàng sống tiếp được sao?

Tôi nhìn kiếm linh, lên tiếng hỏi, mà lúc này, kiếm linh hơi sửng sốt, hiển nhiên là không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhìn biểu cảm của kiếm linh, lòng tôi hơi vui vẻ, chuẩn bị tiếp tục kéo dài thời gian, nhưng khi đang chuẩn bị nói, thì cả người kiếm linh đã lao tới chỗ tôi.

- Nhóc con, mặc kệ, trên người ngươi đúng là có rất nhiều thứ quái dị, ta không trì hoãn thời gian nữa, hết thảy đợi lúc chiếm đoạt được rồi nói sau!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.