Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lòng đau như cắt

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Nhìn thấy cổ ấn đang đè xuống, mà khi đã tiếp cận, tôi lại thấy đó căn bản không phải là đồng ấn, mà là ngọc tỷ.

Mấy chữ cổ lớn ở trên đó, chính là ‘thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương!’

Lòng tôi hoảng hốt, đây chính là ngọc tỷ truyền quốc, trấn áp số mệnh một quốc gia, cho dù cổ quốc ấy đã không còn tồn tại nữa, nhưng thứ này, vẫn là một pháp bảo vô cùng lợi hại.

Ngọc tỷ vẫn đè xuống dưới, tôi cảm giác được trên đỉnh đầu mình có một ngọn núi đang đè xuống, cảm giác này khiến trái tim tôi trở nên giá lạnh, chân nguyên trong người không ngừng chui vào trong trường kiếm.

Trường kiếm run lên, kiếm khí tùy ý bay ra tứ tung, khí mùi quanh người tôi trở nên vô cùng cuồng bạo.

Trên thân Thị, kiếm khí vô tận bắt đầu tăng lên cấp tốc, mắt thấy ngọc tỷ đã ở trên đỉnh đầu, tôi đột nhiên hét lớn:

- Kiếm bạo!

Tiếng hô truyền ra khỏi miệng tôi, kiếm khí nồng đậm ẩn chứa trên thân kiếm lập tức bùng nổ, từng luồng kiếm khí dày đặc phóng ra cứ như cơn mưa kiếm khí, đánh về phía ngọc tỷ.

Lập tức, kiếm khí vô tận nổ mạnh, công kích lên bên trên ngọc tỷ, bắn ra những đốm lửa lập lòe khiến người ta khiếp sợ.

Tiếng kim thiết giao nhau không ngừng truyền ra, mỗi một luồng kiếm khí, lại đủ để xuyên thủng một kẻ mạnh cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh, phải biết rằng thuật kiếm bạo, chính là lúc trước tôi đoạt được trong túi càn khôn của vị trưởng lão Thần Kiếm Môn, uy lực không tầm thường.

Nhưng ngay cả là khi đã chịu tấn công khủng bố như thế, mà bên trên ngọc tỷ, vẫn không có chút tổn hại, cũng may, tôi cảm giác được, khí mùi của ngọc tỷ đã bị kiếm khí làm suy yếu đi một ít.

Nhưng ngọc tỷ vẫn không dừng lại, ép xuống người tôi, trong nháy mắt, đã tới ngay đỉnh đầu, luồng khí thế đó đột nhiên đánh lên người tôi, thân người tôi lập tức bay ngược ra ngoài.

Trước ngực tưng tức, cảm giác được cổ họng mình có vị mặn, nhưng tôi lại ra sức nuốt máu tươi ở cổ họng xuống, nhìn Cơ Thánh Thiên đang đứng sừng sững trên không trung.

Một màn này khiến những người đang theo dõi trận đấu thổn thức không thôi, rõ ràng đều đã nhìn ra, Cơ Thánh Thiên khủng bố không phải là không có đạo lý, mà ánh mắt nhìn tôi của Cơ Thánh Thiên, đã nhiều thêm ý tứ khinh miệt.

Đối với cái ánh mắt này, lòng tôi khó chịu cực độ!

Trong lòng tôi, đã bắt đầu kêu kiếm linh chuẩn bị, bởi vì công kích của tên này quá mạnh, hiện tại tôi vẫn chưa phải là đối thủ của cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, chứ đừng nói thiêu kiêu chi tử như Cơ Thánh Thiên.

Nhưng, chính lúc này, ở một chiến trường khác, lại có một luồng khí mùi đột nhiên bạo phát.

Cảm nhận được luồng khí này, tôi nhìn thấy rõ Cơ Thánh Thiên nhíu chặt mày lại, tôi theo bản năng nhìn sang vị trí truyền tới khí mùi, ngay sau đó, tôi nhìn thấy chiến trường của Hạ Mạch và Cơ Hoằng Văn.

Nhưng lúc này, trên thân Cơ Hoằng Văn, có một luồng khí dị thường đang phát ra, khiến cho khí mùi trên cơ thể Cơ Hoằng Văn tăng vọt.

Cùng lúc đó, sắc mặt tôi hơi thay đổi, bởi vì tôi cảm giác được, huyết dịch trong người mình hình như không chịu không chế của chính mình, nhận thấy tình trạng này, cả người tôi hoảng sợ thất sắc.

Bởi vì, lúc này tôi đương nhiên cảm nhận được khí mùi của Cơ Hoằng văn giống với luồng năng lượng trong người tôi, đây là lực huyết mạch?

Nhưng, vì sao lực huyết mạch trong người tôi, lại giống y chang Cơ Hoằng Văn?

Trong đầu tôi, vang lên những tiếng nổ ầm ầm, cảm giác như cả người đã bị sét đánh, đừng sững sờ tại chỗ, bởi trong vòng một khoảng thời ngắn khi nãy, tôi đã nghĩ tới một khả năng, lực huyết mạch của tôi, đến từ nhà họ Cơ?

Mẹ tôi là người nhà họ Cơ?

Nếu nói như vậy, tôi gần như đã đoán được ra vì sao Cơ Thánh Thiên lại muốn giết tôi, cả người tôi như bị xối nước lên đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Cơ Thánh Thiên.

Cơ Thánh Thiên nhìn Cơ Hoằng Văn, vẻ mặt không vui, rất rõ ràng, hắn không hài lòng khi thấy Cơ Hoằng Văn thúc giục lực huyết mạch để chiến đấu cùng Hạ Mạch.

- Là bởi vì trong người tao có huyết thống nhà họ Cơ, cho nên mày mới muốn giết tao?

Tôi nhìn Cơ Thánh Thiên, tiếng nói u ám vang ra, còn Cơ Thánh Thiên phía đối diện, lại cười lạnh.

Sau đó, tiếng nói lạnh băng của hắn cũng cất lên;

- Không sai, tạp chủng như mày làm sao xứng đáng có được huyết mạch của nhà họ Cơ, vì vậy, mày phải chết!

Tiếng nói của Cơ Thánh Thiên hạ xuống, một luồng khí thế xung thiên lập tức truyền ra từ sau lưng hắn, mà Cơ Hoằng Văn đã sử dụng lực huyết mạch kia, bỗng bay ngược ra bên ngoài.

Thân người Cơ Thánh Thiên hơi dừng lại, ánh mắt của tôi tràn ngập khiếp sợ, Hạ Mạch mạnh đến mức có thể đánh bại Cơ Hoằng Văn? Phải biết Cơ Hoằng Văn cũng không phải cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh bình thường.

Dưới con mắt vô cùng kinh hãi của mọi người, trường kiếm trong tay Hạ Mạch chưa từng trì hoãn, trực tiếp chém xuống người Cơ Hoằng Văn.

- Khốn nạn, cô dám?

Thấy một màn như vậy, một gã trưởng lão của nhà họ Cơ lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, lập tức chuẩn bị lao tới chỗ Hạ Mạch, nhưng lại bị ngăn lại.

Giây tiếp theo, một tiếng thét thê thảm truyền ra từ trong miệng Cơ Hoằng Văn, một dòng máu tươi bắn ra, chỉ thấy trước ngực Cơ Hoằng Văn, có một vết thương dữ tợn, thân hình Hạ Mạch không dừng lại, trực tiếp xuất hiện trước mặt Cơ Hoằng Văn, trường kiếm kề vào cổ.

Sau khi phong lại khí hải của Cơ Hoằng Văn, ánh mắt lạnh như băng của Hạ Mạch liếc về phía Cơ Thánh Thiên, tiếng nói thản nhiên cũng truyền ra ngay sau đó.

- Anh dám động đến anh ấy, tôi sẽ giết người này!

Tiếng nói thản nhiên vang vọng khắp không gian, mọi người lặng ngắt như tờ, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Mạch, giờ phút này, sắc mặt Cơ Hoành Võ nóng ruột, muốn ra tay viện trợ, nhưng lại bị Trần Ngọc ngăn cản.

- Cô gái, dừng tay, đừng làm càn!

Đó chính là em trai ruột của mình, Cơ Hoành Võ không thể không sốt ruột, mà sắc mặt Cơ Thánh Thiên u ám, đôi con ngươi như rắn độc nhìn chằm chằm Hạ Mạch, hiện tại, tất cả những trận đấu xung quanh đều đã bị “đình chỉ”.

Một tên trưởng lão cũng vội vàng lên tiếng:

- Cô gái, cô phải biết, người trong tay cô là thiên tài hiếm có của nhà họ Cơ, nếu cô làm bậy, chỉ tự hại chính mình!

Nhưng, đối với tiếng nói khuyên can, Hạ Mạch lại nhắm mắt làm ngơ, nhìn chằm chằm Cơ Thánh Thiên, Cơ Hoành Võ và hai vị trưởng lão đều đưa mắt nhìn Cơ Thánh Thiên.

Khí thế trên người Cơ Thánh Thiên cuối cùng cũng bình ổn lại, nhưng sát khí thì chưa từng giảm bớt, lúc này, tôi cười khổ nhìn Hạ Mạch mặt lạnh tanh bên kia.

Tôi không ngờ, vào lúc mấu chốt, Hạ Mạch lại bắt người làm con tin, hiện tại tôi cũng không biết phải làm thế nào, còn Cơ Thánh Thiên xoay người, nhìn về phía tôi.

- Tạp chủng quả nhiên là tạp chủng, để một người con gái thay mày ra mặt, mày giống hệt với thằng bố vô dụng của mày, nếu không phải vì ông ta là một con rùa rụt cổ, thì mẹ mày cũng không phải chịu loại tội đó!

Tiếng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong miệng Cơ Thánh Thiên, không biết tại vì sao, huyết dịch trong người tôi không chịu khống chế, bắt đầu lưu động rất nhanh, toàn thân bỗng run rẩy.

Phẫn nộ, lửa giận muốn giết người, nhưng hiện tại, tôi vẫn chưa giết được con người trước mặt kia, lòng tôi khó chịu như bị thứ gì đó áp bức.

- Thằng mặt trắng, mày cho rằng mình rất lợi hại sao? Nói thật cho mày biết, thiên phú của mày, ở trong mắt tao, căn bản không đáng nhắc tới, mày có biết, tao mới tu luyện không đến ba năm không? Hôm nay mày không giết được tao, mất đi cơ hội này, rồi sẽ có một ngày nào đó, tao sẽ cho mày biết, mày ở trước mặt tao, chẳng qua chỉ là rác rưởi mà thôi!

Tôi mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng mình xuống, nhìn chằm chằm Cơ Thánh Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói! Trong lòng, lại khó chịu như bị dao cắt!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.