Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Ma, đã lâu không gặp

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

- Thuộc hạ Cô Lang, tham kiến chủ nhân!

Khi sau lưng truyền tới tiếng nói, thân hình tôi hơi khựng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó xoay người lại, nhìn Cô Lang đang quỳ rạp dưới đất.

- Đổi ý rồi?

Nhìn Cô Lang, tôi lên tiếng hỏi hắn, lúc này Cô Lang không lảng tránh, mà đưa mắt nhìn tôi.

- Thuộc hạ tâm phục khẩu phục!

Cô Lang lên tiếng, không còn giọng điệu ngạo mạn như lúc trước, thấy vậy, tôi vừa lòng gật đầu, không sai, đây mới là kết quả mà tôi mong muốn.

Có lẽ, đối với những yêu thú khác, tôi lựa chọn cưỡng ép thu phục, nhưng đối với Cô Lang, lại không thể được! người này vốn trên mình đã có sự kiêu ngạo của kẻ làm vương chủ mà những yêu thú khác không có, nếu muốn thu phục yêu thú thế này, không thể sử dụng thủ đoạn cưỡng ép.

Lúc này, đám yêu lang đứng sau Cô Lang đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nhưng không ai lên tiếng nói gì.

- Chủ nhân, thuộc hạ có một yêu cầu quá đáng!

Lúc này, Cô Lang đi tới cạnh tôi, cất tiếng nói.

- Ngươi nói!

Nhìn Cô Lang, tôi đáp lời.

- Cuộc cá cược lúc nãy giữa ta và chủ nhân, có cả đàn huynh đệ vào sinh ra tử sau lưng của thuộc hạ, thuộc hạ cả gan, khẩu cầu đại vương buông tha cho bọn họ, thuộc hạ nhất định cảm kích vạn phần!

Cô Lang nói xong, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị, tôi biết, Cô Lang phục tôi, đồng ý đi theo tôi, nhưng không có nghĩa là những yêu lang phía sau hắn cũng phục tôi, hắn muốn trả lại tự do cho huynh đệ của mình.

- Vương, ngài đi đâu chúng ta theo đấy!

- Không sai, chúng ta thề sống chết đi theo bên cạnh vương!

Nhưng, khi Cô Lang nói xong, đám yêu lang phía sau lập tức ồn ào, giọng nói vô cùng kiên quyết.

- Ta có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần bọn họ muốn, lúc nào cũng có thể rời đi!

Tôi nhìn Cô Lang, cất tiếng nói.

Nhưng, khi tôi nói xong, đám yêu lang kia đã đi tới đằng sau lưng Cô Lang, cũng quỳ rạp xuống dưới đất giống Cô Lang.

- Vương, ngài không cần khuyên, chúng ta thề sống chết đi theo ngài!

- Chúng ta thề sống chết đi theo!

Đối mặt với hơn mười ánh mắt kiên nghị, Cô Lang lại đứng dậy, trầm giọng nói:

- Câm miệng, hiện tại ta chỉ là một thuộc hạ bình thường của chủ nhân thôi, không có vương gì hết!

Nghe Cô Lang nói vậy, đám yêu lang muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng ra, lại không biết phải nói gì.

- Nhưng mà…..

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng có một tên yêu lang quỳ bò xuống trước mặt tôi.

- Nếu đã là chủ nhân của vương, đương nhiên cũng là chủ nhân của chúng ta, thuộc hạ tham kiến chủ nhân!

Sau khi yêu lang thứ nhất quỳ xuống, hơn mười yêu lang còn lại cũng lần lượt lên tiếng.

- Thuộc hạ, tham kiến chủ nhân!

Thấy như vậy, tôi bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn Cô Lang, nói:

- Ngươi cũng thấy đấy, bọn họ hình như không muốn rời đi!

- Các ngươi chắc chắn bằng lòng đi theo chủ nhân?

Lúc này, Cô Lang hình như đã nhìn ra lòng trung thành của các huynh đệ đối với mình, liền lên tiếng hỏi.

Nhưng đáp án nhận được vẫn giống lúc trước, cuối cùng, Cô Lang yêu cầu, muốn đi theo tôi cũng được, nhưng mỗi người nhất định đều phải lập khế ước nhận chủ với tôi.

Tôi biết, Cô Lang đang suy nghĩ cho hắn, cũng là vì suy nghĩ cho tôi, bởi đến lúc đó nếu thủ hạ của hắn có ai phản bội, hắn không thể giải thích, cũng không hay cho tôi.

Cuối cùng, thành công thu phục thêm một đàn yêu lang, lần này đúng là đã có một quân đoàn yêu thú hùng mạnh, phải biết, ai cũng đều có thực lực cảnh giới Ngưng Anh.

Nếu đặt vào những tông môn bên ngoài, cũng là một món hời lớn.

Thực ra có đôi khi tôi cũng nghĩ, những người lúc trước vào đây tại sao lại không có ai có cái đầu thông minh như tôi vậy chứ? Muốn nói tài phú, chỉ e đại quân yêu thú trong này, mới chính là một món tài phú rất lớn.

Có điều vì để hành sự dễ dàng, tôi vẫn kêu hơn ba mươi yêu thú chui vào trong không gian trên cổ tay, có ‘át chủ bài’ này, nếu như có cơ hội gặp lại Cơ Thánh Thiên, tôi cũng không sợ, mẹ nó, hơn ba mươi yêu thú cảnh giới Ngưng Anh, tiêu hao năng lượng tôi cũng phải khiến hắn cạn sức tới chết.

Nhưng, lúc này tôi quan tâm nhất, lại là long mạch, bởi vì tôi nhất định phải đạt được một con long mạch, tiếp đó là cả đám người kháng thiên giả.

Đám người Kháng Thiên giả đáng ghét đó đến không hình không bóng, đi không tung không tích, cũng không biết bọn chúng đã dùng dung mạo gì để xuất hiện trong bí cảnh, có điều đương nhiên không thể nào mặc áo choàng đen như bên ngoài, nếu vậy, chỉ e người của đạo môn vừa liếc mắt cái đã nhận ra ngay.

Cho nên, Kháng Thiên giả nhất định đã ngụy trang, chỉ là không biết đã ngụy trang thành bộ dạng gì, điều này khiến tôi ở trong bí cảnh, cũng trở nên vô cùng cảnh giác.

Nếu như nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm, nói không ngừng lại là người của Kháng Thiên giả.

Sau khi tiến sâu vào núi Cổ Tiền, càng lúc càng gặp được nhiều người hơn, phải biết rằng người đi vào núi Cổ Tiền, không dưới mấy nghìn, tính cả những người đã bỏ mạng, thì người vào đây thực sự không hề ít.

Sắp trôi qua một tháng, yêu thú sau lưng tôi tăng thêm bốn năm mươi con, thật ra yêu thú gặp được trong mấy ngày này cũng không phải chỉ có từng này, trong đó cũng không hiếm yêu thú cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh.

Nhưng không thể không nói, trong này vẫn có không ít tên cứng đầu, thà sống chết không chịu khuất phục, mà dưới tình hình không hiểu quá nhiều, tôi chỉ có thể tin tưởng mỗi nhận chủ.

Bởi vì chỉ khi đã nhận chủ, mới có thể đạt được lòng trung thành tuyệt đối của yêu thú, đảm bảo không xảy ra sự cố.

Tiến vào trong núi Cổ Tiền đã được một tháng, yêu thú trong này cũng dần dần ít đi, hình như mỗi một con yêu thú lại là bá vương ở một phương, yêu thú cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, thậm chí Tứ Khí Ngưng Anh cũng không phải là không có!

Mặc dù trên phương diện thu phục yêu thú không có quá nhiều thu hoạch, nhưng vào ngày thứ ba của tháng thứ hai, ngọc bài trên người tôi lại lần nữa lóe sáng.

Nhận được cảm ứng trên ngọc bài, tôi và Hạ Mạch hơi sửng sốt, sau đó đi theo phương hướng truyền tới cảm ứng, khi tới gần, lập tức cảm nhận được phía trước có cuộc chiến ác liệt, cảm thụ được khí mùi của trận chiến, lòng tôi hơi kinh hãi.

Tôi phát hiện, trong trận chiến có hai luồng khí mùi tôi cảm thấy quen quen, đầu tiên là Đoàn Lang, còn một luồng khí khác thì chưa xác định được rõ.

Tiếp tục gia tăng tốc độ lao lên trước, khi thân người tôi xuất hiện trước chiến trường, trong lòng hơi sững sờ.

Oan gia ngõ hẹp! mẹ nó, không ngờ, vừa mới giết người của Thần Kiếm Môn chưa được một tháng, lúc ấy tôi còn rêu rao muốn tìm Kiếm Ma, nhưng thật bất ngờ, nhanh như vậy đã chạm mặt nhau.

Ba người trước mắt tôi đang chiến đấu vô cùng ác liệt, bên trong có cả Đoàn Lang, chẳng qua hiện tại hắn đã rơi vào thế hạ phong.

Phe bên kia là Kiếm Ma Mạc Xuất Kiếm và một trưởng lão của Thần Kiếm Môn, hai người đều là thực lực cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh.

Đoàn Lang bị hai gã Tứ Khí Ngưng Anh bao vây tấn công, vẫn có thể kiên trì lâu đến vậy, tùy rằng trên người hắn đã xuất hiện thương thế, nhưng hắn đến một tiếng kêu cũng không phát ra.

Lúc này, sự góp mặt của tôi và Hạ Mạch hình như đã bị phát hiện, ba người đang chiến đấu quay sang nhìn chúng tôi, ánh mắt Đoàn Lang hơi vui vẻ, Kiếm Ma lập tức nhíu chặt lông mày.

- Kiếm Ma, đã lâu không gặp!

Nhìn Kiếm ma, tôi cười như không cười tiếp lại gần, giờ phút này, trưởng lão bên cạnh kiếm ma cũng tỏ ra nghi hoặc, cất tiếng hỏi kiếm ma:

- Sư đệ, đệ quen thằng ranh này?

Kiếm ma gật đầu, thản nhiên nói:

- Sư huynh có lẽ không biết, chính là thằng đó, lần trước ở trong hố trời Âm Tang, đã cướp đi Minh Hỏa ở ngay trước mắt ba tông môn lớn!

Tiếng nói không chút cảm tình của kiếm ma vang ra, trong đôi con ngươi kia, đã hiện lên vô vàn sát khí.

Giờ phút này, tôi cẩn thận cảm thụ một chút, mới phát hiện, lão già kia đúng là kẻ mạnh cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, mà kiếm ma thì hình như mới đột phá lên cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh chưa được bao lâu, xem ra là bởi vì Thần Kiếm Môn cũng đã đạt được Ngưng Hồn Thảo.

- Thằng ranh, thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa lại xông tới!

Kiếm ma cười lạnh, nhấc theo trường kiếm bước lên trước, lạnh giọng quát tôi một tiếng.

Thấy vậy, tôi không khỏi cười lạnh thành tiếng, người này, tôi còn chưa nói gì, ông ta đã chủ động nhắc đến.

- Kiếm ma, ân oán lần trước, cũng đã tới lúc thanh toán, khoảng thời gian trước mới giết vài đệ tử của Thần Kiếm Môn, trong đó hình như nghe nói là có đệ tử mà ông tâm đắc nhất, không biết có giết nhầm không!

- Cái gì? Mày đã giết Tiểu Kiếm?

Khi tôi nói xong, khí thế trên người kiếm ma đột nhiên bạo phát, cây cối hoa cỏ chung quanh đều đã bị kiếm khí chém vụn.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.