Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sự thu hút của Đạo Minh

Phiên bản Dịch · 1831 chữ

- Đại trận Sinh long Môn, thành công rồi!

Tiếng nói thản nhiên truyền ra từ trong miệng tôi, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Nhưng lòng tôi lại vô cùng xúc động.

Tiếng rồng ngâm truyền khắp sơn trang Đạo Minh, luồng khí màu vàng lập tức bốc lên từ dưới đất, trải rộng khắp sơn trang Đạo Minh, ngay sau đó, cả Đạo Minh, có mây mù màu vàng vờn quanh, giống như tiên cảnh chốn trần gian.

Còn nồng đậm hơn linh khí không biết bao nhiêu lần, khiến cho tất cả đệ tử Đạo Minh đều trở nên chấn động, ngây ra như phỗng cảm nhận luồng năng lượng đang cọ xát trong cơ thể.

- Đây? Là cảm giác gì?

- Linh khí thiên địa đậm đặc quá!

- Tôi cảm giác còn dày đặc hơn cả linh khí lúc trước!

- Không đúng, trong này còn có cái gì đó!

- Long khí, đây là long khí, giống hệt với đạo thuật lúc đó minh chủ đã thi triển!

- Cuộc đời này không hối hận khi đã gia nhập vào Đạo Minh!

- Sống là người của minh chủ, chết làm ma của minh chủ!

Những tiếng kinh hô không ngừng truyền khắp sơn trang, lúc này tôi cảm giác được, Sinh Long Môn mạnh hơn nhiều so với trận pháp lúc trước.

Mà giờ phút này, trên đỉnh các ngọn núi trong tỉnh Qúy Châu, rất nhiều thân ảnh lập tức phi ra, nhìn chằm chằm nơi nào đó.

ở nơi đó, mây mù kim sắc vờn quanh, trong mơ hồ, dường như có một con rồng cực lớn đang lắc lư thân mình trên đỉnh ngọn núi, những người này không ai là không mặc trên người trang phục cổ đại, có người thậm chí còn có thiên phong đạo cốt.

( thiên phong đạo cốt: chỉ những người có phong thái giống thần tiên, không vướng bụi trần.)

Cả đám đều nhìn chằm chằm nơi đó, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

- Đó là nơi nào?

- Hình như là Đạo Minh?

- Đạo Minh? Đạo Minh nào?

- Sư tôn bế quan mười năm rồi nên không biết, Đạo Minh này là một môn phái mới thành lập được gần một năm trong tỉnh Quý Châu, phần lớn tập trung các tản tu, mục tiêu là chống lại Kháng Thiên giả, nghe nói Kháng Thiên giả đã bị Đạo Minh đó đánh lui, từ đó về sau, trong cả tỉnh Qúy Châu, không còn xuất hiện bóng dáng Kháng Thiên giả nữa!

- Chuyện quan trọng thế này, sao con không nói sớm?

- ối ối, sư tôn không phải đã nói, nếu không phải là chuyện đại sự sống chết, thì không được quấy rầy sư tôn bế quan sao?

Trên đỉnh một ngọn núi hết sức bình thường, hai bóng người một già một trẻ đang nhìn nơi có ánh kim quang, không ngừng cất tiếng trò chuyện.

Giờ phút này, ống tay áo lão già vung lên.

- thôi không so đo với con, mức độ nồng đậm của linh khí, cách xa thế này vẫn cảm nhận được, chỉ e rất nhiều các tông môn lớn khác cũng không có, nếu có thể tu luyện trong Đạo minh, có lẽ thời gian tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo của ta sẽ rút ngắn lại một nửa!

- ý của sư tôn là? Người phải rời núi?

- bản đạo không hề nói vậy, qua đó xem tình hình thế nào trước đã rồi nói sau!

Dứt lời, hai thân ảnh bay ra, thân người xẹt qua không trung lưu lại những dấu vết dài, mà một màn này cũng xảy ra ở rất nhiều nơi khác.

…………..

- đạo Minh từ ngày hôm nay trở đi tiến vào trạng thái đề cao cảnh giác, mặc dù đại trận hộ tông này những người dưới cảnh giới Ngộ Đạo không thể công phá, nhưng khó tránh người có lòng thù hận.

Sau khi trận pháp Sinh Long Môn thành công, trận thế khủng bố tôi cũng đã sớm dự liệu ra, nhất định sẽ nổi lên một trận phong ba bão táp, có người muốn tới Đạo Minh húp canh miễn phí, không có dễ như vậy, dù sao tôi quan tâm nhất chính là đưa than sưởi ấm, chứ không phải dệt hoa trên gấm!

- minh chủ, bên ngoài có vài tu sĩ cảnh giới Ngưng Anh cầu kiến!

Khi tôi vừa ban bố mệnh lệnh này, thì ngay sau đó, đã có một đệ tử chạy đến bẩm báo, mà tôi lại xua tay.

- truyền lệnh xuống, tôi đang bế quan, một tháng sau mới xuất quan, muốn gặp tôi, tiếp tục chờ bên ngoài Đạo Minh một tháng, nhớ kỹ, là bên ngoài Đạo Minh!

Những người này, thấy Đạo Minh có lợi ích liền tới ngay, tôi đương nhiên không thể để bọn họ dễ dàng thực hiện được.

Hiện tại Đạo Minh cũng đang rất cần nhân lực, cho nên tôi cũng sẽ không từ chối những tu sĩ ở bên ngoài, chẳng qua, trong đó, nhất định cần phải sàng lọc.

Điểm này, tôi vẫn nắm rõ trong lòng, về phần chọn lọc như thế nào, thời gian một tháng, tôi cần phải nghiên cứu một chút.

Rất nhanh, bên ngoài Đạo Minh đã trở nên cực kì náo nhiệt, một đám tu sĩ chạm mặt nhau ở bên ngoài.

- ý, lão già này không phải đang bế quan sao? Sao lại cũng chạy đến đây rồi?

- ông có thể đến, thì vì cái gì mà tôi không thể?

- khí mùi này? Cảnh giới Ngưng Anh điên phong?

- là ai?

Đột nhiên, một luồng khí ép chặt lấy mọi người xung quanh, cả đám đều giật mình nhìn nơi truyền ra luồng khí, khi thấy lão già mặc áo xanh, sắc mặt ai nấy đều đại biến.

- đó là. Thanh minh lão tổ?

- không sai, chính là lão!

- tương truyển hai mươi năm trước lão ta đã tiến vào cảnh giới Ngưng Anh điên phong, cũng tiến vào bế quan, nói không vào Nhập Đạo, không rời núi, nhưng sao lão cũng đến đây?

- huynh đài nói cẩn thận!

Tiếng nói cuối cùng vang ra, xung quanh đột nhiên im phăng phắc, cảnh giới Ngưng Anh điên phong, hiển nhiên không phải là người bọn họ có thể đắc tội.

- sư tôn, chúng ta trực tiếp xông vào à?

Lúc này, tên thanh niên bên cạnh Thanh Minh lão tổ vội vàng lên tiếng hỏi.

- tầm bậy!

Nhưng, khi y nói xong, lập tức bị Thanh Minh lão tổ quát. Tên thanh niên hậm hực mấp máy môi, không dám lên tiếng.

- trận pháp này, cho dù là cảnh giới Ngộ Đạo đến đây, cũng chưa chắc phá được dễ dàng!

Yên lặng một lát, Thanh Minh lão tổ thản nhiên lên tiếng, ngay sau đó, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.

Nếu như người khác nói câu này, vậy thì mọi người nhất định nói hắn là thằng ngốc, nhưng lời này lại được nói ra từ trong miệng Thanh Minh lão tổ.

Thực lực của Thanh Minh lão tổ là cảnh giới Ngưng Anh điên phong, nếu lão cũng đã nói ra câu này, thì chứng minh, không có biện pháp phá vỡ trận pháp!

- cừ thật, Đạo Minh này từ bao giờ lại trở nên lợi hại như vậy, sớm biết thế này, tôi đã gia nhập Đạo Minh từ trước.

- sớm biết rồi thì còn nói cái rắm gì nữa!

- theo tôi được biết, Đạo Minh thành lập được khoảng một năm, chính xác mà nói, là không đến một năm!

Lại là một mảnh yên tĩnh, mẹ nó, đây là tông môn yêu nghiệt gì, tốc độ trưởng thành lại nhanh đến vậy? mọi người đều nghĩ thầm trong lòng.

( tông môn của yêu nghiệt nam chính nó phải khác :V thắc mắc thì liên hệ tác giả!)

- bảo đạo Thanh Minh, tới đây cầu kiến minh chủ Đạo Minh!

Lúc này, Thanh Minh lão tổ khom người, hướng vào trong Đạo Minh, tiếng nói thản nhiên vang ra, cứ như trong vô hình đã đi xuyên vào bên trong Đạo minh.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lại, dù sao thực lực của Thanh Minh lão tổ cũng là cảnh giới Ngưng Anh điên phong, chắc hẳn minh chủ cũng nể mặt nể mũi mới phải.

Nhưng, khi mọi người đang hết sức chăm chú chờ đợi câu trả lời ở bên trong, thì đột nhiên, một tiếng nói không nhanh không chậm truyền ra.

- minh chủ nói, một tháng sau ngài ấy xuất quan thì mới gặp các người, các người đừng ầm ĩ nữa, tôi đi đồng cái đã!

Bên ngoài Đạo Minh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, muốn cười, lại không dám cười, đến ngay cả khóe miệng của Thanh Minh lão tổ cũng khẽ giần giật, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, tìm một chỗ ngồi khoanh chân xuống.

Má nó chứ, đường đường là kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh điên phong, lại bị cự tuyệt qua loa cho xong như thế, chuyện nhà ngươi đi đồng rất quan trọng sao?

Bên trong Đạo Minh, tên đệ tử thật sự vội vã muốn đi nhà xí kia lại không hề hay biết, một câu nói của mình lại khiến nhiều người bất mãn như thế.

Có điều cho dù là vậy, cũng không có ai dám oán hận nửa lời.

Một lúc sau, Thanh Minh lão tổ ngồi khoanh chân trên đất đột nhiên mở mắt, sau đó nhìn lên không trung.

Chỉ thấy nơi đó có một bóng người mặc áo dài xám đang tiến gần rất nhanh, chỉ hai lần hít thở, người nọ đã ở trước mắt mọi người.

Khi nhìn thấy người mặc áo dài xám, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ như vừa nhìn thấy ma.

- dô, Thanh Minh lão tặc, không ngờ ông lại sớm như vậy?

Thanh Minh lão tặc? chỉ e tất cả mọi người ở đây đều không ai dám gọi Thanh Minh lão tổ như thế.

- chó xám, nhiều năm không gặp, cái mồm của ông, thật đúng là một chút cũng chưa từng thay đổi?

Chó xám? Ông nội nó, đây chính là Độc Lang Quân năm đó gây chấn động cả tỉnh Qúy Châu! Thế mà lại bị gọi là chó xám. Cả đám đều cẩn thận lẩn đi sang góc khác.

Phải biết rằng trên người Độc Lang Quân, cho dù chỉ là một bãi nước bọt, cũng đủ để độc chết một gã cảnh giới Ngưng Anh bình thường, vậy ai dám tiến lên?

Ai con mẹ nó mà bước lên, thì là thằng ngu!

Độc Lang Quân liếc nhìn vào trong Đạo Minh, mà tiếng nói thản nhiên của Thanh Minh lão tổ cũng vang ra:

- chó xám, đừng phí sức, cứ chờ xem!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.