Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

một kiếm, một người già

Phiên bản Dịch · 2416 chữ

Đối mặt với câu nói thình lình của Kiếm Si, lòng tôi hơi trầm xuống, nếu người này đúng là bởi vì đã luyện lòng sát phạt từ trong con đường kiếm đạo sát phạt, thì từ nay về sau, con đường kiếm đạo của hắn, e rằng chỉ có một chữ, chính là ‘giết’.

Kiếm đạo của hắn nếu muốn không ngừng tiến bộ, nhất định phải giết chóc liên tục, giết để tiến bộ hơn!

Cho dù nói thế nào, thì trong lòng tôi vẫn có chút sợ hãi, phải biết, người có thể đi xa trong con đường sát phạt, trong ấn tượng của tôi chỉ có Vũ An Quân, Bạch Khởi, cũng được gọi là sát thần Bạch Khởi.

Mà Bạch Khởi tuy rằng đạt được nhiều thành tựu lớn, nhưng cả đời, lại không biết đã giết chết bao nhiêu người.

Về phần Vệ Trang, tôi thật ra không biết quá nhiều, xem ra cũng là một người đi được rất xa trên con đường sát phạt, phải biết rằng, có thể đạt được truyền thừa của Quỷ Cốc, thì đều không phải là nhân vật tầm thường.

Hiện tại, Kiếm Si đã luyện lòng sát phạt, vậy thì trên con đường tiến xa hơn của hắn, sẽ phải giết bao nhiêu người?

Mà lúc này, tôi nhìn thấy Kiếm Si hình như không muốn nhiều lời với tôi, hắn đi thẳng lên phía trước.

Cục tác……

Một tiếng gà gáy bỗng vang lên, khi nghe thấy tiếng gà gáy, tôi mới phản ứng lại, ở trong này sắc trời đã hửng sáng, hiện tại lại có tiếng gà gáy, còn sắc trời, thì đang sáng dần.

Tiếng gà gáy vang lên, cánh cửa ngôi nhà tranh cũng mở ra.

Thấy vậy, tôi hơi sửng sốt, vội vàng đi đến gần nhà tranh, nhưng khi tới trước mặt, lại không thể tiến vào, cứ như bị một luồng năng lượng mạnh mẽ ngăn lại.

Kiếm Si bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào ngôi nhà tranh, cánh cửa mở ra, một gã thanh niên bước ra ngoài.

Gã thanh niên mặc một thân áo vải bình thường, tuổi chỉ khoảng hai mươi, hắn ngáp một cái, trong tay hắn cầm một thanh mộc kiếm, bắt đầu luyện tập ở trước cửa.

Mà thủ pháp luyện kiếm của tên thanh niên lại vô cùng mới lạ, giống như trước nay đều không hiểu cách sử dụng kiếm.

Tôi và Kiếm Si cứ đứng im nhìn một màn trước mặt, hình ảnh lướt qua rất nhanh, sau khi tên thanh niên luyện xong kiếm, lại bắt đầu cuộc sống thường ngày, lên núi đốn củi, sau đó đem xuống núi bán, đổi lấy tiền, mua lương thực mang về.

Cứ như vậy đã trôi qua hơn một năm, tên thanh niên cuối cùng cũng tích góp đủ tiền, đi lên thị trấn mua một thanh kiếm sắt.

Khi tên thanh niên cầm vào thanh kiếm sắt chân chính, lại phát hiện nặng hơn mộc kiếm rất nhiều, thậm chí giữa lúc đó tên thanh niên đã tức giận ném kiếm sắt đi, bởi vì lúc tu luyện kiếm sắt, hắn trông quá đỗi vụng về.

Nhưng cuối cùng, tên thanh niên vẫn nhịn không được niềm yêu thích với kiếm, mà nhặt lại thanh kiếm sắt kia.

Từ từ, cuối cùng tên thanh niên mới bắt đầu thích ứng được với sức nặng của kiếm sắt, trải qua góp nhặt từng ngày, tên thanh niên cho dù không có ai chỉ đạo, nhưng vẫn có thể cầm nắm thành thạo thanh kiếm trong tay, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú.

Nhưng, cho dù là thế, tên thanh niên cũng không tiến vào con đường tu luyện, chung quy, chỉ là luyện kiếm bình thường.

Tên này tuổi còn xuân xanh, nhưng lại không lập gia đình, vừa luyện đã trôi qua mười năm, mà đến thời điểm đó, hắn cũng đã bước vào tuổi trung niên.

Tuy rằng hắn không tu luyện, nhưng thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn, hắn bắt đầu săn thú, sau đó đổi lấy tiền bạc.

Hắn nảy ra một ý tưởng, phải chế luyện một thanh kiếm thuộc về chính mình!

Sau khi bước vào thực hành, mỗi ngày đều chuyên tâm nghiên cứu, nhưng thất bại vô số lần, mỗi lần, máu tươi của hắn lại thấm vào trong ‘tinh thiết’.

Mãi đến hai năm sau, hắn mới chế luyện ra một thanh kiếm khiến hắn vừa lòng, mà bên trong thân kiếm, không biết đã hấp thu biết bao nhiêu tinh huyết.

Chợt có một ngày, ở trước căn nhà tranh của tên nam tử, lại xuất hiện một lão già râu tóc bạc trắng, lúc trước vẫn đang rất bình thường, nhưng chính vào lúc lão già xuất hiện trước căn nhà tranh, thân người tôi bỗng nhiên run lên, cảm giác này bỗng dưng xuất hiện, thậm chí tôi còn không biết vì sao lại như vậy.

Cùng lúc đó, lão già không ngờ lại đưa mắt nhìn về phía tôi.

Cả người tôi run lên, lẽ nào lão già cảm nhận được sự tồn tại của tôi và Kiếm Si? Nhưng tại sao lão không nhìn Kiếm Si, mà lại nhìn tôi? Hơn nữa còn lộ ra một nụ cười ‘thăm hỏi’ hài hòa, khiến cả người tôi lấp đầy ngờ vực.

Đồng thời, lão già bỗng đưa cho tên nam tử một quyển sách cổ, sách cổ này không phải là bí kíp kinh thế hãi tục, mà chỉ đơn giản, là một quyển luyện khí thuật.

Nhận được luyện khí thuật, tên nam tử như vớ được chí bảo, nhờ có sự trợ giúp của luyện khí thuật, không ngờ hắn đã tiến vào cánh cửa tu luyện, hơn nữa, có lẽ là bởi vì đã tự mình luyện tập mấy chục năm, về sau, tốc độ tu luyện của tên nam tử không ngờ lại tiến triển cực nhanh.

Mà thanh kiếm tự hắn chế luyện lúc trước, cũng từ từ sinh ra linh trí.

Tên nam tử từ một tu sĩ không tiếng tăm, lại trở thành kẻ mạnh vang danh khắp thiên hạ, mà khi hắn bước vào tuổi già, hắn bắt đầu thu nhận đồ đệ, truyền thụ những thứ của chính mình, mà những gì hắn đề cập lại không chỉ có mỗi kiếm đạo, mà là, lòng trung thành với kiếm đạo trong cả cuộc đời hắn.

Nhìn đến đây, tôi cũng bắt đầu hiểu ra, lão già này, chính là Quỷ Cốc Tử.

Bởi vì về sau, tôi nhìn thấy trong những đồ đệ ông ấy thu nhận, không ngờ lại có cả Tôn Tẫn và Tô Tần, cho nên tôi coi như có thể kết luận, những gì chúng tôi vừa thấy, chính là cuộc đời tu luyện từ phàm nhân của Qủy Cốc Tử khi còn sống?

Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, tới cuối cùng, xuất hiện ở trước mặt tôi và Kiếm Si, chỉ còn lại Qủy Cốc Tử mỗi ngày đều không quan tâm muộn phiền thế gian, một mình ở trong căn nhà tranh của mình, cùng với thanh kiếm đã đi theo ông ấy cả đời.

Từng là một thanh kiếm do đích thân ông ấy chế luyện, chỉ là, đã trải qua lễ rửa tội của tháng năm, trường kiếm năm xưa, giờ đã biến thành một thanh thần binh!

Tới cuối cùng, ở trước mặt tôi, chỉ có thân hình Qủy Cốc Tử, vung kiếm lên hết lần này đến lần khác.

Từ từ, tôi không tự chủ được nhắm mắt lại, ngay sau đó, trong đầu tôi, hiện lên thân ảnh đang vung kiếm của Qủy Cốc Tử.

Tôi tiến vào một trạng thái khó tả bằng lời, về phần Kiếm Si bên người, có phải cũng như vậy hay không, tôi không biết rõ.

Nhìn theo động tác vung kiếm của Qủy Cốc Tử, trong đầu tôi, không ngờ lại không tự chủ được, luyện tập theo bộ dáng đó.

Nhưng cho dù tôi có bắt chước thế nào, thì vẫn hoàn toàn không thể bắt chước giống kiếm chiêu của Qủy Cốc Tử.

Kiếm chiêu của ông ấy, không có cách nào học theo?

Quả thực khiến người khác quá mức chấn động, kiếm thuật của Qủy Cốc Tử, là độc nhất vô nhị? Kiếm đạo của riêng ông ấy?

Nghĩ đến đây, cả người tôi chấn động, cứ như bị xối nước lên đầu.

- Không! Kiếm đạo của mỗi người đều là độc nhất vô nhị! Người khác không thể học theo, chỉ có kiếm thuật, thì mới có thể học theo, mà kiếm đạo chân chính, thì không thể nào ‘ bắt chước’.

Tôi nói thầm trong lòng, lúc này như đã hiểu được một đạo lý, mà chính lúc này, tôi cảm giác được ý chí kiếm đạo trong Nê Hoàn Cung không ngờ bắt đầu ‘bay hơi’, thứ gì đó bên trong đang từ từ tan biến, cứ như một cái túi bị thủng, những thứ không thuộc về tôi, đều sẽ bị rơi bớt đi.

Tôi lập tức hiểu ra, dù sao, ý chí kiếm đạo trong người tôi cũng là đoạt được từ trên người Kiếm Ma, mà ở trong này, vẫn còn rất nhiều thứ của hắn đã ‘ăn sâu bén rễ’, cho dù kiếm linh từng luyện hóa qua, nhưng chung quy lại, vẫn không thể luyện hóa hoàn toàn.

Mà khi tôi giác ngộ, thì những thứ không thuộc về tôi, sẽ hoàn toàn tan biến, hiện tại những ý chí kiếm đạo còn lại, mới đúng là ý chí kiếm đạo của Lý Nhất Lượng tôi.

Một ý chí kiếm đạo ‘thủ hộ’, bảo hộ tất cả những thứ bên cạnh tôi, mà vì để bảo hộ tất cả, tôi có thể giết hết bất cứ thứ gì ngăn cản mình.

Không ngại bất cứ cái giá nào phải trả, chỉ để bảo hộ thứ tôi phải bảo hộ.

Tôi cảm giác được trường kiếm trong tay đã trở nên nhẹ hơn, hiện tại tôi hoàn toàn không còn bắt chước theo kiếm chiêu của Qủy Cốc Tử, bởi vì tất cả những gì của bây giờ, đều là kiếm chiêu thuộc về Lý Nhất Lượng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, thân ảnh của Qủy Cốc Tử thu lại trường kiếm, sau đó đi vào bên trong căn nhà tranh.

Thân người tôi run lên, mở to hai mắt, phát hiện toàn thân mình đã thấm đẫm mồ hôi, cả người ướt sũng.

Chân nguyên mau chóng lay động, mồ hôi cũng hoàn toàn bốc hơi.

Lúc này, tôi đưa mắt nhìn Kiếm Si, hình như hắn vẫn đang trong lúc ngộ đạo, khí sát phạt kinh người khắp mình hắn không ngừng kéo lên.

Sát khí dâng lên, thanh kiếm trong tay hắn không tự chủ được cũng run rẩy, khi Kiếm Si mở mắt ra, khí sát phạt trên người hắn cũng đột nhiên thu lại, toàn bộ rút vào trong cơ thể.

Lúc này, hắn liếc nhìn tôi, sát khí trong ánh mắt bốc lên cuồn cuộn.

- Cậu, kiếm đạo đại thành rồi!

Kiếm Si trầm giọng nói, mà nghe vậy tôi chỉ mỉm cười, nhìn Kiếm Si:

- Chẳng phải anh cũng thế sao?

Kiếm Si không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, một luồng khí thế đang tới gần mình, trong lòng ngưng lại, khí thế trên người tức khắc ngăn cản.

- Hiện tại cậu là cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, mà tôi, khoảng cách với Tứ Khí Ngưng Anh chỉ còn nửa bước, bây giờ, là cơ hội tốt nhất!

Tiếng nói của Kiếm Si vang lên, nghe vậy tôi không biết phải làm sao, xem ra tính hiếu chiến của hắn vẫn chưa từng giảm bớt, vả lại, có thể lúc trước Kiếm Si chỉ là vì chiến đấu, nhưng hiện tại, hắn lại là vì giết người.

Kiếm Si muốn giết tôi, để chứng minh kiếm đạo của hắn đã mạnh hơn.

Với lại tôi biết, hạng người trước mặt mà khiêu chiến, căn bản không thể cự tuyệt.

Tôi bất đắc dĩ, nhìn Kiếm Si, lên tiếng hỏi:

- Lẽ nào ở ngay trong đây sao?

Kiếm Si đưa tay rút Xích Tiêu kiếm sau lưng ra, thấp giọng thều thào:

- Không thể tốt hơn rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian, trận chiến của chúng ta, không thể trì hoãn, tôi chờ không được mà muốn giết cậu ngay lập tức!

Nghe Kiếm Si nói vậy, tay tôi lật một cái, huyết kiếm Thị xuất hiện trong tay!

Trận chiến này, hiển nhiên không thể né tránh, mà chân nguyên trong người cùng ý chí kiếm đạo cũng lập tức bùng nổ, trên người Kiếm Si trước mắt, lại có một luồng khí sát phạt phóng tận trời cao.

- Giết!

Tiếng hô trầm trầm truyền ra từ trong miệng tôi,sau đó tôi cảm giác được, một luồng kiếm khí đang xé rách không khí trước mặt, dùng một tốc độ cực kì nhanh phóng tới chỗ tôi.

Sắc mặt tôi không đổi, ngay sau đó, huyết kiếm Thị trong tay run rẩy, từng phù văn màu đen hiện lên trên thân kiếm, khiến cho huyết kiếm Thị thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Luồng kiếm khí trước mặt tiếp cận, tôi láng máng nghe thấy tiếng hô, tiếng hô ‘giết’.

- Chấn Tự Quyết!

Một tiếng gầm truyền ra từ sâu trong cổ họng tôi, cổ tay khẽ lay động, ngay sau đó,huyết kiếm Thị trong tay trực tiếp tiến cận kiếm khí sát phạt sắc bén.

Vù vù…..

Âm thanh nhè nhẹ vang lên, kiếm khí sát phạt vốn dĩ vô cùng kinh người, lại nháy mắt đã bị tôi đánh tan tác, Kiếm Si hình như hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng lại, cầm theo Xích Tiêu kiếm trong tay, cả người hóa thành tàn ảnh, lao nhanh tới gần tôi,

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy phía trên Xích Tiêu kiếm, lờ mờ có một thân ảnh giao long.

Thấy vậy, lòng tôi ngưng lại, bởi vì một đòn này của Kiếm Si, tôi đã từng thấy qua, lúc trước hắn đã dùng chiêu này để phân cao thấp với Cơ Thánh Thiên, rất khó giải quyết!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.