Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nghiêm túc

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

Nhìn thấy Kiếm Si rời đi, tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Tôi có thể thắng được Kiếm Si, cũng bởi vì đã sử dụng cả năng lượng ngoài kiếm đạo, nhưng đối với điều ấy, Kiếm Si lại không có ý kiến gì, phải biết rằng, tôi đối với kiếm đạo, chỉ là tùy tiện tu hành mà thôi!

Mà độ cao hiện tại, lại là trên con đường nâng cao thực lực, tôi phải đi! Tôi sẽ không chuyên tâm luyện kiếm, mà sẽ nâng cao thực lực của mình bằng bất kì cách thức nào, bao gồm lực huyết mạch, còn cả những thứ khác.

Nhưng Kiếm Si không giống tôi, cả đời hắn, chỉ sợ đều sẽ dồn hết tâm sức để tu luyện kiếm, đối với người như thế, cũng không uổng cho danh hào ‘Si’, nếu như không ‘Si’, cũng không thể làm được thế này.

(剑痴 = Kiếm Si, chữ 痴 Si trong tên nhân vật, có nghĩa là si mê, cực kỳ nghiện một thứ gì đó, Kiếm Si, có thể hiểu là quá si mê kiếm. từ ‘si’ này cũng nằm trong từ 痴情= si tình.)

Tôi thở dài một tiếng, cũng bước chân lên đi về nơi có luồng sáng, nơi đó, chính là nơi chúng tôi bước vào, mà hiện tại, đã chiếm được truyền thừa trong đây, tôi đương nhiên cũng phải rời đi, phải biết rằng, ba người Trúc Tẩm Ngưng vẫn đang chờ tôi ở bên ngoài.

Chuyện lần này vào đây tìm truyền thừa coi như đã xong, trên người tôi còn nhiều chuyện chưa làm, cũng không thể trì hoãn quá lâu ở đây.

Khi tôi bước ra khỏi thông đạo, nhìn vẻ mặt căng thẳng lo lắng của Trúc Tẩm Ngưng, hóa ra cô ấy nhìn thấy Kiếm Si ra ngoài trước, còn tưởng tôi đã xảy ra chuyện.

Tôi an ủi Trúc Tẩm Ngưng xong, cũng chuẩn bị rời khỏi,đã tới tận nơi này, muốn rời đi, cũng sẽ có một thông đạo đưa thẳng ra bên ngoài.

Khi chúng tôi lại lần nữa xuất hiện ở thế giới bên ngoài, lại không biết đang ở trên đỉnh một ngọn núi nào đó, mà vừa hay đang là buổi đêm, đỉnh núi này cũng không có người.

Khi chúng tôi xuống núi tìm nơi dừng chân, phát hiện vẫn đang ở trong thành phố có lăng mộ của Bạch Khởi, về tới khách sạn, tôi quyết định, nghỉ ngơi một chút, sáng hôm sau mới khởi hành, quay về tỉnh Qúy Châu.

Đêm, sau khi Trúc Tẩm Ngưng lợi dụng kim tàm cổ lại lần nữa rèn luyện lực huyết mạch của tôi xong, tôi kêu cô ấy đi nghỉ ngơi trước, còn tôi thì ngồi khoanh chân bên mép giường.

Lúc này, trong đầu tôi lại lần nữa hiện ra những cảnh ngộ đã gặp phải trong Qủy Cốc.

Trong tay vẫn cầm một miếng ngọc giản, thứ này là Cái Nhiếp giao cho tôi, ông ấy nói, khi gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, hãy bóp nát ngọc giản, có thể giúp tôi một lần, mà tôi cũng không biết, ngọc giản này rốt cuộc tồn tại thứ gì.

Hoặc là nói, Cái Nhiếp thật sự vẫn chưa chết, mà còn lưu lại trên nhân thế? Chỉ là nếu đúng như vậy, thì Cái Nhiếp thực sự đang ở đâu? Điểm này khiến tôi có chút nghi hoặc.

Lúc này, tôi thu hồi ngọc giản, trong đầu lại xuất hiện quang cảnh trong cửa ải cuối.

Người già xuất hiện trước cửa ngôi nhà tranh của Qủy Cốc Tử, rốt cuộc là ai? Vì sao lão lại đột nhiên quay đầu sang nhìn tôi, cười một nụ cười thâm sâu như thế?

Tôi tin, mình không cảm giác sai, lão già đó hình như đúng là đang nhìn tôi, hơn nữa, ánh mắt đó, thậm chí khiến tôi có cảm giác kì lạ, hình như là nói:

“Tiểu tử, không tồi!”

Cảm giác này khiến tôi càng thêm nghi hoặc, chủ yếu là trong lòng tôi vô cùng chấn động, trong không gian đó, nhất định là còn tồn tại ý nghĩa đặc biệt, có lẽ là do Qủy Cốc Tử tạo ra để cho thế hệ sau tới đạt truyền thừa, nhưng lão già kia vì sao có thể tùy ý xuất hiện trong không gian đó?

Đây mới là chỗ khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

- Quên đi, không nghĩ nữa, trước mắt còn nhiều chuyện quan trọng hơn, đến lúc phải lộ ra chân tướng, thì sẽ có ngày lộ ra thôi!

Tôi lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Mà lúc này, tôi cảm giác được bên cạnh truyền tới chút dao động, cảm nhận được dao động này, tôi đột nhiên nhảy dựng lên.

Bởi vì cảm giác này, tôi đã từng cảm thụ qua, chính là cảm giác sắp đột phá lên cảnh giới Ngộ Đạo, mà trong đầu tôi lập tức nghĩ tới một người, Đoàn Lang!

Người này sau khi chiếm được truyền thừa của Hỏa Tôn Gỉa, đã trôi qua lâu như vậy, hiện tại, coi như cũng tới lúc đột phá.

Thân người tôi phi ra, tới phòng bên cạnh, nhìn thấy Đoàn Lang đang ngồi khoanh chân trên giường, còn bên cạnh hắn, lại là Thanh Minh lão tổ, sắc mặt hâm mộ nhìn Đoàn Lang.

- Thế nào? Có phải cảm thấy đã tới thiên kiếp rồi không?

Tôi nhìn Đoàn Lang, lên tiếng hỏi, Đoàn Lang gật đầu với tôi, sau đó nói:

- Minh chủ, tôi có thể áp chế lại đến ngày mai về Đạo Minh, mới đột phá!

Tiếng nói của Đoàn Lang truyền đến, nghe vậy tôi gật gật đầu, dù sao ở đây cũng không phải là tỉnh Qúy Châu, đột phá lên cảnh giới Ngộ Đạo, sẽ gây ra sự chú ý tới rất nhiều kẻ mạnh khác.

ở tỉnh Qúy Châu, đầu tiên là cảnh giới Ngộ Đạo gần như rất ít, cho nên không có quá nhiều phiền toái, nhưng ở nơi khác, thì không nhất định.

Nếu đến lúc đó xảy ra sự cố gì, đối với Đoàn Lang mà nói, là chuyện rất bất lợi.

Mà ở trong Đạo Minh, cho dù thế nào, cũng là địa bàn của mình, cho nên quay về Đạo Minh đột phá, mới là lựa chọn tốt nhất.

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người chúng tôi nhanh chóng rời đi, khi tới sân bay, đặt ngay chuyến bay sớm nhất rời khỏi Thiểm Tây, vừa về tới Đạo Minh, Đoàn Lang cũng lập tức bạo phát năng lượng đã áp chế trong người ra.

Trong không trung mây đen cuồn cuộn bỗng nhiên kéo đến, giống như đất trời sắp sửa rạn nứt.

Động tĩnh này, đã gây ra sự chú ý với rất nhiều đệ tử Đạo minh, cả đám đều giật nảy cả mình nhìn lên không trung.

- Đây là có chuyện gì?

- Tiếng sấm này, rất khủng bố?

- Sao tôi lại cảm thấy bầu trời như đang sụp xuống?

Từng tiếng bàn luận kinh hãi không ngừng truyền khắp Đạo Minh, tôi trực tiếp nhìn xuống phía mọi người ở dưới, hô lớn:

- Đệ tử Đạo minh không cần kinh ngạc, trưởng lão của chúng ta, sắp đột phá lên cảnh giới Ngộ Đạo!

Khi tôi nói xong, cả Đạo Minh rơi vào tĩnh lặng, chỉ vài giây sau, những tiếng hoan hô mừng như điên lập tức dâng trào, Đoàn Lang đột phá lên cảnh giới Ngộ Đạo, đối với thực lực của cả Đạo Minh, tuyệt đối là tăng lên không ít.

Lúc này, tôi nhìn Thanh Minh lão tổ bên cạnh, nói:

- Ông yên tâm, chỉ cần ông một lòng vì Đạo Minh, sau này tôi sẽ tận lực trợ giúp các ông đột phá khỏi xiềng xích!

Khi tôi nói xong, Thanh Minh lão tổ hơi sửng sốt, sau đó vội vàng khom người với tôi:

- Đa tạ minh chủ, thuộc hạ nhất định cố gắng hết sức, phụ tá minh chủ!

Nghe vậy tôi khẽ gật đầu, sau đó kêu Thanh Minh tự mình quay về đại trận của Đạo Minh, mà tôi phải ở bên cạnh Đoàn Lang, hấp thu lực thiên kiếp, tăng mạnh Thiên Uy Pháp Thân trong cơ thể mình.

Người đứng đầu vạn vật, trước cảnh giới Ngộ Đạo, sẽ không có thiên kiếp, không giống Hoàng Tiểu Tiên yêu tu, quỷ tu, thi tu bọn họ, bất kể là cảnh giới nào, đều phải trải qua thiên kiếp.

Nhưng cho dù là vậy, thì bất cứ kẻ nào vào thời điểm đột phá cảnh giới Ngộ Đạo, đều không thể khinh thường lực thiên kiếp, bởi vì nếu vậy, có lẽ sẽ khiến bản thân vào lúc mấu chốt, tận mạng dưới tay thiên kiếp.

Thiên lôi cuồn cuộn kéo đến, ngay sau đó, một tia lôi điện màu vàng rơi thẳng xuống từ trên không, mang theo thế khí lôi đình, mà trước đó tôi đã thương lượng với Đoàn Lang, tôi sẽ giúp hắn gánh vác một ít lực thiên kiếp.

Đoàn Lang cũng biết tôi cần tới lực thiên kiếp, cho nên hắn quyết định sau khi chịu hết chín mươi phần trăm lực thiên kiếp, còn lại mười phần trăm, sẽ để rơi lên người tôi.

Tôi cắn chặt răng, trực tiếp phóng lên cao, đón thiên lôi đang đánh xuống.

Lực thiên lôi đột nhiên đánh lên thân người tôi, những tiếng đùng đoàng lập tức vang lên, tôi cảm giác được xương cốt khắp người mình cũng đang phát ra âm thanh.

Đắm chìm trong lôi điện màu vàng, mỗi một tấc da tấc thịt, lại đang phải chịu một cảm giác đau đớn khủng khiếp, cảm giác này,khiến toàn thân tôi run lên, nhưng tôi không muốn từ bỏ.

Bởi vì tôi biết, cảm giác đau đớn này có thể giúp tôi mạnh lên.

Sau lần này, tôi sẽ cùng Hoàng Tiểu Tiên đi tới Hồ tộc, giải quyết xong chuyện trong Hồ tộc, có lẽ tôi sẽ nghĩ tới nhà họ Cơ, nơi đó sớm muộn gì cũng phải đi một chuyến!

Thực lực hiện tại của tôi, vẫn cần phải tiếp tục tăng lên, cho nên cảm giác đau đớn này, tôi không hề sợ hãi!

……….

Lôi kiếp trên không biến mất, cả tôi và Đoàn Lang đều đã cháy đen thui, nhưng cũng may, vẫn còn sống.

Thiên kiếp của Đoàn Lang có năm cấp, tuy rằng ít hơn Hoàng Tiểu Tiên, nhưng coi như cũng đã vượt qua thiên kiếp rồi!

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bắt đầu nghĩ, nếu hôm nay là thời điểm độ thiên kiếp của chính tôi, thì sẽ có mấy cấp?

Có điều lúc này rõ ràng không phải thời điểm nghĩ những chuyện này, tôi cùng Đoàn Lang lập tức quay về Đạo Minh, mà thực lực của Đoàn Lang cũng đã được cố định.

Tôi điều chỉnh lại trạng thái của mình, đợi tôi điều chỉnh xong, thì cánh cửa phòng tôi đã có người đẩy ra.

Nhìn thấy người tới là Hoàng Tiểu Tiên, tôi hơi sững sờ.

- Bây giờ chị vào cũng không cần gõ cửa à?

Thấy Hoàng Tiểu Tiên ‘không văn hóa’ như thế, tôi cũng có chút bất đắc dĩ, không có cách nào khác, thực lực của ả mạnh hơn tôi.

- Làm sao? Em có ý kiến gì? Cũng không có cách nào đúng không? Chị đây thích!

Quả nhiên, đối với phản kháng yếu ớt của tôi, Hoàng Tiểu Tiên chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi thản nhiên nói, nghe chị ta nói vậy, tôi lập tức á khẩu không nói được gì.

- Được rồi, không có ý kiến!

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên đi tới cạnh tôi ngồi xuống, sau đó nói:

- Lần này, xem ra em đã thu hoạch không ít! Thực lực mạnh hơn chút rồi!

Nghe thấy chữ ‘chút’ trong miệng Hoàng Tiểu Tiên, tôi lườm chị ta một cái, người ta lên tới cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh rồi đấy? ý chí kiếm đạo cũng đã mạnh hơn, với lại tôi có cảm giác chỉ còn không bao lâu nữa, lực huyết mạch của tôi cũng có thể tăng lên.

Đợi tới khi lực huyết mạch của tôi lên tới đại thành, thực lực của tôi lại có thăng tiến, có điều với cách nhìn của vị cảnh giới Ngộ Đạo này, tôi không dám phản bác.

- Đúng rồi, chuẩn bị chút đi, đợi Đoàn Lang xuất quan, chúng ta đi tới Hồ tộc, thứ thuộc về chị, cũng đã tới lúc khiến người ta phải trả lại! đám Kháng Thiên giả đáng ghét, rồi cũng không thể nhơn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi!

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, khẽ nói, khi tôi nói xong, thân người Hoàng Tiểu Tiên run lên.

Sau đó, chị ta đưa đôi mắt ướt trong veo nhìn tôi.

Thấy ánh mắt của Hoàng Tiểu Tiên, tôi hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Chị không phải đang cảm động đấy chứ?

Cảm xúc vốn dĩ đang dâng trào của Hoàng Tiểu Tiên cũng bị tôi làm đứt đoạn, lập tức, chị ta lộ ra một nụ cười quyến rũ, nhìn mà lòng tôi bỗng tưởng tượng xa xôi. (má mầy nha Một Lạng! 😣)

- Cảm động? chị còn muốn lấy thân báo đáp đây này! Em muốn không?

Nghe vậy, nụ cười trên mặt tôi cứng đờ, ông nội nó, có thể đừng đột ngột đánh ra chiêu này với tôi được không?

Tôi cũng phục người con gái này rồi, không trêu vào được, không trêu vào được!

- Cái đó, em đi tìm Trịnh Thu hỏi một chút về tình hình gần đây trong Đạo Minh, không có việc gì thì em đi trước đây!

Nói xong, tôi lướt qua Hoàng Tiểu Tiên, rời khỏi động phủ, khi ra đến ngoài, tôi thở phào một hơi, sau đó co giò chuồn đi như một cơn gió!

Mà lúc này, tôi lại không nhìn thấy, sắc mặt của Hoàng Tiểu Tiên, trở nên cực kì nghiêm túc.

Thấy tôi đi khỏi, Hoàng Tiểu Tiên u oán lên tiếng:

- Cái thằng cha này, lẽ nào không nghe hiểu lời nói thật của người ta sao?

(Mình mà là con trai mình muốn có vợ như Hoàng Tiểu Tiên 🤧🤧)

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.