Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Mạch gặp nạn

Phiên bản Dịch · 2476 chữ

Tăng thêm một trợ lực cho Đạo Minh, tôi đương nhiên không có chút ý kiến trái chiều, chỉ hy vọng Phương Trình Chu cứ ở lại Đạo Minh, không được làm chuyện gì quá đáng, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.

Dù sao đã bị hắn chơi một vố, tôi không hy vọng xảy ra lần hai.

Sau khi xử lý xong chuyện, tôi đi thẳng tới đỉnh ngọn núi cao nhất, mấy ngày nay, Kim Tàm Cổ của Trúc Tẩm Ngưng đã đột phá.

Đã trôi qua hai ba ngày, Trúc Tẩm Ngưng vẫn chưa có ý muốn ra ngoài, trong lòng tôi khó tránh thấy hơi lo lắng.

Lúc này, thân hình Hoàng Tiểu Tiên xuất hiện bên cạnh tôi.

- Sao? Lo lắng cho tiểu tình nhân của anh rồi à?

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, tôi ngơ mặt, sau đó nói:

- Đổi lại là em, tôi cũng sẽ rất lo lắng!

Nghe tôi nói vậy, Hoàng Tiểu Tiên khẽ bĩu môi, sau đó, tôi cảm giác thấy trong động phủ truyền ra một luồng khí mùi khác thường, sau đó, cửa động phủ nứt toác, một con nhện đen sì khổng lồ trực tiếp chạy bán sống bán chết ra bên ngoài.

Tôi và Hoàng Tiểu Tiên không hề kinh ngạc, đây là nhện địa ngục lần trước Trúc Tẩm Ngưng thu phục được trong hố trời Âm Tang, tôi nhớ rõ lần đó nhện địa ngục đã bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, nhưng sau khi Trúc Tẩm Ngưng mang nó về, chữa thương cho nó, có lẽ đã khôi phục trạng thái điên phong, đồng thời cũng tiến bộ không ít.

Hiện tại, có lẽ nó có thể được coi là một kẻ mạnh cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh, chẳng là thứ này với yêu thú vẫn có chút khác nhau, cho nên, không thể biến thành hình người.

Nhưng, tôi lại cảm thấy rõ nhện địa ngục đang sợ hãi, không sai, chính là sợ hãi.

Nó đang khiếp sợ? cho nên mới chạy ra ngoài? Thấy vậy, lòng tôi hơi lo lắng, lúc này, Hoàng Tiểu Tiên lại đưa tay kéo lại thân hình chuẩn bị lao lên của tôi, khẽ nói:

- Đừng kích động, không có chuyện gì đâu!

Cùng lúc đó, tôi cảm nhận thấy luồng năng lượng khủng bố trong động phủ đã dần tiêu tan, sau đó, thân người Trúc Tẩm Ngưng bước ra ngoài.

- Cái tên này, thật không có tiền đồ!

Trúc Tẩm Ngưng đập tay lên đầu nhện địa ngục, một màn này trông có chút quỷ dị, một đại mỹ nhân, lại thân thiết với một con quái vật gớm ghiếc như thế này, không thể không nói, tôi nhìn mà thấy hơi ghen tuông!

- Đồ ngốc, mau quay về bên trong túi của mình!

Tôi đi tới, gầm lên với nhện địa ngục, mặc dù nhện địa ngục không thể hóa hình người, nhưng cũng biết quan hệ giữa tôi và Trúc Tẩm Ngưng, không dám tức giận, thậm chí còn lộ ra chút ấm ức, chui vào bên trong cái túi của Trúc Tẩm Ngưng.

- Có tiền đồ, so đo với cả súc vật!

Hoàng Tiểu Tiên ở bên cạnh lên tiếng, nghe vậy tôi xấu hổ, kế đó nhìn Trúc Tẩm Ngưng, hỏi chuyện lúc trước là thế nào?

Trúc Tẩm Ngưng cười cười, nói bởi vì Kim Tàm Cổ đã phá bỏ được xiềng xích, cho nên khí mùi toát ra đã dọa nhện địa ngục sợ hú hồn, tên này vốn đã trông chừng cho Trúc Tẩm Ngưng, kết quả, lại bị dọa chạy vọt ra ngoài.

Nhưng, nhìn thấy Trúc Tẩm Ngưng không sao, là tốt rồi.

Thời gian tiếp theo, thanh thản hơn nhiều, có hai đại mỹ nhân bầu bạn, không thể không nói, nếu cuộc sống có thể tiếp tục trôi đi yên bình thế này, cả đời tôi, coi như đã đủ, có điều tôi biết, không thể! Bởi vẫn còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm.

Chính lúc này, bên người vang lên tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên.

- Đang nghĩ cái gì đấy? có phải đang nghĩ muốn để tôi và em gái Trúc Tẩm Ngưng cùng hầu hạ anh không hả?

Bàn tay trắng ngọc của Hoàng Tiểu Tiên vẽ hình tròn trên ngực tôi, nhìn thân người tuyệt mỹ đang dán lại gần mình, nhưng tôi lại không dám có ý nghĩ xấu xa, tôi biết, người con gái này đang trêu tôi.

Hai ngày hôm trước cũng hỏi tôi như vậy, tôi tùy ý nói vui một câu, nói muốn! kết quả không cần nói nữa, ngẫm lại, bị một người con gái phong hết chân nguyên toàn thân, cảm giác bị ‘bạo hành’, thật con mẹ nó ấm ức!

Có điều lại nói, cho dù không phong lại chân nguyên của tôi, tôi cũng không phải là đối thủ.

- Không không, anh đang ngẫm lại, có thể có được hai người các em, là phúc khí tích từ kiếp nào không biết nữa!

Ham muốn được sống sót rất mãnh liệt, không sai, phải ngay thẳng như vậy!

Nói xong, tôi mới nhìn thấy tia tinh quang trong ánh mắt Hoàng Tiểu Tiên tiêu tan, ông nội nó, người con gái này, thực không dễ trêu chọc, sung sướng xong rồi không quen người ta nữa! lúc trước còn không biết xấu hổ mà….

Nhưng, khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, ngón tay đang vẽ vòng tròn bỗng dừng lại, ở ngay vị trí trái tim tôi.

- Nơi này nếu còn dám nghĩ linh tinh, em sẽ móc ra nhìn!

Tiếng nói vô cùng quyến rũ của Hoàng Tiểu Tiên vang lên, cả người tôi không khỏi rùng mình một cái, có đến mức vậy không? Không phải là nói một ngày là vợ chồng trăm năm ân sao? Con mẹ nó đều đã bao nhiêu ngày rồi? còn nói những lời này?

Nhưng chính bởi vì lời nói của Hoàng Tiểu Tiên, nên đã chặt đứt suy nghĩ trong đầu tôi.

Thời gian tiếp theo, mỗi ngày tôi đều được Trúc Tẩm Ngưng trợ giúp rèn luyện lực huyết mạch, hiện tại, lực huyết mạch đã sắp đại thành, khoảng cách với điên phong, cũng sắp tới gần.

Tôi không phải không muốn đi tìm mẹ tôi lúc này, nhưng tôi biết, nhà họ Cơ, thân là gia tộc đứng đầu tứ đại cổ tộc, tôi không thể liều lĩnh, đã đợi hơn hai mươi năm, đợi thêm chút thời gian nữa, tôi cũng không quan tâm.

Tôi phải tự mình nắm chắc tuyệt đối, mới đi tới nhà họ Cơ, cứu mẹ tôi ra.

Thời gian nửa tháng lặng yên trôi qua, tôi còn cảm giác được lực huyết mạch vẫn không ngừng mạnh hơn, bản thân tôi cũng liên tục tu luyện lực thần hồn, dù sao chỉ cần lực thần hồn của tôi đủ dùng, như vậy có thể đột phá lên cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh.

Bởi vì chân nguyên trong người, lúc ở trong tổ địa Hồ tộc, đã lên tới cực hạn, nói cách khác, hiện tại chân nguyên tích lũy trong người cũng không có tác dụng, nhất định phải chung tiết tấu với thần hồn thì mới được.

Bởi vì tôi đã liên tiếp sử dụng hai cây Ngưng Hồn Thảo, cho nên không dám tiếp tục tùy tiện sử dụng Ngưng Hồn Thảo kia nữa, hiện tại có thể nói Đạo Minh đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, có Ngũ Sắc Thần Thổ, bảo vật linh thảo trong Đạo Minh cơ bản không thiếu, mà hiện tại,chỉ riêng cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh, trong cả Đạo Minh đã có không dưới hai mươi người.

Cảnh giới Ngưng Anh điên phong, cũng tăng thêm hai người.

Đó là Chung Mãng Hổ, và rết Bách Túc.

Hai tên này là yêu thú được mang ra từ trong núi Cổ Tiền, thực lực vốn đã mạnh, cho nên dưới sự trợ giúp trong Đạo Minh, rất nhanh đã thành công tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh.

Sau đó, chính là băng lang tộc, hiện tại Bạch Lang đã tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh, hai mươi yêu lang dưới trướng hắn toàn bộ đều lên tới cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, thậm chí, Tứ Khí Ngưng Anh đã có vài tên.

Trải qua quá trình ‘sinh sản’, băng lang tộc lại nhiều thêm mười con sói con.

Đây nhất định lại là một phần năng lực lớn cho Đạo Minh sau này!

Nhìn thấy Đạo Minh phát triển đến như hiện giờ, lòng tôi hơi xúc động, mà trạng thái yên bình này, lại bị một bức thư hoàn toàn phá vỡ.

Khi bức thư này đưa tới tay tôi, lại không có kí tên, lúc tôi mở thư, chỉ nhìn thấy trong thư có vài chữ.

- Hạ Mạch gặp nạn, gặp nhau ở Lương Thành!

Đồng tử tôi hơi co lại, chân nguyên trong người không khống chế được bạo phát ra ngoài, trong khoảng thời gian yên bình này, tính tình tôi đã rất thanh tĩnh, rất ít khi mất kiểm soát, nhưng khi nhìn thấy tên người này, vẫn không chịu đựng nổi.

Dù sao, vốn dĩ tôi đã sớm chôn sâu vào một nơi thật kín trong lòng, nhưng, cuối cùng lại xuất hiện vào chính lúc này.

Một bàn tay của Hoàng Tiểu Tiên khoác lên vai tôi, một luồng khí không ngừng giúp tâm tình tôi bình tĩnh lại.

- Bình tĩnh chút, bằng không thì sao cứu được người?

Tiếng nói nhàn nhạt truyền vào trong tai tôi, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, phát hiện lúc này cô ấy đang dùng ánh mặt cực kỳ trìu mến nhìn tôi.

- Chị Tiểu Tiên nói rất đúng, hiện tại, chúng ta có lẽ phải nắm được tình hình đã rồi nói sau!

Trúc Tẩm Ngưng cũng lên tiếng, cô ấy đã từng gặp qua Hạ Mạch, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại, trong lòng tôi bắt đầu trở nên xao động, cũng may có Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng trấn an, cũng thoải mái hơn nhiều.

Trải qua nhiều trận đại chiến như vậy, kỳ thật tôi cảm thấy bản thân mình đã thay đổi rất nhiều, ít nhất, đã điềm tĩnh hơn, nhưng tôi đánh giá cao bản thân, tôi vẫn chưa đủ điềm tĩnh.

- Là ai gửi tới?

Tôi nhìn Trịnh Thu trước mặt, lên tiếng hỏi.

Trịnh Thu nói với tôi, thư là do một đệ tử của cục số chín đưa tới, hắn nói, có một người con gái đưa cho hắn, nhờ hắn gửi thư, lúc đó hắn vốn cũng có cân nhắc một chút, nhưng , người con gái đó rất mạnh.

Nghe vậy, lòng tôi giá lạnh, không kí tên, mà lại còn nói Hạ Mạch gặp nạn, người này rốt cuộc là ai? Con gái?

Nghĩ ngợi, trong đầu tôi xuất hiện một người, Trần Ngọc!

Cô ta là sư tỷ đồng môn với Hạ Mạch, nhưng chẳng phải cô ta có thù oán với Hạ Mạch sao? Vì sao lại gửi thư cho tôi? Theo lý mà nói, Hạ Mạch gặp nguy hiểm, cô ta hẳn là không quan tâm mới đúng?

Mà bức thư này, rất có khả năng là Trần Ngọc đưa tới, cô ta vì sao lại gửi cho tôi bức thư này?

Có điều mặc kệ thế nào, hiện tại trong thư nói, Hạ Mạch gặp nguy hiểm, như vậy tôi không thể không quản! lúc này, lòng tôi hơi trầm xuống, đột nhiên lên tiếng:

- Mặc kệ, đi tới Lương Thành rồi nói!

Không có biện pháp, tôi không khống chế được cảm xúc của mình, tôi không dám trì hoãn, tôi sợ cái cảm giác mình không thể khống chế hậu quả, cảm giác này, khiến tôi rất khó chịu!

Nói xong, tôi không chậm trễ, trực tiếp gọi Đoàn Lang và Lý Nửa Cân tới, sau đó, còn mang theo tất cả những kẻ mạnh trên cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh, còn dưới Ngũ Khí Ngưng Anh, tôi không mang theo.

Cuối cùng, tất cả mọi người chuẩn bị, đi tới Lương Thành!

Lương Thành, nói ra cũng là một thành phố khá xa lạ, gần như quanh năm phủ kín tuyết trắng, nơi này là thế giới băng đá, đêm đó, chúng tôi đã tới Lương Thành, nhưng vấn đề lại có rồi, tôi không biết làm thế nào liên lạc với đối phương.

Cho dù biết đối phương là Trần Ngọc! nhưng tôi không biết cô ta ở đâu, chuyện này khiến tôi rất bực mình.

Tôi ở trong phòng, phiền rầu ôm lấy đầu.

- Đừng nghĩ nữa, đối phương hẳn là sẽ chủ động liên lạc với chúng ta!

Hoàng Tiểu Tiên nhẹ giọng an ủi, tôi bình tĩnh lại, đúng vậy, đối phương đã để lại địa điểm là Lương Thành, vậy sẽ chủ động đến liên hệ với chúng tôi.

Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình bình tĩnh lại, lúc này, kích động cũng không có tác dụng gì, sáng sớm ngày hôm sau, một thân ảnh xuất hiện trước mặt chúng tôi, đúng là Trần Ngọc.

Cả người tôi đột nhiên bùng nổ, khí mùi bạo phát, lao thẳng tới trước mặt Trần Ngọc, tôi có thể nhìn được ra, thực lực của TRần Ngọc đã là cảnh giới Ngưng Anh điên phong.

- Nói, Hạ Mạch đang ở đâu?

Tôi theo bản năng cho rằng Trần Ngọc đang khống chế Hạ Mạch, có lẽ vào thời điểm người ta đang kích động, đầu óc sẽ cực kì mất tỉnh táo.

Nhưng, Trần Ngọc lại cười nhạt, nói:

- Tôi tới là để báo tin cho cậu, mà cậu lại đối xử với tôi thế à?

Khí mùi trên người tôi lập tức giảm xuống, mà lúc này, Hoàng Tiểu Tiên cũng lạnh giọng nói:

- Tôi không thích người hay nói lời thừa, có gì thì mau nói đi!

Trần Ngọc lại làm ngơ, sau đó nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lên tiếng:

- Ôi, sư muội khổ mệnh của tôi ơi!

Tôi nhướng mày, vẻ mặt không còn kiên nhẫn, nói:

- Sưu hồn cho tôi!

Nghe vậy, sắc mặt Trần Ngọc tái mét, có lẽ cô ta không ngờ tôi lại đối đãi với cô ta như vậy, phải biết rằng Hoàng Tiểu Tiên chính là cảnh giới Ngộ Đạo, sưu hồn cô ta, là một chuyện rất đơn giản.

- Tông môn bị bao vây rồi!

- Thật đúng là chẳng có tý phong độ nào cả!

Nói xong, Trần Ngọc còn không quên làu bàu!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.