Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

rốt cuộc là vì cái gì?

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

Nhìn Thanh Nhi trước mắt, tôi cất tiếng hỏi, ngay lúc nãy thôi, tôi cảm nhận được cảm giác quen thuộc trong giọng nói của Thanh Nhi, cảm giác quen thuộc này, không phải là cảm giác do ở gần nhau lâu mà dần quen.

Mà nằm ở sâu trong trí nhớ của tôi, cảm giác khắc thật sâu!

Tôi và Thanh Nhi vốn không gặp mặt nhiều, cho nên nói là cảm giác do ở gần nhau lâu ngày thì không đúng, mà theo hồi ký của tôi, thì chính là giọng nói lần trước ở quê, xuất hiện trong đầu tôi, gọi tôi tỉnh lại.

Không ngờ lại giống với Thanh Nhi như thế?

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Nhi, phát hiện cô ấy không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi, mà có chút né tránh, tôi tiến lên từng bước, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Thanh Nhi, ôn nhu hỏi:

- Có phải là cô hay không?

Thân mình Thanh Nhi khẽ run lên, bắt đầu vùng vằng, miệng lại không ngừng nói:

- Đừng như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ gây ra hiểu lầm!

Nghe vậy tôi cười khe khẽ, nói:

- Vậy cô nói cho tôi biết, cô nói rồi tôi sẽ thả cô ra, bằng không tôi cứ lôi kéo cô, để người khác hiểm lầm!

Tôi cảm giác bản thân mình không biết có phải hơi không đàng hoàng rồi hay không, có điều không còn cách khác, tôi rất muốn biết, người gọi tôi tỉnh dậy trong lúc bản thân mê man là ai, nếu không phải có giọng nói đó, hiện tại tôi như thế nào, tôi cũng không dám xác nhận, vì vậy, lòng tôi rất cảm kích, cảm kích vô tận.

Lúc này, tôi thấy Thanh Nhi trước mặt gật đầu!

Dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng thấy Thanh Nhi chính mình thừa nhận, vẫn có chút cảm động, mà tay đang cầm lấy tay Thanh Nhi vẫn chưa buông ra, cứ đứng vậy nhìn Thanh Nhi, hai má cô ấy đỏ hồng!

- Vì sao phải giúp tôi?

Tôi nhìn Thanh Nhi, lại hỏi.

Thanh Nhi thừa dịp tôi không chú ý, vung tay thoát ra khỏi bàn tay tôi.

- Tôi, tôi chẳng qua là thấy chị Tiểu Tiên với Chị Tiểu Ngưng rất đáng thương, nếu anh đi rồi, bọn họ thực sự sẽ sụp đổ mất, cho nên đã để là thần niệm trên người anh, với lại tôi cũng không ngờ lại thực sự có tác dụng!

Thanh Nhi xoay người sang chỗ khác, khẽ giải thích với tôi, tôi nhìn bóng lưng của Thanh Nhi, không nói gì, bởi vì tôi biết, cô ấy không nói thật, thật ra tôi cảm thấy, không chỉ vì muốn giúp đỡ nên mới ra tay.

Tôi còn cảm giác được cảm xúc khiến tâm tình tôi phức tạp trong giọng nói của Thanh Nhi, đó là, càm xúc chỉ có người yêu nhau mới có!

Sau đó, tôi nhìn Thanh Nhi, muốn đưa tay ra ôm lấy cô ấy, nhưng lại phát hiện bản thân không có dũng khí đó, đúng vậy, tôi cảm giác được Thanh Nhi thích tôi, nhưng thế thì đã làm sao? Tôi đã có Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng, Lý Nhất Lượng tôi không phải là quân vương, không có mệnh năm thê bảy thiếp.

( thôi thôi ông im mẹ mồm đi 😑 )

Tôi cảm thấy đồng thời có được Trúc Tẩm Ngưng và Hoàng Tiểu Tiên, đã là trời cao ban ân cho mình rồi, tôi không có lý do cùng lúc phân chia tình yêu của mình cho ba người con gái, đối với bọn họ mà nói, là không công bằng, tuyệt đối không công bằng!

Chính lúc này, Thanh Nhi đột nhiên xoay người lại, bàn tay dừng trên không của tôi, cũng hạ xuống.

Trên mặt Thanh Nhi xuất hiện một nụ cười tươi, nhìn vô cùng diễm lệ, vẻ đẹp giống như đến ông trời cũng phải đố kỵ.

- Đúng rồi, chỗ này của anh linh khí rất nồng đậm, tôi có thể đi xem động phủ của anh không?

Tôi không ngờ Thanh Nhi lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, có lẽ cô ấy muốn giảm bớt không khí xấu hổ.

Tôi gật đầu, sau đó bước lên trước, kêu Thanh Nhi đi theo sau tôi.

Tôi dẫn Thanh Nhi tới chỗ ngọn núi cao nhất trong sơn trang Đạo Minh, nơi này là động phủ của tôi, là đỉnh cao nhất trong cả Đạo Minh.

- Cô xem, nơi này chính là động phủ của tôi! Nếu cô thích, có thể tới ở lại Đạo Minh, nơi này để lại cho cô cũng được!

( cái thứ dại gái!!!! )

Nhìn Thanh Nhi, tôi gắng gượng nặn ra nụ cười, khẽ nói.

Thanh Nhi không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn!

Chính lúc này, tôi cảm giác thấy trước mắt mình choáng váng, cảm giác này tới rất đột ngột, tôi thậm chí không kịp phòng bị!

Nhưng chân nguyên trên người tôi lại không có cách nào chống cự lại được cảm giác này, căn bản không biết phải chống cự như thế nào!

Thân thể tôi xụi lơ xuống đất, mất đi tri giác!

………

Bên trong động phủ, Thanh Nhi hơi ngồi xổm xuống, lúc này hai mắt đã đỏ hoe, bàn tay cô khẽ vuốt qua gương mặt của tên thanh niên đang nằm dưới đất, dường như có chút không nỡ, tràn ngập lưu luyến, tràn ngập bất đắc dĩ.

Cuối cùng, sau khi một hư ảnh chuông vàng khổng lồ bao phủ cả động phủ vào trong, người ấy ôm tên thanh niên dậy, đi về phía chiếc giường trong động phủ.

………….

Khi tôi lại lần nữa mở mắt ra, cảm giác thấy đầu mình hơi choáng váng, sau khi mở mắt, lại phát hiện mình đang ngủ trong động phủ.

Tôi lắc lắc đầu, muốn nhớ lại lúc trước đã xảy chuyện gì nhưng tôi chỉ nhớ Thanh Nhi nói muốn tới xem động phủ của tôi, nhưng vừa mới tiến vào động phủ, tôi đã cảm thấy chóng mặt.

Là Thanh Nhi? Cô ấy ra tay với tôi? Vì sao? Vì sao phải làm tôi ngất đi?

Tôi hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng Thanh Nhi đâu, tôi chạy ra khỏi động phủ, nhưng vẫn không thấy Thanh Nhi, tuyệt đối không phải là ảo giác, lúc trước Thanh Nhi đã tới Đạo Minh.

Tôi nhíu mày, vội vàng hỏi kiếm linh đã có chuyện gì?

- Chủ nhân, lúc trước, ta đã bị cản trở, không cảm thụ được gì, có một cái chuông lớn, rất lợi hại, ta cảm thấy còn vượt qua cả ta, ít nhất cũng là cửu phẩm, thậm chí còn mạnh hơn!

- Sau đó thì, cô gái kia liền đi ra khỏi động phủ, hai mắt còn đo đỏ, hình như đang khóc!

Tiếng nói của kiếm linh Qùy Ngưu vang lên trong đầu, lòng tôi lộp bộp một tiếng, chuông lớn? còn lợi hại hơn cả huyết kiếm Thị?

Chuông Đông Hoàng?

Tôi theo bản năng nghĩ tới khả năng đó, cũng chính là lần ở núi Côn Lôn, cái chuông lớn người trông núi Côn Lôn dùng để đối phó Thần Trà Úc Lũy.

Thứ đó, đúng là chuông Đông Hoàng,

Thanh Nhi thân là đệ tử của người trông núi Côn Lôn, cho dù trong tay cô ấy có chuông Đông Hoàng, cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vì sao, cô ấy làm vậy có mục đích gì? Vì sao cô ấy khóc? Vô số câu hỏi vì sao, không ngừng chuyển động trong đầu tôi.

Cơ thể của tôi cũng không có dị trạng gì, đúng vậy, hoàn toàn không có dị trạng! vẫn khỏe mạnh, cũng không tới mức gây hại tới tôi, mà những đồ vật trên người tôi cũng không thiếu cái nào!

- Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi khẽ hỏi chính mình, nhưng rất rõ ràng, tất cả đều không thể biết được đáp án!

Chính lúc này, mắt tôi hơi trợn lên!

- Không đúng, khí mùi trong cơ thể, trở nên nồng hậu hơn rồi!

Tôi kinh hô một tiếng, sau đó ngồi khoanh chân xuống mép giường, ấn kết trong tay bắt đầu biết hóa!

Tôi cảm giác được khí mùi của mình đang lan ra bốn phía, đúng vậy, sắp đột phá, tới rất đột ngột, tôi cũng không biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

ấn kết trong tay biến hóa rất nhanh!

Khí mùi mãnh liệt trong cơ thể bắt đầu sục sôi, cảnh giới Ngưng Anh điên phong, lần này tôi đã bước lên cảnh giới Ngưng Anh điên phong!

Chỉ cần bước vào Ngưng Anh điên phong, tôi có thể xuất phát bước tới ngưỡng cửa Ngộ Đạo!

Phải biết rằng, muốn Ngộ Đạo, không phải chuyện một sớm một chiều, cho dù trên người tôi có Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, cũng không thể nhanh như vậy mà Ngộ Đạo được.

Người bình thường, cho dù có thiên phú, muốn Ngộ Đạo cũng cần không ít thời gian.

Tôi có Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, nhưng cũng chỉ gia tăng tốc độ Ngộ Đạo mà thôi!

Khí mùi xung quanh luống cuống, tôi há miệng, vô số linh khí quanh người bị tôi hít vào miệng, chui vào trong cơ thể tôi.

Trong năm khí hải, năm Nguyên Anh lúc này đều vô cùng ăn ý há to miệng, phun ra một ngụm khí bẩn ra bên ngoài.

Ngũ Khí Triều Nguyên!

Khí mùi trên người tôi trở nên vô cùng mãnh liệt, năm khí hải lại lần nữa ngưng tụ lại, hóa thành một cái, năm Ngưng Anh cũng tụ tập lại với nhau ở giữa.

Ngồi khoanh chân cùng với nhau, cảm giác như tay nắm lấy tay, đây chính là Ngũ Khí Triều Nguyên sao?

Khí mùi trên người tôi cuối cùng cũng trở nên bình ổn, năm Nguyên Anh rời khỏi thần cung, chiếm giữ phía trên đạo đài.

Đạo đài (đạo cơ) của tôi vẫn là hình bán nguyệt, nhìn có chút cổ quái, nhưng không ảnh hưởng tới việc Nguyên Anh của tôi chiếm cứ bên trên đạo đài.

Phù!

Tôi thở hắt ra một hơi, hai mắt hé mở, một tia tinh quang bắn ra, nhìn vô cùng lóe mắt.

- Cuối cùng, cũng là Ngưng Anh điên phong!

Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, sau đó, trong tay xuất hiện một thứ màu trắng, chính là Ngộ Đạo Bồ Đề Tử,ánh sáng trắng đang phát ra từ bên trên, lúc này, thật giống như năng lượng trong đất trời đều đang bị dẫn dụ.

Nhưng tôi rất nhanh đã thu Ngộ Đạo Bồ Đề Tử lại, sau đó đứng lên, hiện tại vừa mới đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh điên phong, không thích hợp nhanh như vậy đã tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo.

Cố nén sự kích động trong lòng, tôi thu Ngộ Đạo Bồ Đề Tử lại.

Đi ra khỏi động phủ, nhìn xuống phía dưới sơn trang Đạo Minh.

Sau đó, tôi bất đắc dĩ thở dài:

- Người con gái ngốc nghếch, rốt cuộc cô đang chơi trò gì với tôi vậy!

Tôi không biết phải làm sao, Thanh Nhi thân là đệ tử của người trông núi Côn Lôn, thật ra tôi không lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn lo âu, không biết cô ấy đang làm gì? một cô gái luôn thích che đậy giấu giếm, thật ra con trai rất khó chấp nhận!

- Bỏ đi, chờ có cơ hội, tự mình đi tới núi Côn Lôn một chuyến, hỏi một chút không phải biết rồi sao?

Nghĩ không hiểu, nên tôi cũng bỏ hết ra sau đầu, lập tức, đi xuống phía dưới Đạo Minh.

- Kiếm Si, ra đánh một trận đi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.