Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐÁY LINH TRÌ

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

Nhìn đoàn người trước mặt, khóe miệng tôi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó lên tiếng:

- Không sai, đây chính là Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, có điều, tôi đã nuôi nó sống!

Tiếng nói của tôi truyền ra, ánh mắt của đoàn người trước mặt đều vô cùng kinh hãi, dường như có chút không dám tin thứ trước mắt, chính là Ngộ Đạo Bồ Đề Tử.

Không, nói chính xác hơn, hiện tại có lẽ được gọi là cây Bồ Đề, bởi vì Bồ Đề Tử đã không còn, chỉ còn lại cây!

- Mặc dù nói hiện giờ cây Ngộ Đạo Bồ Đề vẫn chưa trưởng thành, nhưng có lẽ miễn cưỡng đủ dùng cho chúng ta, trong một tháng, có thể đột phá hay không, thì đó là chuyện của mọi người!

Thời gian một tháng, đã là thời gian nhiều nhất tôi có thể đề xuất ra, dù sao tôi không đợi được lâu như vậy, nói chính xác hơn, tôi đã đợi quá lâu, thời gian một tháng cuối cùng, cũng xem như là thời gian cho bản thân tự chuẩn bị, lần này tới nhà họ Cơ, tôi nhất định phải cứu mẹ mình ra ngoài, cho dù là hai mươi hai người ở đây, có một nửa có thể tiến được vào cảnh giới Ngộ Đạo, vậy đối với thực lực bên phe tôi mà nói, cũng đã được tăng lên.

Sau khi tôi nói xong, cây Ngộ Đạo Bồ Đề trong tay lập tức bay lơ lửng trên không, rơi lên đài đá ở giữa, xung quanh đài đá lại có vài chiếc đệm cói, tôi lại lần nữa xoay mình nhìn những người phía dưới, cất lời:

- Thời gian tiếp theo, sẽ không có ai tới đây làm phiền mọi người! có điều nếu mọi người Ngộ Đạo thành công, lúc độ kiếp, cũng phải ra ngoài đại trận của Đạo Minh, không được làm phiền người khác Ngộ Đạo.

Sau khi dặn dò xong những chuyện cuối cùng, nhìn thấy hơn hai mươi hai đệ tử cảnh giới Ngưng Anh điên phong toàn bộ đều ngồi khoanh chân xuống, tôi mới xoay mình rời đi, còn về chuyện phía trên, toàn bộ đều phải giao cho bọn họ rồi, có thể tiến vào cảnh giới Nhập Đạo hay không, cũng phải xem cơ may của họ, những gì tôi có thể giúp đỡ, cũng chỉ có từng này!

Sau khi rời khỏi đây, tôi liền đi tới nơi của lão Doãn, lúc trước lão Doãn đã ra mặt giúp tôi, tôi hình như vẫn chưa nói một câu cảm ơn với lão.

Tới chỗ của lão Doãn, từ xa đã nhìn thấy cửa mở rộng, sau khi vào trong tiệm, thấy một mình lão Doãn đang ngồi uống rượu ở quầy hàng , thấy tôi tới, lão Doãn cũng không nói gì, hoặc có lẽ đã sớm đoán ra.

- Lão Doãn, cháu tới thăm ông!

Tôi đặt rượu trong tay lên trên quầy hàng, lên tiếng nói với lão Doãn phía đối diện.

Lão Doãn đến đầu cũng không ngẩng lên nhìn tôi, mà chỉ nhàn nhạt nói:

- Ngồi xuống uống rượu!

Nghe vậy tôi liền ngồi xuống phía đối diện lão, tự rót cho mình một chén rượu, một ngụm uống cạn!

- Nhóc con, có chuyện muốn cầu xin tôi à? Vậy thì hôm nay uống với tôi một trầu thật vui, bằng không, lão già này sẽ không ra tay!

Chính lúc này, tiếng nói của lão Doãn lại truyền ra, hai mắt lão lại nhắm chặt, khiến tôi nhìn không ra tâm trạng trong đáy mắt lão, có điều, tôi lại nhìn lão Doãn đang uống rượu, trực tiếp nhấc bình rượu lên.

Tôi cảm thấy trong lòng lão Doãn, có lẽ là có tâm sự, tôi và lão Doãn uống rượu với nhau không ít lần, nhưng chưa bao giờ tôi thấy lão giống như đã uống say như thế này.

Nhưng tôi không hỏi, dù sao mục đích tôi đến đây, cũng không che được mắt lão Doãn, tôi chẳng cần phải hỏi gì, cũng chẳng cần phải nói gì, chỉ cần uống rượu là được!

Lần này, tôi không dùng chân nguyên để áp chế men rượu, giống như người bình thường uống rượu, không ngừng cạn chén với lão Doãn, cuối cùng rượu của lão Doãn đã uống xong, hai bình rượu Mao Đài tôi mang tới cũng đã cạn.

Không dùng chân nguyên áp chế men rượu, đầu óc tôi quay quay cuồng cuồng, nhưng lão Doãn muốn uống một trầu vui vẻ, tôi không có lý do gì áp chế men rượu trong người mình.

Khi cả người tôi nằm bò trên mặt bàn, gương mặt lão Doãn bỗng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng tôi lại không biết, Lão Doãn của lúc này, ánh mắt đang dính chặt lên người tôi, hình như đang nhìn gì đó, thật lâu sau, lão Doãn mới thấp giọng thì thào:

- Sư tôn, ngài bảo con đợi ở trên thế gian này cả ngàn năm rồi, hiện tại, con cũng coi như đã có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ!

Lão Doãn lầm bầm, trong giọng nói, có cảm xúc gì đó đã kiềm nén cả ngàn năm, cảm giác này, khiến người khác không thể hiểu được.

………

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi đã xuất hiện ở Đạo Minh, trong động phủ của chính mình.

Đầu óc vẫn choáng váng, tôi vội vàng giải trừ men rượu trên người mình, xem ra tối qua lão Doãn đã đưa tôi về, sau khi giải trừ men rượu, tôi nhấc mình, rời khỏi Đạo Minh.

Tiếp theo đây tôi phải tới Hồ tộc và Lê tộc, xem tình hình của Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng, từ lúc bọn họ bế quan, đến bây giờ đã trôi qua hai tháng.

Sau khi tới Hồ tộc, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt Hoàng Lệ Diễm, tôi nghe dì ấy nói, Hoàng Tiểu Tiên vẫn chưa ra khỏi linh trì, nghe vậy lòng tôi vô cùng lo lắng.

Mặc dù tôi cảm thấy quy củ của Hồ tộc có chút cổ quái, nhưng không còn cách nào khác, nếu Hoàng Tiểu Tiên không thể lĩnh Ngộ truyền thừa trong linh trì, cô ấy cũng chẳng thể ra ngoài.

- Dì Lệ Diễm, con có thể vào trong linh trì, xem tình hình của Tiểu Tiên không?

Sau khi tôi lên tiếng, Hoàng Lệ Diễm hơi ngây người, sau đó nói tôi đi cùng dì ấy.

Hiện tại vị trí của Hoàng Lệ Diễm cao nhất trong Hồ tộc, mà khoảng cách của Hoàng Lệ Diễm với cảnh giới Ngộ Đạo cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, lần này, Hoàng Lệ Diễm dẫn tôi tới cạnh linh trì, có lẽ là bởi vì quan hệ giữa tôi và Hoàng Tiểu Tiên, người của Hồ tộc cũng không chất vấn tôi.

Lão tổ Hồ tộc mở cho tôi cánh cửa tiến vào linh trì, tôi lập tức bước vào trong!

Tới bên cạnh linh trì, Hoàng Lệ Diễm nhìn tôi:

- Cẩn thận chút, không cần biết là con hay Tiểu Tiên, ta đều không hy vọng nhìn thấy các con gặp chuyện!

Tôi gật đầu, lần trước tôi đã từng vào trong linh trì, chẳng qua vẫn chưa tới tận đáy mà thôi, hiện tại tôi lại lần nữa đi vào, cũng đã có kinh nghiệm, chắc không quá thảm hại!

Nói xong cả người tôi nhảy vào trong, áp lực xung quanh lại đè lên người tôi, nhưng áp lực ở tầng đầu tiên đối với tôi mà nói, đã không có gì uy hiếp.

Tiếp tục xuống dưới, chân nguyên trong người bắt đầu chống đỡ, khi tôi tới đáy linh trì, vẫn cảm thấy hơi khó thở, rất rõ ràng, nơi này chung quy lại cũng là nơi nằm xuống của chí tôn Hồ tộc, cho dù đã nằm xuống, cũng vẫn mạnh vô cùng.

Tôi bước từng bước lên trước, đột nhiên, tôi nhìn thấy trước mặt có hơn mười thân ảnh, không sai, mười thân ảnh này đều ngồi khoanh chân trên đất, dưới đáy biển màu vàng, chính là một mặt đất bằng phẳng, mà ở cuối, còn có một pho tượng điêu khắc.

Pho tượng nhìn như được mài giũa bằng ngọc trắng, sinh động như thật, cứ giống như một người sống, quan trọng nhất là, đây lại là pho tượng của nữ nhân, lại khiến người ta có cảm giác si mê, mặc dù không phải người thật, nhưng cảm nhận được rõ vẻ đẹp lúc còn sống của người này, nhất định nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng tôi lập tức bỏ tất cả ra sau đầu, bởi vì lần này xuống đây, là để tìm Hoàng Tiểu Tiên, tôi không biết tình hình của Hoàng Tiểu Tiên ở phía dưới.

ở trong hơn mười thân ảnh, rất nhanh đã tìm thấy bóng hình của Hoàng Tiểu Tiên, cô ấy cứ ngồi im như vậy giữa hơn mười thân ảnh khác, hai mắt khép hờ, hình như đang cảm ứng gì đó.

Nhìn thấy vậy tôi hơi lo lắng, nếu Hoàng Tiểu Tiên cứ mãi thế này, không lĩnh ngộ được truyền thừa của chí tôn, chắc không đến mức cứ thế này mãi chứ?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lại không dám tới quấy rầy, dù sao cũng sợ làm phiền cô ấy tiếp nhận truyền thừa.

Cho nên tôi chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi bên cạnh Hoàng Tiểu Tiên, nhưng, áp lực khủng bố xung quanh vẫn có thể rèn luyện linh khí trên người tôi, dù sao tôi cũng có một tháng, cứ đợi ở đây, xem tình hình của Hoàng Tiểu Tiên!

Ngoài lúc rèn luyện linh khí trong người, phần lớn thời gian tôi đều nhìn HOàng Tiểu Tiên, bởi vì lo lắng cho cô ấy!

Sau đó, hơi thở bình ổn của HOàng Tiểu Tiên vẫn chưa thay đổi, mà thời gian, thì trôi qua rất nhanh.

Năm ngày!

Mười ngày!

Rất nhanh, nửa tháng lặng lẽ trôi qua, mà Hoàng Tiểu Tiên vẫn ngồi khoanh chân ở phía dưới.

Nếu như có thể, tôi thà rằng cưỡng ép lôi Hoàng Tiểu Tiên ra khỏi đây, nhưng tôi biết, tôi không thể làm như vậy, hiện tại cũng chưa được bao lâu, nếu Hoàng Tiểu Tiên ở trong này một hai năm đều chưa thể lĩnh ngộ, vậy thì chỉ e tôi sẽ cưỡng chế đưa cô ấy đi, không để cô ấy tiếp tục ngủ sâu bên dưới!

Đồng thời, tôi cũng không biết cố tình mang người ở trong này đi, có xảy ra chuyện gì hay không, cho nên chưa đến lúc bất đắc dĩ, tôi không thể làm như vậy.

Đứng dậy, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên khẽ nói:

- Đừng sợ, cho dù em không thể đạt được truyền thừa của chí tôn, anh cũng không để em phải chờ ở trong này quá lâu, anh phải đi đón mẹ, tới lúc đó nếu em vẫn chưa lĩnh ngộ, anh sẽ tới đón em đi, dù sao mẹ chúng ta có lẽ rất muốn gặp con dâu mình!

Nói xong, tay tôi khẽ vuốt qua gò má của Hoàng Tiểu Tiên, nói chính xác hơn, vì để tránh làm phiền cô ấy, tôi không chạm vào mặt, nói xong, tôi chuẩn bị xoay người bước đi.

Nhưng chính lúc này, tôi lại nhìn thấy hàng lông mi của Hoàng Tiểu Tiên khẽ động đậy, ở nơi mi tâm của cô ấy, không ngờ lại hiện lên màu vàng kim.

Sau đó, có một thứ gì đó màu vàng kim, bay ra từ trong mi tâm của Hoàng Tiểu Tiên, bay thẳng vào pho tượng ngọc ở giữa!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.