Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHÍ TÔN BIẾN MẤT

Phiên bản Dịch · 2475 chữ

Nhìn Đát Kỷ đột nhiên xuất hiện trước mắt, lông mày tôi nhíu lại, có điều cũng may tôi không cảm nhận thấy Đát Kỷ muốn làm hại tôi, thậm chí, tôi còn thấy thân hình của Đát Kỷ, hình như đã nhạt màu hơn lúc tôi gặp nàng ở trong đáy linh trì, hình như cơ thể nàng đang dần tiêu tan.

Xem ra, vừa rồi đối đầu với thiên kiếp, Đát Kỷ cũng không dễ chịu, mặc dù đã gần như áp chế được thiên kiếp, nhưng Đát Kỷ cũng bị thương, chỉ là tôi có chút khó hiểu, vì sao Đát Kỷ lại như thế? Biểu hiện phẫn nộ lúc đối mặt với thiên đạo tuyệt đối không phải là giả vờ, mà Đát Kỷ sở dĩ làm như vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác.

- Tổ tiên!

Nhìn thấy Đát Kỷ xuất hiện, Hoàng Tiểu Tiên vội vàng đỡ lấy Đát Kỷ, mà tôi cũng đi tới bên cạnh.

Sắc mặt của Hoàng Tiểu Tiên vô cùng đau buồn, cho dù nói thế nào, hiện tại Hoàng Tiểu Tiên cũng đã đạt được truyền thừa của Đát Kỷ, bản thân cũng được coi là truyền nhân của Đát Kỷ rồi.

- Nha đầu, ngươi không cần đau buồn, ta vốn đã biến mất khỏi thế gian này cả ngàn năm trước rồi, gắng gượng tới tận bây giờ, cũng ít nhiều được phát tiết ra ngoài, rất tốt, đối với ta mà nói, đã rất mãn nguyện rồi!

Gương mặt tuyệt sắc của Đát Kỷ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đưa tay ra xoa mặt Hoàng Tiểu Tiên, sau đó, tôi nhìn Đát Kỷ, chí tôn biến mất, rốt cuộc là chuyện gì? Thì mới có thể khiến chí tôn bị tiêu vong?

- Tiền bối, tôi xin phép được thử xem có cứu được người không!

Tôi do dự một lúc, mới bước lên, mặc dù tôi không biết có được hay không, nhưng cũng phải thử thì mới biết, dứt khoát đưa tay ra, nắm lấy tay Đát Kỷ.

Tay của Đát Kỷ rất mềm, thậm chí có cảm giác mềm mại như nước, có điều hiện tại không phải lúc tôi được phép nghĩ nhiều như vậy, điều động lực thiên đạo trong người, bắt đầu truyền lực đại đạo trọng sinh và trong cơ thể Đát Kỷ.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy trên người mình, hình như có một áp lực vô cùng nặng nề, đang đè nặng lên người tôi, Đát Kỷ trước mắt hai mắt hơi sáng ngời, ánh mắt nàng vô cùng chấn động, có chút phức tạp.

- Vương nói quả nhiên không sai, thế giới này đều phải tiêu vong và trọng sinh, chứ nói gì đến chí tôn, vương, chắc chàng rất cô đơn đúng không, thiếp tới bầu bạn với chàng đây!

Cảm xúc trong đáy mắt Đát Kỷ chỉ khẽ lướt qua, sau đó lộ ra gương mặt bi thương, tôi cảm thấy trong người mình có một chướng ngại rất tốn sức, hình như có thứ gì đó đang ngăn tôi lại, sau đó, miệng tôi phun ra một ngụm máu, sự việc xảy ra quá đột ngột, thậm chí tôi còn chưa phản ứng lại.

- Đây?

Tôi rất không hiểu, vì sao Đát Kỷ lại rụt tay lại, nhưng vẫn cảm kích nhìn tôi.

- Tiểu tử, cảm ơn ngươi, nhưng năng lượng của ngươi không phải là dùng để cứu một người đã tiêu vong cả mấy ngàn năm như ta, thân thể ta đã hóa thành linh trì, nguyên thần cũng hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn chút lực nguyên thần sót lại, ngươi không cần tự phí sức nữa!

- Ta có thể cảm nhận được, trên thế gian này đã không còn khí mùi của chí tôn, lúc đó vương đã nói qua, không cần biết là vương triều lớn mạnh như thế nào, cuối cùng vẫn có một ngày bị diệt vong, đến ngay cả chí tôn có tuổi thọ ngang với ông trời, cũng bị tiêu vong, mà năng lượng của ngươi, đã chứng minh lời nói của vương, thế giới bị diệt vong, nhưng vẫn cần có người phải cố gắng!

Tiếng nói nhẹ nhàng của Đát Kỷ truyền ra, có điều nghe vậy lòng tôi lại rất nghi hoặc, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì.

- Tiền bối, vì sao thiên hạ sẽ không còn chí tôn nữa? còn người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ân Thương bị tiêu diệt, lại là vì sao?

Tôi nhìn Đát Kỷ trước mặt, nói nghi hoặc trong lòng mình ra, đây gần như là một đoạn lịch sử cơ mật đã bị phủ đầy bụi, những người biết được chân tướng, toàn bộ đều đã không còn tồn tại, Đát Kỷ trước mắt, cũng chẳng qua chỉ là một nguyên thần còn sót lại mà thôi!

Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh hai mắt đều đã đỏ au, khi tôi nhắc tới triều đại Ân Thương, gương mặt Đát Kỷ tràn ngập một nụ cười kiêu ngạo, đúng vậy, đó là kiêu ngạo, hoàn toàn là kiêu ngạo!

- Năm đó, vương là một người đến gần với thiên đạo nhất!

Khi câu nói này vang ra khỏi miệng Đát Kỷ, cả người tôi đã khiếp sợ tới mức không thể tin nổi, lịch sử, quả nhiên chỉ là khúc quân hành mà người thắng soạn lên, chân tướng của lịch sử, chỉ sợ, những người trên thế gian này biết, cũng chẳng có mấy ai!

- Thiên đạo cảm nhận được uy hiếp của vương, cho nên mới xuất hiện Đại Thiên Phạt Trụ hoang đường đó, đến cuối cùng vương đại chiến với thiên đạo, rốt cục, vẫn không địch lại nổi, mà ngã xuống! Còn ta, vốn dĩ có thân thể của chí tôn, không ai có thể giết chết!

- cuối cùng, thiên đạo vì muốn ta chết chung, đã truyền một luồng năng lượng lên thân của Khương Tử Nha, người trong nhân gian đều cho rằng, bị Khương Thượng giết chết, chính là yêu phi gây tai họa cho đế vương một thời!

- có điều, vương hình như đã sớm cảm giác được nguy hiểm của mình, thường xuyên nói cho ta biết, thiên đạo cảm thấy có nguy hiểm, chứng minh nó không phải vô địch, cũng sẽ bị tiêu vong, mà xảy ra chuyện như vậy, chứng minh thiên đạo sợ rồi, thế gian vạn vật, đều sẽ tiêu vong, trọng sinh, khoảng trời chúng ta đang sống, không biết đã trải qua bao nhiêu lần tiêu vong và sống lại, thì mới có chúng ta!

- cuối cùng, vương đi rồi,cũng may Khương Thượng không phải là người tuyệt tình, không muốn nhìn thấy Hồ tộc ta xuống dốc, nên để lại một tàn hồn của ta tồn tại trên đời, hy vọng có thể giúp Hồ tộc vực dậy, tiếp tục tồn tại, lại nói, ta còn muốn cảm ơn Khương Thượng đã giết chết ta!

Nói tới đây, sắc mặt Đát Kỷ lộ vẻ bất đắc dĩ, nghe một đoạn chuyện cũ không biết đã bị phủi bao nhiêu bụi của tháng năm, lòng tôi vô cùng xúc động, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Năm đó Trụ vương sở dĩ bị giết, không ngờ lại là bởi vì thực lực tự thân khủng bố tới mức uy hiếp được thiên đạo? tin tức này, thực khiến người khác không thể chấp nhận,

Vậy thì cái gọi là Đại Thiên Phạt Trụ thời Tây Chu, chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, để thiên đạo tiêu diệt Trụ vương mà thôi!

Lúc này, Đát Kỷ lại lên tiếng:

- Còn về chuyện ta không cảm giác được thiên hạ còn khí mùi của chí tôn, có lẽ chuyện này liên quan tới phán đoán của vương, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ta không biết, tiểu tử kia, bí mật tiếp theo, cần chính người tự đi vạch trần!

Đát Kỷ nhìn tôi, sau khi giải đáp câu hỏi của tôi, liền nhìn về phía Hoàng Tiểu Tiên.

- Nha đầu, ngươi không cần đau buồn, ta có thể để lại chút gì đó cho Hồ tộc, đã vui lắm rồi!

Lúc này tiếng nói của Đát Kỷ trở nên yếu ớt, thân thể cũng đã trong suốt.

Cuối cùng, nụ cười trên mặt Đát Kỷ như hoàn toàn dừng lại, bởi vì thân ảnh của nàng đã tiêu tán vào khoảng không, nụ cười đó, in thật sâu vào trong trí nhớ của tôi.

- Tổ tiên!

Hoàng Tiểu Tiên thét lên, tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng.

Hoàng Tiểu Tiên tuy rằng đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo, nhưng bởi vì Đát Kỷ đã rời đi, nên hình như tâm trạng cũng khá buồn rầu, chúng tôi không vội vã đi khỏi, mà ở lại trong này.

Trong khoảng thời gian này, tôi cùng Hoàng Tiểu Tiên đi tới đi lui trong Hồ tộc, linh trì trong tổ địa Hồ tộc cũng đã biến mất, mà chúng tôi nán lại, cũng là vì chờ đợi những kẻ mạnh Hồ tộc ở dưới đáy linh trì.

Bao gồm phụ thân của Hoàng Tiểu Tiên.

Bởi vì ở trong đáy linh trì một thời gian dài, bọn họ không giống Hoàng Tiểu Tiên, đột phá lên cảnh giới Nhập Đạo, vì thế, vẫn cần ít thời gian để bình phục.

Thời gian ba ngày trôi qua, cuối cùng thì các thân ảnh cũng lần lượt thoát ra khỏi đáy linh trì, lão tổ Hồ tộc đứng ở cửa nghênh đón, lần này ra ngoài, gần như đều là trưởng bối của lão!

Tuy nói thực lực của lão đã là nửa bước nhập đạo, nhưng luận về vai vế, rất nhiều người ở bên trong, đều là trưởng bối của lão!

Khi một người đàn ông đi ra khỏi linh trì tổ địa, khóe mắt Hoàng Tiểu Tiên và Hoàng Lệ Diễm đều đỏ bừng, Hoàng Lệ Diễm như không thể khống chế cảm xúc, cả người lao vọt tới chỗ người đàn ông.

Hai thân ảnh lập tức ôm chặt lấy nhau, uất ức tích tụ trong lòng Hoàng Lệ Diễm bao nhiêu năm lập tức phun trào ra ngoài, một người phụ nữ như bà ấy, mất năm nay đúng là đã phải chịu đựng quá nhiều.

Nếu đổi là tôi, hai tháng tôi hôn mê, đều cảm thấy thẹn với Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng rất nhiều, vẫn chưa tìm ra cách để bù đắp, nhưng có vài chuyện, dường như là vĩnh cửu.

Hai người con gái, vì tôi, quỳ mấy ngày ở núi Côn Lôn, chuyện này là Lý Nửa Cân nói cho tôi biết, tôi cũng không nói ra, chuyện tôi có thể làm, là dùng tất cả những gì của mình báo đáp lại các nàng.

Cố gắng hết sức để loại chuyện thế này không xảy ra nữa!

Người đàn ông không nói gì, không ngừng vỗ vỗ tấm lưng của Hoàng Lệ Diễm, lúc này, tôi kéo tay Hoàng Tiểu Tiên, đi tới chỗ người đàn ông, đã sớm nghe cô ấy nói, tên của phụ thân cô ấy là Hoàng Hoài.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Hoàng Tiểu Tiên, nói với cô ấy:

- Đi đi!

Hoàng Tiểu Tiên liếc nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu, một nhà ba người đoàn tụ là chuyện tốt, mấy ngày này vì chuyện của Đát Kỷ, Hoàng Tiểu Tiên vẫn có chút rầu rĩ không vui, nhưng bây giờ, khó thấy trên mặt cô ấy lại nở nụ cười.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy Hoàng Hoài nhìn tôi, lần đầu tiên gặp bố vợ, vẫn là có chút căng thẳng!

- Tiểu tử, là ngươi lừa con gái ta bỏ nhà đi?

Vừa tới trước mặt tôi, Hoàng Hoài đã trầm giọng hỏi, nghe vậy tôi xấu hổ, cái gì mà tôi lừa cô ấy bỏ nhà đi? là ngài không biết, lúc trước tôi đã bị sự mê hoặc của người con gái này dày vò như thế nào!

- ối, tiểu tử Lý Nhất Lượng, ra mắt bác trai!

Trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết nên ứng đối thế nào, đành phải tự giới thiệu trước, tuy rằng biết Hoàng Tiểu Tiên rất có thể đã nói với Hoàng Hoài rồi, nhưng tôi vẫn nói lại một lần nữa.

- còn có mặt mũi gọi ta là bác trai?

Nhưng tôi vừa nói xong, Hoàng Hoài lại lên tiếng, nghe vậy tôi sửng sốt, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ gì sao? Nghĩ đến tôi lập tức khom người la lớn:

- bố, mẹ!

Hoàng Hoài:

- ………..

Hoàng Lệ Diễm:

- ………..

Hoàng Tiểu Tiên:

- ………..

Một nhà ba người hiển nhiên là bị tiếng thét thình lình của tôi dọa sững sờ, sau khi ba người ngây ra vài giây, Hoàng Hoài bỗng phá lên cười.

- Ha ha ha, thằng nhóc này, có chút thú vị, hợp khẩu vị ta!

Nghe thấy tiếng cười của Hoàng Hoài, tôi cũng lộ ra một nụ cười, lập tức nhìn thấy ánh mắt có chút nổi giận của Hoàng Tiểu Tiên, có điều đã không còn quan trọng, bố vợ cũng đã bị tôi thu phục, một cô gái nhỏ bé như em thì tôi còn phải sợ sao?

Trực tiếp bị Hoàng Hoài lôi đi, sau đó cả một tối chỉ uống rượu, không còn cách nào khác, lời nói của ‘nhạc phụ đại nhân’ quả thực không dám trái lại!

………..

- Tiểu tử, ông đây vừa mới gặp lại con gái được vài ngày, muốn bắt cóc con ta đi à, ta thấy ngươi to gan thật!

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Hoài và Hoàng Lệ Diễm đứng ở cổng Hồ tộc, nhìn tôi và Hoàng Tiểu Tiên nói, không thể không nói, Hoàng Hoài đúng là khá thú vị.

- Phụ thân, điều kiện trong Đạo Minh tốt hơn nhiều Hồ tộc, có thời gian thì tới chơi thường xuyên, cũng không thể để vợ suốt ngày phải chạy về nhà mẹ đẻ, phải không ạ? Ai không biết còn tưởng con có vấn đề gì thì sao?

Tôi cười ảm đạm nhìn Hoàng Hoài, cuối cùng vẫn cùng Hoàng Tiểu Tiên rời khỏi Hồ tộc!

- Được rồi, lần này cũng thật tốt, gia đình vợ bên này đã được đoàn tụ rồi!

Ra khỏi Hồ tộc, tôi khẽ cảm thán.

Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh nhéo một cái vào hông tôi, tôi nghiến răng đau đớn!

Sau đó, Hoàng Tiểu Tiên đứng đắn lại, nhìn tôi nói:

- Kế tiếp, có phải muốn tới nhà họ Cơ không?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.