Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chiếc cuộc sau cùng

Phiên bản Dịch · 1661 chữ

Thấy Lữ Lương xuất hiện, lòng tôi lộp bộp một tiếng, Lữ Lương là kẻ mạnh đồng cấp với Thần Đồ và Úc Lũy, mũi kiếm của Lữ Lương cũng cực kỳ sắc bén, lúc này, ông ấy lại xuất hiện để ngăn cản bố tôi.

Trong lòng tôi lo lắng, nhưng cũng không thể để lộ thân phận của bố tôi, mà bố tôi nhất định không phải là đối thủ của Lữ Lương, không phải là tôi không tín nhiệm bố mình, nhưng tôi hiểu rõ thực lực của bố.

Ông ấy đã rất lợi hại rồi, nhưng đối mặt với lão tổ cường giả siêu cấp, hiển nhiên sẽ có chút khó khăn.

Huống chi, hiện tại tâm tư của bố tôi còn phải đặt lên việc khống chế hồ lô đen buộc chặt hồ dưỡng long, lúc này, tôi thấy Lữ Lương chậm rãi giơ kiếm chỉ, chuôi kiếm sáng choang cũng trở nên chói mắt hơn, nháy mắt, trường kiếm trong tay ông ấy đã chém xuống.

- Nhất kiếm tuyệt trần, trảm!

Tiếng nói thản nhiên truyền ra từ trong miệng Lữ Lương, luồng kiếm khí sắc bén trực tiếp bay lên không trung, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, bởi vì, tốc độ của kiếm khí, nhanh đến mức đã lược bỏ được âm thanh.

Kiếm khí tới trước hồ dưỡng long, không ngờ lại chém đứt hồ dưỡng long thành hai phần.

Phốc…..

Một âm thanh nghe như tiếng cắt đậu hũ vang lên, hồ dưỡng long, bị kiếm khí chém đứt, sau đó nghiêng đổ sang hai bên, có điều, chất lỏng màu vàng bên trong lại không chảy ra ngoài.

Sắc mặt bố tôi đột nhiên cả kinh, ấn kết trong tay nhanh chóng biến hóa, hồ lô màu đen lại lần nữa hút lấy hồ dưỡng long.

Mảnh hồ dưỡng long đầu tiên bị hút, lúc này, bố tôi lại chuẩn bị hút nửa mảnh hồ còn lại, nhưng tiếng quát của Thần Đồ và Úc Lũy lại vang lên.

- Lui lại, đừng để ý nữa!

Nghe Thần Đồ và Úc Lũy nói vậy, bố tôi có chút tiếc nuối nhìn một nửa hồ dưỡng long kia, cuối cùng, vẫn dứt khoát chui vào trong không gian, không nán lại.

Thấy bố tôi đã chui vào trong không gian, khe nứt không gian cũng bắt đầu khép lại.

Tổ Vu đang chiến đấu với lão Doãn trên không trung thản nhiên lên tiếng:

- Hôm nay, không chơi với ngươi nữa!

Nói xong, thân người Tổ Vu không ngừng lùi ra sau, Thần Đồ và Úc Lũy cũng không hẹn mà cùng lui lại, Xi Vưu rống lên một tiếng, quay người rời đi.

Đối với bọn người Kháng Thiên giả chuẩn bị bỏ chạy, đám người lão Doãn, cũng không ra tay ngăn cản.

Huyền Điểu tiền bối cũng không động thủ, bởi vì cứ tiếp tục, cũng không có ý nghĩa gì.

Kiếm tiên Lữ Lương đỡ một nửa hồ dưỡng long, thân mình hạ xuống đất, đặt hồ dưỡng long xuống.

Trận chiến này, những tên lính tôm tép của Kháng Thiên giả, không ai chạy được thoát, có điều, chuyện này cho dù là Thần Đồ Úc Lũy, hay là Tổ Vu, thì đều không quan tâm.

Lúc này, tôi nhớ tới lời bố tôi nói, năng lực của Tổ Vu, ghê thật, quả thực quá mức nghịch thiên.

Đại chiến cuối cùng cũng có hồi kết, lúc này, Lữ Lương lên tiếng nói:

- Chư vị, chuyện nơi này, ta xin cáo từ tại đây, bên Phương Thốn Sơn ta cũng bị Kháng Thiên giả tập kích!

Lữ Lương nói xong, Thiên Cơ Tử cũng ôm quyền với Lữ Lương.

- Lữ huynh, lần này, đa tạ đã trượng nghĩa ra tay.

- Bà già này cũng đạ tạ!

Tiền bối Huyền Điểu khôi phục nhân thân, nói lời cảm tạ với Lữ Lương.

Nghe vậy, Lữ Lương cười ảm đạm:

- Không có gì, nếu bên Phương Thốn Sơn ta không rời đi được, thì cũng chẳng tới kịp!

Nói xong, Lữ Lương ôm quyền với mọi người, sau đó chui vào trong hư không, xem ra đúng như tôi đoán, hành động lần này, Kháng Thiên giả cũng nhắm vào tất cả các tông môn trong đạo môn.

Vậy thì mục đích, chính là vì ngăn cản có người tham gia vào giúp đỡ núi Côn Lôn, mà bố tôi nói, thực lực của Kháng Thiên giả, quả thực khủng bố kinh người, chuyện lần này, đủ để chứng minh.

Lúc này, Thiên Cơ Tử cũng cáo biệt với tiền bối Huyền Điểu và lão Doãn.

Cả núi Côn Lôn rơi vào yên lặng như đã chết, trận chiến này, dưới đất nằm hơn hai trăm cỗ thi thể, những thi thể này, toàn bộ đều có thực lực trên cảnh giới Ngộ Đạo, mà phân nữa trong đó, đều là người của Kháng Thiên giả, còn lại, là rất nhiều yêu thú của núi Côn Lôn.

Sau đó, là đệ tử Đạo Minh, cũng hy sinh một ít.

Trải qua mấy cuộc đại chiến liên tiếp, hiện tại, cảnh giới Ngộ Đạo của Đạo Minh, đã không đủ năm mươi.

Đây là chuyện không thể tránh, hít sâu một hơi, thời điểm hiện tại, cũng không có thời gian nổi giận, bởi vì chiến đấu chưa chấm dứt, về sau vẫn còn nhiều chuyện tàn khốc hơn.

Tôi gọi Đoàn Lang tới, tàn cục phía sau, nhất định phải để ý một chút, yêu thú núi Côn Lôn thương vong quá mức trầm trọng, cho nên, nhiệm vụ lần này giao cho Đoàn Lang xử lý.

Những đệ tử Đạo Minh bị thương nhẹ, cũng hợp tác.

Hít sâu một hơi, Trúc Tẩm Ngưng xuất hiện bên cạnh :

- Còn không mau đi xem chị Thanh Nhi!

Nghe Trúc Tẩm Ngưng nói vậy, lập tức, đoàn người Hoàng Tiểu Tiên và mẹ tôi đều vây lại.

Biết được tin tức Thanh Nhi đã sinh trong miệng Trúc Tẩm Ngưng, tốc độ của cả đám còn nhanh hơn cả tôi, khiến tôi không biết làm sao sờ sờ mũi, nếu nói nhất định phải tìm ra chút chuyện tốt trong sự kiện lần này, thì duy chỉ có chuyện này rồi.

Lúc này, tôi thấy lão Doãn và tiền bối Huyền Điểu đang nói chuyện với nhau, tôi cũng không đi quấy rầy, mà phi tới chỗ căn nhà tranh.

Tới nhà tranh, tất cả mọi thứ đã thu dọn xong sạch sẽ, Thanh Nhi đang ôm đứa bé.

Nhìn thấy nhiều người đột nhiên đến như vậy, hai má Thanh Nhi bỗng đỏ như trái táo.

- Mau, bà nội xem cháu gái ngoan nào!

Mẹ tôi bước lên, ân cần hỏi han Thanh Nhi một hồi, sau đó ôm lấy đứa bé, hiện tại đã ngủ say, tôi phát hiện, tôi căn bản không thể nhích vào bên trong, tôi mới là bố của đứa bé đấy được không?

Nhưng không có biện pháp, đây là một đàn phụ nữ, tôi đương nhiên không dám nói gì, hơn nữa, bất cứ ai trong này tôi cũng không thể đắc tội.

Mẹ tôi, bà nội, dì Hồng, còn cả ba bà vợ, ai cũng tôi cũng không dám đắc tội.

Ngày tháng sau này, chỉ sợ khổ cực lầm than rồi!

Cuối cùng, khi bọn họ bế đứa nhỏ sang một bên, tôi cũng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Thanh Nhi, lên tiếng hỏi:

- Thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?

Thanh Nhi gật đầu, lên tiếng hỏi tôi:

- Đúng rồi, sư tôn thế nào rồi?

Thấy bộ dáng sốt ruột của Thanh Nhi, tôi vội vàng nói với cô ấy, tiền bối Huyền Điểu không sao, nhưng trận chiến này thương vong có chút trầm trọng, hồ dưỡng long cũng bị Kháng Thiên giả cướp đi một nửa.

Nghe thấy tiền bối Huyền Điểu không sao, Thanh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút ưu buồn.

- Sư tôn nói hồ dưỡng long không chắc giữ được, anh không sao chứ?

Thanh Nhi quan tâm nhìn tôi hỏi, nghe vậy tôi cười cười:

- Em xem, anh khỏe như voi đây này!

Lúc này, có vô số lời muốn nói với Thanh Nhi, nhưng lại phát hiện, cho dù nói cái gì, cũng không thể bù đắp lại cho cô ấy, tôi vừa nắm lấy tay Thanh Nhi, thì tiếng mẹ tôi đã vang lên.

- Thằng nhóc thối tha kia, đi chỗ khác chơi, để chúng ta trò chuyện với Thanh Nhi!

Nghe vậy mặt tôi cứng đờ, mẹ ! đây là vợ con đấy! nhưng lời này tôi không dám nói, Thanh Nhi nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của tôi, lập tức phì cười.

Không có biện pháp, tôi chỉ có thể bị đẩy sang một góc.

Lúc này, Lý Nửa Cân xuất hiện trước mặt tôi.

- Có phải cảm thấy lòng người nhẫn tâm hay không?

Nghe vậy, tôi nhìn Lý Nửa Cân, người này vì sao lại thích chui ra, nói một câu kỳ lạ như thế?

- Biết đủ chưa? Một mình cậu bốn cô vợ rồi, sao còn oán giận như thế làm gì!

Lý Nửa Cân tiếp tục lên tiếng.

- Tôi vẫn chưa nói gì mà!

Tôi nhìn Lý Nửa Cân, khó hiểu nói.

- Đừng nghĩ tôi nhìn không thấu, trong lòng cậu đang sung sướng lắm!

Nói xong, Lý Nửa Cân đứng dậy rời đi, căn bản không cho tôi cơ hội phản kích, khiến tôi á khẩu không trả lời được.

Buổi chiều, cuối cùng tôi cũng được ở riêng với Thanh Nhi và con mình, rất nhiều lời trong lòng, đều đã nói với Thanh Nhi.

ở lại núi Côn Lôn hai ba ngày, tiền bối Huyền Điểu tìm đến tôi.

- Tiểu tử, ngươi đi với ta, có chút chuyện, phải nói chuyện riêng với ngươi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.