Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mặt trời chói chang nhô lên cao

Phiên bản Dịch · 2078 chữ

Thân hình lão Doãn vẫn chưa đi ra khỏi đống đổ nát, trong lòng tràn ngập lo lắng trước nay chưa từng có, nhưng đối với tiếng la hét của tôi, lại không có ai để ý, lập tức kéo tôi rời khỏi nơi này.

Tôi không có sức phản kháng, bởi vì căn bản không thể phản kháng.

Tôi chưa từng lo lắng cho lão Doãn thế này, bởi vì thực của lão ngay từ lúc bắt đầu đã mạnh tới mức tôi không thể phỏng đoán, nhưng tình huống hiện tại đã khác, lão Doãn phải đối mặt với tôn thượng của Kháng Thiên giả, hơn nữa còn là ở trong sào huyệt của bọn chúng, lão Doãn không chỉ phải đối mặt với một người.

Lòng tôi thấp thỏm lo âu, dọc đường, tôi cứ ngơ ngốc để tiền bối Thiên Cơ Tử kéo đi, tôi nhìn tiền bối Thiên Cơ Tử, lên tiếng hỏi.

- Tiền bối, lão Doãn không sao đúng không?

Tiếng nói của tôi có chút dồn dập, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của tôi, thấy vậy, lòng tôi hơi trầm xuống, vì sao không trả lời tôi?

Thật lâu sau, tiền bối Huyền Điểu mới nói với tôi:

- Tiểu tử, đừng lo lắng không cần thiết, nhiệm vụ hôm nay chúng ta đã đạt được, về phần Doãn tiến bối, còn phải xem may mắn của ông ấy!

Nghe những lời này của tiền bối Huyền Điểu, lòng tôi hơi trầm xuống, xem may mắn?

Có ý gì? Lẽ nào lão Doãn có thể sống sót hay không, còn phải xem may mắn của lão sao? không có khả năng, thực lực của lão Doãn mạnh tới mức độ đó, làm sao xảy ra chuyện được, hơn nữa trong tay lão vẫn còn pháp khí chí tôn, đó là thứ chỉ có chí tôn mới có.

Lão sẽ không sao cả!

Tôi tự nói như vậy với chính mình, mãi cho đến khi về tới Đạo Minh, tôi vẫn chưa có phát hiện gì.

Sau đó, các thân ảnh lần lượt rời khỏi Đạo Minh, bởi vì mục đích của nhiệm vụ lần này, đã đạt được, tôi thấy trên người lão tổ nhà họ Lục và lão tổ nhà họ Vương đều đã bị thương, hai vị lão tổ nhà họ Cơ cũng tiêu hao rất nhiều sức lực, rõ ràng, đối mặt với ma thần Xi Vưu, đó là một đối thủ rất khó nhằn.

Nhưng kiếm tiên Lữ Lương lại thoái mái hơn nhiều, sức mạnh của ông ấy cũng rất thần bí, lúc này, tiền bối Thiên Cơ Tử cũng rời đi, chỉ còn lại tiền bối Huyền Điểu còn ở lại Đạo Minh.

- Tiểu tử, ta không thể ở lại đây quá lâu, ngươi vẫn còn nhiệm vụ gian khổ hơn, ta trông chừng ở đây ba ngày, tránh người của Kháng Thiên giả tìm tới cửa, có điều hiện tại có lẽ bọn chúng cũng không thể rời đi, ba ngày sau ta sẽ đi khỏi đây!

Tiền bối Huyền Điểu nhìn tôi nói, sau khi nói xong, bà ấy bay thẳng ra sau núi, đương nhiên là đi thăm Thanh Nhi.

Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời, thật hy vọng biết bao, có một thân ảnh xuất hiện, lão Doãn, nếu bây giờ lão xuất hiện, cõ lẽ tôi rất vui mừng.

Nhưng không, lão Doãn không đuổi theo sau chúng tôi.

Tôi đứng nhìn lên không trung Đạo Minh một ngày, nhưng vẫn không thấy thân ảnh lão Doãn xuất hiện.

Cuối cùng, tôi nhịn không được đi tới chỗ ở của lão Doãn, nhưng vẫn không có một bóng người, tôi có thể cảm giác được, tiền bối Huyền Điểu đi theo sau lưng tôi, dù sao vừa mới cướp đồ của Kháng Thiên giả, hiện tại sợ nhất là Kháng Thiên giả đột nhiên tìm đến cửa.

Nhưng vẫn không có, tôi ở lại chỗ lão Doãn chờ khoảng hai ngày, nhưng lão Doãn vẫn không xuất hiện.

Điều này khiến lòng tôi có một dự cảm bất an, lúc này, tôi không thể không quay về Đạo Minh, bởi vì tiền bối Huyền Điểu phải rời đi, bà ấy nói không kẻ mạnh bên người, tôi cố gắng không ra khỏi Đạo Minh, ít nhất, trước khi nhiệm vụ của tôi hoàn thành, thì không nên ra ngoài.

Tôi hiểu ý của tiền bối Huyền Điểu.

Sau khi về tới Đạo Minh, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại.

Giữa lúc đó, mẹ tôi, bà nội, Thanh Nhi, Hoàng Tiểu Tiên, toàn bộ đều tới tìm tôi, cuối cùng, bọn họ đều rời đi, chỉ còn lại một mình tôi ngồi khoanh chân trong động phủ.

Nhắm mắt lại, tôi thở hắt ra một hơi.

Thật sự, không thể trì hoãn nữa rồi, trở về từ sào huyệt của Kháng Thiên giả đã trì hoãn năm ngày, đã tới lúc định thần lại, không cần biết lão Doãn đã gặp phải chuyện gì, tôi cũng không thể hỗ trợ, chuyện tôi có thể làm, là hoàn thành nhiệm vụ của mình, trọng sinh Kim Ô.

Nguyệt Hoa Chi Tinh đã được trọng sinh gần xong.

Thời gian tiếp theo, tôi gần như chỉ dồn sức và thời gian vào việc trọng sinh Kim Ô.

Năng lượng cực nóng ập tới trước mặt tôi, cảm giác này, không ngờ lại khó chịu giống như tôi đang bị thiêu đốt , đó chính là Kim Ô Huyết sao?

Chỉ là máu tươi của Kim Ô Huyết, quả nhiên vô cùng bá đạo.

Đại đạo trọng sinh trong cơ thể mãnh liệt chui ra ngoài, truyền vào Kim Ô Huyết trong thế giới nhỏ, Kim Ô Huyết bắt đầu nhanh chóng nhúc nhích,tiến hành biến hóa.

Dần dần, tinh huyết bắt đầu tăng thêm.

Trạng thái này, kéo dài khoảng nửa tháng, đống máu tươi cuối cùng cũng không tăng thêm nữa, mà biến thành một thứ nhìn như trứng chim.

Chẳng qua, trứng chim có chút lớn, cao khoảng hai tầng lầu, nhìn vô cùng đáng sợ, tôi vẫn không dừng lại việc truyền lực đại đạo trọng sinh, cứ truyền vào trong quả trứng khiến người nhìn kiêng dè.

Nhìn thấy trứng chim không có thay đổi quá lớn, tôi cũng không nản lòng, bởi vì tôi cảm nhận được rõ, thứ này đang biến hóa, chỉ là bên ngoài không nhìn thấy mà thôi.

Lần này, đã trôi qua hai tháng, sau hai tháng, cuối cùng bên ngoài vỏ trứng, không ngờ hiện lên một tầng lửa, thấy tầng lửa xuất hiện, lòng tôi bỗng dưng hoan hỉ.

Đây là, sắp thành công rồi sao?

Lòng thầm nghĩ, mà lúc này, tôi cảm giác thấy quả trứng trước mặt đã bắt đầu rung lên,

Vù vù vù!

Sau đó, một tiếng ‘vù vù’ truyền ra, vỏ trứng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Một âm thanh như tiếng phượng kêu truyền khắp thế giới nhỏ, đột nhiên, một luồng khí màu đỏ truyền ra khoảng trời, luồng khí đó , không ngờ lại khiến cả người tôi chảy đầy mồ hôi, một con quạ ba chân khổng lồ bay ra từ trong vỏ trứng, quay đầu nhìn tôi một cái, cảm giác đó, giống như đang nhìn chủ nhân.

Tôi gật đầu với nó, lên tiếng nói.

- Đi đi, đi tới nơi ngươi phải đi!

Kim Ô lại kêu một tiếng, sau đó bay vút lên không trung, luồng khí nóng rực cuối cùng cũng rời xa tôi, tuy nói hiện tại tôi là chúa tể của thế giới nhỏ, nhưng mặc kệ Kim Ô là thứ gì, chỉ cần là thứ tồn tại trong thế giới của tôi, thực lực đều bị tôi áp chế.

Khi Kim Ô bay lên không trung, ngay sau đó, ánh nắng chói chang, bay lên giữa bầu trời, mặt trời.

Đó là mặt trời.

Tôi bắt tay vào hoàn thành Nguyệt Hoa Chi Tinh đã xong tám mươi phần trăm, hiện tại đã xong Kim Ô, vậy thì chỉ cần cố gắng hoàn thành thêm Nguyệt Hoa Chi Tinh.

Hít sâu một hơi, tôi bắt tay vào việc hoàn thành Nguyệt hoa Chi Tinh.

Lại hơn nửa tháng nữa trôi qua, mặt trăng trong tay tôi đã hoàn thành, một tinh cầu thật lớn, lập lòe luồng khí lạnh lẽo âm u, bay lên trên bầu trời.

Ngày đêm luân phiên, đây mới thứ một thế giới phải có, hiện tại, trong thế giới nhỏ tôi, đã tồn tại thứ này.

Khi tôi bước ra khỏi thế giới, cảm thấy khí mùi toàn thân mình hình như trở nên càng thêm thâm thúy.

Trong khoảng thời gian này, tôi liên tục sử dụng lực đại đạo, cũng có trợ giúp lớn đối với thực lực của tôi, liên tiếp sử dụng trong ba tháng, thực lực của tôi đã lên tới Nhập Đạo thất bậc.

Ra khỏi động phủ, nhìn Đạo minh vẫn như bình thường, sau đó tôi đi ra sau núi thăm mọi người, hiện tại Tiểu Niệm Niệm đã được sáu tháng tuổi, nhìn thấy con bé, trong lòng tôi trở nên vô cùng kiên định, nhất định không thể xảy ra chuyện.

Kháng Thiên giả, nhất định không thể để cho bọn chúng đạt được mục đích.

Sau khi tụ tập trò chuyện, tôi liền đi tìm Trịnh Thu hỏi han tình hình Đạo Minh, Trịnh Thu nói gần đây bên phía Kháng Thiên giả không có hành động gì, cho nên Đạo Minh cũng không bị tấn công, nhưng các tông môn còn lại, hình như vẫn bị công kích.

- Đúng rồi minh chủ, lúc trước có tuyến tình báo nói, hình như bên phía Lê tộc có động tĩnh lớn, nhưng bởi vì quá lớn, cho nên không dám lại gần xem, đợi mọi chuyện kết thúc tới xem, thì bên Lê tộc đã xuất hiện một cái hố cực lớn.

Trịnh Thu hình như nhớ ra chuyện gì, lập tức hồi báo với tôi, nghe vậy lông mày tôi nhíu lại, đây là tình huống gì, động tĩnh lớn, còn có một cái hố lớn?

Sau chuyện lần trước ở Lê tộc, nơi đó đã chỉ còn lại là đống tan hoang, tất cả người của Lê tộc đều đã chuyển đến Đạo Minh, hơn nữa để thuận lợi cho bọn họ luyện cổ trùng, tôi thậm chí đã sắp xếp cho bọn họ một chỗ riêng, giống như đám yêu thú, có địa bàn riêng của mình.

- Ngoài chuyện này ra, không còn tin tức gì khác? chuyện tôi bảo ông chú ý thì sao?

Có điều nghĩ không hiểu, tôi cũng không nghĩ nhiều, mà nhìn Trịnh Thu, lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Trịnh Thu có chút do dự, nhưng vẫn lên tiếng trả lời:

- Hồi bẩm minh chủ, nơi ở của vị tiền bối kia, thuộc hạ mỗi ngày đều phái người tới xem, cửa vẫn đóng chặt!

Nghe Trịnh Thu bẩm báo, tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn có cảm giác khó chấp nhận.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình, sau đó kêu Trịnh Thu lui xuống, tôi một mình ngồi trong đại sảnh nghị sự, ngồi thật lâu, mới ra khỏi Đạo Minh, đi tới chỗ lão Doãn.

Tới trước cửa tiệm của lão Doãn, tôi đứng im trầm ngâm.

Lão Doãn, chẳng lẽ, lão thật sự xảy ra chuyện rồi sao? tôi vẫn ôm hy vọng cuối cùng, hy vọng lão Doãn không gặp chuyện gì, hoặc có lẽ là vì tôi tin tưởng lão Doãn sẽ không sao, bởi đây lại sự tín nhiệm của tối đối với lão.

Nhưng, đã hai ba tháng trôi qua, lão Doãn vẫn chưa xuất hiện, tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Tôi còn có thể thuyết phục bản thân thế nào được nữa, tôi hít sâu một hơi, bước chân tới gần cửa tiệm của lão Doãn, tới cửa, tôi đưa tay ra đẩy, nhưng phát hiện cửa đá khóa trong.

Chân nguyên trong người mãnh liệt chui ra, một chưởng đập mạnh vào cánh cửa.

- Nhóc con thối tha, làm hỏng cửa nhà tôi phải bồi thường đấy!

Đột nhiên, một tiếng nói truyền ra từ trong nhà.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.