Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tôi sợ thất hứa

Phiên bản Dịch · 1970 chữ

Nghe Lý Nửa Cân nói vậy, tôi lập tức lộ ra nụ cười gượng.

Cậu ta đoán đúng rồi, tôi thật sự không hề tiến triển.

Tôi gật đầu, lúc này, tôi thậm chí đã cảm giác được mình không còn mặt mũi nhìn Lý Nửa Cân, sau đó, tôi không còn nghe thấy tiếng nói của Lý Nửa Cân, thật lâu sau, tôi thấy Lý Nửa Cân thở dài.

- Haiz, đây quả thực là một vùng đất tốt đẹp!

Nghe Lý Nửa Cân nói vậy, tôi vội vàng ngẩng đầu, nhìn Lý Nửa Cân, phát hiện người này đang đánh giá thế giới nhỏ của tôi, hơn nữa, trong ánh mắt cậu ta, hình như còn có cảm giác ‘hướng về’ khó tả.

Nhìn theo ánh mắt Lý Nửa Cân, đúng vậy, núi non sông nước thật tươi đẹp, nhưng thế giới bên ngoài cũng tươi đẹp như thế, lại sắp có nguy cơ bị hủy diệt.

- Có phải, tất cả mọi người biết rồi không?

Tôi nhìn Lý Nửa Cân, hỏi, Lý Nửa Cân đột nhiên vào trong này, nếu cậu ta biết tôi không có tiến triển gì, vậy chắc những người bên ngoài cũng biết rồi, thật ra hai tháng nay, tôi căn bản không có tiến triển gì với cảnh giới Trảm Đạo!

Lý Nửa Cân quay đầu lại, nhìn tôi, cười cười.

- Không phải, chắc chỉ có mình tôi biết thôi!

Nghe vậy, lòng tôi hơi sửng sốt, ý của cậu ta là gì? Lẽ nào lúc trước đều là lừa tôi? Hay là nói, bởi vì tôi và Lý Nửa Cân có liên hệ thần bí, cho nên cậu ta biết tình trạng của tôi?

- Cậu nói xem, có phải anh trai rất vô dụng không?

Tôi nhìn Lý Nửa Cân, tiếp tục cười khổ nói, nghe vậy Lý Nửa Cân trầm ngâm, sắc mặt không tốt lắm, tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì, nhưng tôi không lên tiếng quấy rầy.

Trên mặt cậu ta hiện lên một nụ cười, sau đó lại có chút bất đắc dĩ.

- Tôi cảm thấy, cũng bình thường! thực ra, ai mà không sợ chứ? Tôi cũng sợ!

Những lời này của Lý Nửa Cân rơi vào trong tai tôi, lại có cảm giác câu trả lời này không liên quan tới câu hỏi của tôi, sau đó, Lý Nửa Cân hít sâu một hơi, đứng dậy.

- Anh trai, có còn nhớ, chuyện từng đồng ý với tôi không?

Sau khi đứng dậy, cả người Lý Nửa Cân hình như thoải mái hơn nhiều, ánh mắt của cậu ta trở nên kiên định, đột nhiên thấy Lý Nửa Cân như vậy, tôi không hiểu sao cậu ta lại thay đổi như thế, rốt cuộc là bởi vì cái gì.

Hơn nữa, người này rất ít khi gọi tôi là anh trai, điều này khiến tôi cảm thấy hơi bất an, cảm giác có dự cảm không tốt.

Tôi gật đầu, tôi đương nhiên nhớ rõ những lời Lý Nửa Cân từng nói, cậu ta nói, nếu xảy ra chuyện, thì tôi phải chăm sóc dì Hồng thật tốt, lúc ấy tôi còn nói, dì Hồng là một nửa người mẹ của tôi, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc dì ấy thật tốt.

Nụ cười trên mặt Lý Nửa Cân càng thêm sâu, nhìn tôi nói:

- Không phải cậu không hiểu vì sao tôi biết cậu không có tiến triển gì với trảm đạo sao? bởi vì từ lúc bắt đầu tôi đã biết, cậu không thể trảm đạo!

Khi nghe thấy Lý Nửa Cân nói vậy, trái tim tôi giật một cái, nhìn Lý Nửa Cân, người này không giống như đang nói đùa, mà tình huống hiện tại, không ngờ cậu ta lại nói ra lời như thế.

Đang muốn chọc giận tôi sao? khiến tôi không biết phải nói gì, người này tới cổ vũ tôi, hay là đến đả kích tôi vậy?

- Cậu nói linh tinh gì đấy?

Nhưng, tôi không biết phải phản bác Lý Nửa Cân thế nào, đúng vậy, hai tháng trôi qua, tôi hiện tại vẫn chưa trảm đạo, tôi cũng không biết sau đó phải làm gì.

Lý Nửa Cân nhìn tôi, sắc mặt lại không bởi vì câu nói của tôi mà tỏ ra hổ thẹn, tiếp tục lên tiếng:

- Tôi không nói lung tung, nếu không có tôi, cho dù cậu có ngồi trong thế giới nhỏ này tới sinh lão bệnh tử, đều không thể trảm đạo!

Lý Nửa Cân nhàn nhạt nói, nghe cậu ta nói vậy, lòng tôi cuộn sóng, tên này, không ngờ còn mạnh miệng như thế.

Có điều không đợi tôi phản bác, Lý Nửa Cân đã lên tiếng:

- Bởi vì cậu, tôi, vốn dĩ không phải là người hoàn chỉnh!

Nghe tiếng nói trầm trầm của Lý Nửa Cân, tôi nhìn cậu ta, sắc mặt cậu ta vô cùng nghiêm túc, căn bản không hề nói đùa, mà đang nghiêm túc nói chuyện với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn Lý Nửa Cân hỏi:

- Rốt cuộc cậu muốn biểu đạt cái gì?

Lý Nửa Cân bỗng cười khổ, thậm chí, vẻ mặt còn có chút thê lương, sau đó, Lý Nửa Cân nói:

- Tôi nghĩ rất lâu rồi, nói thật, thuyết phục bản thân, thực sự không dễ dàng!

Lý Nửa Cân lại lạc đề lần nữa, nhưng tôi không lên tiếng quấy rầy, bởi vì tôi biết, kế tiếp, người này muốn nói chuyện quan trọng với tôi.

- Dù sao, thành toàn cho cậu, tôi sẽ chết, chết thật sự, tin này, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã biết rồi, dưới áp lực như vậy, tôi biết, tôi chỉ đang cố sống sót qua từng ngày!

Tiếng nói nhàn nhạt của Lý Nửa Cân truyền khắp không gian, hiện tại tôi đã mơ hồ đoán ra chút gì đó từ trong giọng nói của Lý Nửa Cân, tôi có thể làm gì bây giờ? Ngay cả một câu an ủi cũng không thể nói ra.

- Chỉ khi nào cậu nguyên vẹn hoàn chỉnh, thì mới có thể trảm đạo!

Ánh mắt Lý Nửa Cân phóng lên người tôi, thản nhiên nói.

Đúng vậy, tôi và Lý Nửa Cân đều không nguyên vẹn, chúng tôi không chỉ trao đổi mệnh cách, mà tôi lại chỉ có dương thọ, không có âm thọ, mà Lý Nửa Cân, chỉ có âm thọ, không có dương thọ, mặc kệ là ai trong hai chúng tôi, đều không nguyên vẹn.

- Nửa Cân, liệu có khả năng, tôi thành toàn cậu không?

Nhìn Lý Nửa Cân, tôi lập tức hỏi, thực ra vừa rồi Lý Nửa Cân nói nhiều như vậy, tôi đã nghĩ tới vấn đề này rồi, trong lòng tôi rối như tơ vòng, lo lắng trăm điều.

Cuối cùng, tôi vẫn cố lấy dũng khí, gặng hỏi Lý Nửa Cân.

Mười tám năm ròng rã, cậu ta đều nằm trong quan tài tối đen như mực, mà giống với cậu ta, còn có dì Hồng.

Còn tôi, lại là nhờ hai mẹ con bọn họ, được sống vui vẻ mười tám năm, tôi cảm thấy, công bằng một chút, đây là tình sâu nghĩa lớn? không phải, tôi chỉ thấy, mắc nợ, thực sự mắc nợ quá nhiều.

Ai cứu vớt thế giới, mà không phải từng được cứu vớt?

Tôi từng nghĩ tới Thanh Nhi, nghĩ tới Hoàng Tiểu Tiên, nghĩ tới Hạ Mạch, nghĩ tới Trúc Tẩm Ngưng.

Đúng vậy, tôi hạnh phúc như vậy, nhưng Lý Nửa Cân? Dì Hồng bên cạnh tôi thì sao?

Lý Nửa Cân nhìn tôi chằm chằm, hình như không muốn bỏ qua bất cứ cảm xúc nào trên gương mặt tôi, càng muốn nhìn xem tôi nói ra câu này, liệu có phải là lời nói thật lòng hay không.

- Có!

Lý Nửa Cân thản nhiên nói, lúc này trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt, lập tức cười khổ, nhìn Lý Nửa Cân, lên tiếng:

- Ai cứu cũng đều là cứu, tôi đồng ý điều kiện của cậu, đổi lại là cậu đồng ý tôi rồi!

Nhìn Lý Nửa Cân, tôi nói ra câu cuối cùng, chợt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lý Nửa Cân nhìn thấy bộ dạng của tôi, không biết trong lòng cậu ta đang nghĩ gì, thật lâu sau, mới lên tiếng:

- Cậu không cần đi ra nói lời tạm biệt với những người bên ngoài à?

- Không cần, như vậy, ngược lại còn thêm nhiều vướng bận, động thủ đi, tôi sợ chính mình sẽ thất hứa!

Tôi tiếp tục lên tiếng, sợ mình sẽ đổi ý, dù sao loại chuyện này, khiến tôi không thể kiên quyết giữ mãi lựa chọn, sau đó, Lý Nửa Cân lại nở nụ cười.

- Ha ha ha, xem ra, ông trời đối xử với tôi cũng không tính là tệ!

- Được rồi, không có khả năng đó đâu, chỉ có tôi thành toàn cậu, haiz , con mẹ nó, lúc trước còn khá do dự, hiện tại ngẫm lại, cũng chỉ như thế, đã chết qua một lần, sợ cái quái gì nữa!

Thấy Lý Nửa Cân đột nhiên trở nên hưng phấn, tôi nhướng mày, người này bị làm sao vậy?

- Nửa Cân…..

Tôi khẽ gọi Lý Nửa Cân, cậu ta lại nhìn tôi, ánh mắt kiên quyết, sau đó, đột nhiên lên tiếng.

- Anh trai, đừng lãng phí thời gian nữa, bên ngoài cần anh!

Dứt lời, tôi thấy trên người Lý Nửa Cân, toát ra vô số khí huyết sát, Lý Nửa Cân há to miệng, vẻ mặt của cậu ta hình như đang có chút đau đớn.

Tự tán công lực, đúng vậy! đây là tu vi vất vả khổ sở quên mình để đổi lấy, lại cứ vậy mà tự tán, ai mà không khó chịu?

Nhìn thấy vậy, lòng tôi bình tĩnh lạ thường, sau đó, tôi nhìn thấy làn khí tràn ngập quanh người Lý Nửa Cân, không ngờ lại bắt đầu chui vào trong cơ thể tôi, thân người tôi run lên, cảm thụ luồng năng lượng đang không ngừng tăng lên trong cơ thể mình.

Năng lượng này không ngừng công kích vào sâu trong cơ thể tôi, cả người tôi có một cảm giác cực kỳ kỳ diệu, đối với mấy thứ này, tôi không hề cảm thấy bị bài xích, thậm chí, còn thấy, đây vốn là thứ thuộc về tôi, hiện tại, chỉ đang quay về bên người tôi mà thôi.

Tôi nhắm mắt lại, chăm chú cảm nhận luồng năng lượng đang dung nhập vào cơ thể mình, đây là Nửa Cân, em trai tôi, hiện tại, cậu ta đã trở thành một phần trên cơ thể tôi.

Khi cảm nhận thấy năng lượng trong cơ thể bình ổn lại, tôi mở mắt, nhìn thấy trước mặt, nhiều thêm một thân ảnh, nhưng không phải Lý Nửa Cân, mà là một đứa trẻ sơ sinh, một cái cuống rốn vẫn còn ở trên bụng, toàn thân dính đầy máu tươi.

Không biết vì sao, hốc mắt tôi bỗng chua xót.

Chôn cất cậu ta vào trong thế giới nhỏ, cậu ta trở thành người đầu tiên được mai táng trong này.

Sau đó, tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, lại ngồi khoanh chân xuống, hiện tại, thực lực của tôi đã lên tới Nhập Đạo điên phong, mạnh hơn so với Nhập Đạo cửu bậc.

Tôi nhắm mắt lại, lại tiếp tục cảm ngộ tất cả, lần này, tôi có thể cảm nhận được rõ, trong người mình có một cảm giác khác thường.

Cái gì là tự do?

Tôi để tay lên ngực tự hỏi.

Vứt bỏ tất cả, mới là tự do.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.