Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chiến Hình Thiên

Phiên bản Dịch · 2256 chữ

Tiếng nói thản nhiên vang khắp bầu trời, sắc mặt của mọi người đều hơi nghệt ra, lập tức, lại mừng như điên, thân người tôi hiện lên trên không trung, chân chỉ như bước một bước nhỏ.

Nhưng, thân người đã đứng trước mặt tất cả người của đạo môn, tôi nhìn thấy bên ngoài sơn trang Đạo Minh là một đóng lộn xộn, xem như, tình hình chưa tới lúc gay go nhất.

- Chư vi, để mọi người đợi lâu rồi!

Nhìn đoàn người sau lưng, các lão tổ đã bị thương trong đó, ánh mắt nhìn tôi đều hơi phát sáng, nhưng vẫn không kêu tôi giải thích, lúc trước trong lòng bọn họ, nhất định là vô cùng lo lắng.

Tôi lập tức đi tới trước mặt lão Doãn, cảm thụ được suy yếu trên người lão, khí mùi trong người tôi mãnh liệt truyền lên người lão Doãn.

- Giữ lại sức lực, đối phó Hình Thiên, hắn không đơn giản!

Tiếng nói yếu ớt của lão Doãn vang lên, nghe vậy, lòng tôi hơi nghẹn lại, lão Doãn đến ngay cả cơ hội tôi trị thương cho lão, lão cũng không cho tôi, sau khi bảo vệ tâm mạch cho lão Doãn, tôi thấp giọng nói;

- Yên tâm đi, lão Doãn!

Tôi lập tức đứng dậy, bước từng bước một tới chỗ Hình Thiên.

Tôn thượng Kháng Thiên giả, không ngờ lại là một đấng ma thần, Hình Thiên, nghe đồn, người này là người mạnh nhất ngoài Xi Vưu trong thượng cổ Cửu Lê.

Mà hắn, lại là tôn thượng của Kháng Thiên giả, phải biết, đến Xi Vưu năm đó đều đã tự nhận mình chiến bại, nhưng Hình Thiên, lại không muốn từ bỏ, người này, quả nhiên muốn gây chuyện.

- Tiểu tử, ngươi trảm đạo rồi?

Sắc mặt Hình Thiên có chút khó coi, ánh mắt hắn dính chặt lên trên người tôi, khí mùi quanh người trở nên nóng nảy, cảm nhận được ánh mắt của Hình Thiên, tôi đương nhiên không chút tránh né, mà nhìn hắn.

Nhìn Hình Thiên trước mặt, khóe miệng tôi nổi lên nụ cười lạnh, sau đó lên tiếng:

- Sao? còn chưa đủ rõ ràng à?

Tôi của hiện tại, trên người có thể nói là đã không còn chút khí mùi nào, hoàn toàn chỉ giống như người bình thường, đây chính là đạo thân, đạo là bình thường, quay về nguyên trạng, chỉ cần tôi không để lộ khí mùi trên người mình, tôi chính là một người bình thường chân chính.

- Ngươi mới nói, ngươi cũng họ Lý?

Đôi mắt đỏ tươi của Hình Thiên nhìn tôi chằm chằm, hinh như không vội vàng chiến đấu, mà muốn hắn muốn thăm dò rõ tình hình trước, tôi đương nhiên cũng không vội, bởi vì hiện tại lão tổ các gia tộc đều có người bị thương, có thể tranh thủ một chút thời gian, để cho bọn họ khôi phục thương thế, cũng là chuyện tốt.

- Đúng vậy, ta cũng họ Lý, sao nào? Hình như ngươi có chút sợ hãi người nhà họ Lý!

Nhìn Hình Thiên, tôi lại lên tiếng, lần này lại lộ ra nụ cười hứng thú, vấn đề người này hỏi tôi rất kỳ quái, mà cuộc đối thoại giữa hắn và lão Doãn lúc trước, tôi cũng đã nghe thấy.

- Tiểu tử, thật liều lĩnh!

Hình Thiên cười lạnh, tiếng nói truyền khắp không trung, ngay cả không gian đều như bắt đầu chấn động.

- Người nhà họ Lý các ngươi đều liều lĩnh vậy sao? Lý Nhĩ lúc đầu, sau đó lại tới Lý Thương Hiền, nói là hậu bối của Lý Nhĩ, giờ tiểu tử ngươi, cũng họ Lý?

Hình Thiên cất lên tiếng nói có chút châm chọc, lúc này, tôi hơi kinh hãi, ông nội tôi cũng gặp qua Hình Thiên? Mà hắn còn nói Lý Nhĩ? Lẽ nào là nhân vật đạo gia truyền kỳ đó sao?

Lúc này, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, Hàm Cốc Quan, lão già cưỡi trâu, còn truyền dạy đạo đức kinh cho lão Doãn.

Là ông ấy?

Ông ấy là tổ tiên của tôi?

Điều này khiến tôi hoàn toàn không tin nổi, mà ông nội tự xưng là hậu bối của tổ tien, như vậy, tôi đương nhiên cũng là hậu bối của tổ tiên, lúc này, ánh mắt tôi ngưng lại, lập tức lên tiếng.

- Ngươi, gặp qua ông nội ta?

Tôi nhìn Hình Thien, hiện tại rất muốn biết tình hình của ông nội, tôi vẫn luôn có nguyện vọng phải tăng cao thực lực, mà mục đích chủ yếu, chính là vì muốn giúp ông nội, và bố tôi gánh vác chút tránh nhiệm, hiện tại, đến ông nội đang ở đâu, tôi còn không biết.

- Đến ngươi cũng không biết? có điều ngươi yên tâm, sớm hay muộn, bản tôn cũng giết chết, tìm lại huy hoàng vốn thuộc về Cửu Lê.

Hình Thiên hình như hơi kinh ngạc vì tôi không biết chuyện này, sau đó, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, tôi hít sâu một hơi, bình phục tâm tình của chính mình, nhìn Hình Thiên, tôi lại lên tiếng.

- Hình Thiên, ngươi thật u mê không tỉnh ngộ, mấy năm nay, người ở dưới Lê tộc, đến ngay cả ma thần Xi Vưu đều dùng thân mình để trấn áp ngươi! Nhưng ngươi lại khăng khăng cố chấp làm theo ý mình? Ngươi có biết, ngươi đang làm mất mặt ma thần Xi Vưu hay không?

- Một lời nói của ngài ấy đáng giá nghìn vàng, thua chính là thua, ngươi ại cứ cố tình làm ra những chuyện này, đây là đang bôi nhọ danh dự của ngài ấy.

Tôi nhìn ma thần Xi Vưu bên cạnh Hình Thiên, hiện tại, Xi Vưu chỉ là một con rối, khí mùi trên người ngài ấy vô cùng luống cuống, ngài ấy cũng đang chờ mệnh lệnh của Hình Thiên, chỉ cần để Hình Thiên ra lệnh tấn công, ngài ấy sẽ không chút do dự tiến vào trong trận đấu.

- Hay lắm tiểu tử, quả nhiên mồm mép lanh lợi, cũng không biết, bản lĩnh của ngươi lợi hại, hay là võ mồm lợi hại, ngươi yên tâm, chờ bản tôn giết hết tất cả bọn chúng, đương nhiên sẽ không còn ai dám làm bẩn thanh danh của chủ thượng rồi.

Hình Thiên cười lạnh, sau đó, hai tay hắn đan chéo, trong tay hắn, xuất hiện hai cái búa khổng lồ đỏ máu, khi cái búa xuất hiện, khí thế trên người hắn càng thêm khát máu.

- Tiểu tử, để ta xem, năng lượng trảm đạo của ngươi, rốt cuộc ghê gớm thế nào!

Tiếng nói lạnh như băng của Hình Thiên vang lên, ngay sau đó, Hình Thiên bước tới chỗ tôi, thân người tôi lập tức phóng lên không trung, tôi và Hình Thiên chiến đấu, nhất định sẽ kinh thiên động địa, phải tránh xa đoàn người phía dưới, bằng không, cho dù chỉ là dư âm, cũng sẽ khiến người của đạo môn bị thương.

Khi thân người tôi phóng lên không trung, Hình Thiên phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn bật lên khỏi mặt đất, bắn lên cao.

Đoàn người phía dưới nhìn theo hai thân ảnh đã biến mất, sắc mặt vô cùng nặng nề, cho dù nói thế nào, hiện tại cuộc chiến vẫn chưa phân thắng bại, bất luận là kẻ nào cũng không dám chắc chắn.

- Bước chân của cậu, cuối cùng vẫn nhanh hơn tôi rất nhiều!

Trong dòng người Phương Thốn Sơn, một tên thanh niên cảnh giới Nhập Đạo bát bậc, nhìn theo thân ảnh dần biến mất trên không, thấp giọng thì thào.

Người đứng hàng đầu trong lớp thanh niên trẻ tuổi Phương Thốn Sơn, Kiếm Si, nói chính xác hơn, trong cả thế hệ trẻ tuổi của Đạo Môn, Kiếm Si chắc chắn có thể xếp ở một trong ba vị trí đầu tiên rồi.

Trong ánh mắt hắn, hào quang đó vẫn không tiêu tan, mà lại trở nên càng thêm kích động, trảm đạo? hắn cũng sẽ không từ bỏ.

Trong dòng người, ánh mắt Mễ Trần rơi vào trầm tư.

- Người này, thời điểm lần đầu tiên gặp cậu ta năm đó, hoàn toàn là một thằng bé thơ ngây không biết gì, thế mà hiện giờ, đã trở thành chúa cứu thế!

Thanh âm có cảm thán vô tận, nhưng cũng có chút lo lắng, trận chiến này, có thể nói là liên quan đến tồn vong của thiên hạ.

- Lão Lục, Lý huynh, diễn vai trâu bò quá!

Vương Diệu trong dòng người thốt lên, hắn là một con người sống khá lạc quan, trên người có trọng trách, sẽ cố gắng hết sức.

Theo hắn nghĩ, dù sao phải chết, thì mọi người cùng chết, cứ liều mạng mà đánh! Đánh thắng đương nhiên là tốt, đánh không thắng ,nhiều người thế này cùng lên đường, cũng rất náo nhiệt.

Lục Thanh Sơn bên cạnh hơi tức giận lườm hắn một cái:

- Nếu anh có năng lực, cũng có thể diễn vai chính như thế!

Nhưng Vương Diệu lại lắc lắc đầu:

- Bỏ đi, đời này không có chí lớ gì, Tuyết Nhi đều đã tới tay, cuộc đời này của tôi không uổng phí!

Nói xong, Vương Diệu ôm Lý Tuyết Nhi bên cạnh vào trong ngực, bên hông hắn lập tức bị một bàn tay trắng ngọc dùng sức véo, nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười mỉm hạnh phúc, Lục Thanh Sơn quay đầu đi.

Trên mặt cười hì hì, nhưng trong lòng thì chửi ‘mother fxxker’, còn phải đút cẩu lương (cơm chó) nữa, con mẹ nó đủ rồi!

- Người của Kháng Thiên giả, giết!

Cùng lúc đó, một tiếng hô lớn vang lên, Kháng thiên giả đột nhiên lao tới bên đạo môn, cuộc chiến phía dưới, Đạo Minh đương nhiên không chút kinh sợ, nói thật, chỉ riêng về nhân số, bên đạo môn đã chiếm thế thượng phong, mà quyết định quan trọng thắng hay bại của trận chiến, vẫn là của những kẻ mạnh đứng đầu.

…..

Cùng lúc đó trong tầng mây, lúc này thân hình toi và Hình Thiên đứng sừng sững bên trong tầng mây, thân thể to lớn của Hình Thiên và tôi, quả thực là khác biệt quá lớn.

Lúc này, Hình Thiên đã phóng đại thân mình, mà tôi ở trước mặt hắn, lại chỉ như một con sâu hơi to một chút, nhưng tôi tin, năng lượng trên người tôi, sẽ khiến hắn không thể buông lỏng.

Keng keng…..

Trong đất trời, một tiếng kiếm trong veo vang lên, một thanh trường kiếm đỏ như máu xuất hiện trong tay tôi, huyết kiếm Thị, nó là pháp khí bản mệnh của tôi, sau khi tôi đúc đạo thân, nó cũng thành công từ pháp khí cửu phẩm trở thành chí tôn pháp bảo chân chính.

- Quỳ Ngưu, trận chiến này, sẽ tạo nên vinh quang cho ngươi!

Tôi khẽ vuốt lên thân kiếm, sau khi tôi nói xong, tiếng kêu của Qùy Ngưu phát ra từ trong trường kiếm, kiếm canh khủng bố toát ra từ trên huyết kiếm Thị, sau đó, thân người tôi biến mất khỏi chỗ cũ, ché mạnh vào người Hình Thiên.

Sắc mặt Hình Thiên u ám, búa trong tay hắn bổ ngang.

Thấy vậy, lòng tôi hơi trầm xuống, mắt nhìn hai đòn tấn công va chạm trên không trung, tôi tiếng nổ kinh thiên động địa vang ra.

ầm ầm ầm………

Khí lưu khủng bố nhộn nhạo trên không trung, ngay cả tầng mây xung quanh đều đã bị khí mùi khủng khiếp đánh tan tán loạn, đất trời biến sắc, không gian vặn vẹo, giống như lúc nào cũng có thể sụp xuống.

Tôi và Hình Thiên đều lui nhanh ra sau, nhìn Hình Thiên trước mặt, quả nhiên, hắn vô cùng khủng bố.

Hơn nữa, hắn chỉ vừa mới sống lại, thực lực trên người của tới trạng thái mạnh nhất, bằng không, tình hình hiện tại tuyệt đối không dễ đối phó như vậy.

- Tiểu tử, có chút thú vị, người có thể trảm đạo, đã khiến ta kinh ngạc, ta thật không ngờ, thực lực vừa mới trảm đạo của ngươi, lại có thể chống chọi với ta, bản tôn, đã lâu không chiến đấu thoải mái như vậy,thật vui quá đi!

- Ngươi tuy là nhân tài mới xuất hiện, nhưng giới tu đạo, vốn đặt kẻ mạnh lên đầu, thực lực của ngươi, xứng đáng để ta nghiêm túc, tới đây đi!

Hình Thiên gầm len một tiếng, huyết khí trên người trở nên cực kỳ nồng đậm, thấy vậy, sắc mặt tôi nặng nề, đối mặt với người này, quả nhiên không thể sơ suất.

Trên trường kiếm trong tay, vô số kiếm khí toát ra, cũng xen lẫn khí hỗn độn, tôi của hiện tại, gần như có thể tùy ý dung nhập khí hỗn độn vào trong chân nguyên, như vậy, sẽ giúp đòn tấn công của tôi mạnh hơn.

Phốc phốc phốc!

Một âm thanh trầm đục truyền ra, kiếm khí đánh sâu vào cây búa trong tay Hình Thiên, tia lửa chói mắt tóe lên, cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt Hình Thiên, cũng lập tức hiện lên vẻ kinh hãi.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.