Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố gắng thay đổi tương lai

Tiểu thuyết gốc · 2319 chữ

Sau cuộc chạm mặt giữa 4 người vừa này, cô thấy khó chịu. Thời điểm này Phong và Tuệ Lâm vẫn đang yêu nhau say đắm. Tuy được sống lại và cũng đã xác định tránh xa anh nhưng cô cẫn có chút đau lòng. Cô trùm chăn, lăn qua lăn lại tre giường, mãi đến khi được mẹ gọi xuống ăn cơm, cô mới bình tĩnh lại.

Sáng hôm sau đi học, Minh Châu đã thấy Đạt đến rồi. Hắn chưa bao giờ đến sớm như vậy. Cô cũng chẳng thèm quan tâm. Chuyện xảy ra chiều qua làm cô muốn chuyển chỗ nên cô định xin cô giáo chuyển chỗ trong tiết sinh hoạt cuối ngày. Nghĩ như vậy, cô đặt cặp sách xuống rồi đi ra chỗ bạn cô ngồi nói chuyện luôn.

“ Tôi tìm hiểu rồi, nghi oan cho cậu, thật lòng xin lỗi.” – Đạt lấy trong cặp một túi đồ ăn vặt. Nào là bim bim, kẹo, bánh với một chai nước mà cô hay uống.

Bất ngờ nhận được quà và còn nghe được lời xin lỗi, cô không biết trả lời sao. Mấy tiếng trước cô còn thể hiện thái độ ghét ra mặt với hắn. Tự nhiên được đối tốt, cô thấy không quen lắm.

“ Hmmmmm, tôi không thích nhận đồ của người lạ nhưng vì cậu đã có lòng thì tôi lấy vậy, lần sau đừng nghĩ ai cũng xấu như mình là được” - cô mỉm cười, lấy túi đồ ăn vặt, nhìn mà thích mê. Cô đang đến kỳ nên thấy đồ ngọt là lại thèm. Đúng là thật đúng luc mà. Của cho là của được, cô không lấy có phải là thiệt không? Nghĩ đi nghĩ lại, cô vui vẻ lấy đồ ăn mang ra khoe lũ bạn, chúng nó ồ lên rồi thi nhau lấy ăn. Thời đi học, cứ hễ đồ ở nhà là cô không muốn ăn nhưng đem đến ăn cùng lũ bạn là cô ăn lấy ăn để. Một hiện tượng tâm linh, cô vẫn chưa thể giải đáp dù đã sống qua một đời.

Vậy là không còn chiến tranh lạnh ở bàn cuối nữa. Cô vẫn tiếp tục ngồi đó và giúp hắn học bài. Có vẻ vì vẫn áy náy, hắn chăm đột xuất, giơ tay phát biểu mấy lần liền. Cô giáo gật gù, nhìn về phía cô, mỉm cười hiền từ như ý nói: “ Đúng là học trò của ta”.

Vậy là tuần đầu đi học diễn ra khá suôn sẻ hơn cô dự tính. Vừa định đi về thì điện thoại có tin nhắn, nhìn tên group lạ lạ mà quen quen. Chết! Cô quên mất thời đi học cô đã đăng kí vào mấy câu lạc bộ của trường. Tại sao cô luôn cầm điện thoại mà không biết vì cô có bao giờ vào phần tin nhắn đâu. Đi học về là cô cắm mặt vào máy tính chơi game cho thỏa nỗi nhớ. Mấy trò mà mấy năm sau sẽ bị khai tử mất, cô nhớ chúng ghê gớm. Nếu không chơi game thì cô lại cày đi cày lại mấy bộ phim tình cảm sướt mướt. Và thường mấy group về câu lạc bộ hay bị trôi tin nhắn xuống tít dưới nên cô quên mất.

Hóa ra, câu lạc bộ tuyển người đi giúp đỡ, phát đồ cho những người già neo đơn trên địa bàn. Mà câu lạc bộ này cô và Phong cùng có mặt. Cô toan không đăng kí vì nhớ về ngày đó. Ngày mưa năm ấy, những trái cam và vết thương ở chân. Vì vậy, cô từ chối với lý do bị mệt trong người. Mọi người thả biểu cảm khóc vì không có cô tham giá. Hoạt động nào của câu lạc bộ, cô cũng đề hăng hái tham gia nên mọi người mặc định lần này cô sẽ đi. Thực sự, cô cũng tò mò về tương lai sẽ bị thay đổi ra sao? Liệu cô sẽ yêu một người khác hay không? Liệu anh và Tuệ Lâm có thể đến bên nhau không nếu cô không xuất hiện? Cô tò mò lắm nha! Vì vậy, từ bây giờ, cô sẽ thay đổi từng chi tiết một.

Ở phía anh, sau khi đọc tin nhắn thì không thể tin vào mắt mình. Ngày mai cô không tham gia. Phong cảm thấy tương lai đã có sự thay đổi. Tất cả mọi cơ hội để tiếp cận Minh Châu là 0%. Vì ngày mai, cô vắng mặt nên cũng sẽ không có bước ngoặt giữa hai người. Ngày thường đã không có lý do để gặp cô rồi, bây giờ thì càng không có cơ hội. Anh điên mất. Chưa hết, chuyện với Tuệ Lâm, anh cũng không biết chia tay sao nữa. Thật là rối quá đi mà!

Nhưng rồi, anh nghĩ chỉ khi phân rõ quan hệ với Tuệ Lâm, anh mới có cơ hội theo đuổi cô một cách chính đáng. Nghĩ là làm luôn, anh cũng xin vắng mặt ngày mai với lý do nhà có việc. Rồi nhắn cho Tuệ Lâm, hẹn cô mai gặp nhau nói chuyện.

Ngày hôm sau, theo giờ đã hẹn anh đến quán cafe mà cả hai hay đến. Anh đến sớm nửa tiếng, để tập nói lời chia tay.

“ Anh xin lỗi, mình chia tay đi” – Ây, không được, quá lạnh lùng. “ Anh yêu người khác rồi, mình dừng lại nhé!” – Ừm, cũng không ổn, sau này anh theo đuổi Minh Châu, không phải cô sẽ bị coi là người thứ 3 sao?....Nghĩ mãi, Phong vẫn không biết nói sao, thỉnh thoảng lại muốn mình giống mấy tên tra nam để cô căm ghét anh, lúc thì lại muốn lạnh lùng nhưng vẫn không nỡ để cô tổn thương. Chết tiệt!

Thoáng chốc, cũng đã đến giờ hẹn. Tuệ Lâm mặc một chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc cao nữa. Vừa vào, cô đã tiến đến hôn má anh. Phong giật mình, đứng bật dậy, kéo ghế cho cô rồi hỏi cô muốn uống gì?

“ Anh quên rồi à? Đến quán này, chúng ta vẫn luôn gọi giống nhau, lần nào anh cũng đến sớm rồi gọi luôn đồ mà. Hôm nay, anh thấy em có gì đặc biệt không?” – Cô chăm chú nhìn anh.

Anh mỉm cười, anh quên mất vì chỉ chú tâm đến việc nên nói chia tay cho nhẹ nhàng nhất. Nhưng đã là chia tay thì nhẹ nhàng nhất cũng khiến người còn lại đau lòng. Haizzzzzzz. Đứng dậy gọi đồ và quay trở lại bàn, cô vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt cô ngây thơ và trong veo làm anh không dám nhìn thẳng.

“Hmmmm mỗi ngày em đều khác biệt, đều đẹp hơn ngày hôm qua”. Cô bật cười nói anh luôn như vậy. Luôn khéo miệng và biết làm người khác vui vẻ. Cô là một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi, họ ly hôn nhau lúc cô 5 tuổi, không ai chịu nuôi cô. Sau đó, ai cũng có gia đình riêng. Cô được gửi đến sống với bà nội. Tuy bà nội cô luôn chê cô là con gái, chẳng được tích sự gì nhưng bà chưa để cô thiếu thứ gì, vẫn luôn mắng bố cô vô trách nhiệm, hồi nhỏ mỗi khi cô bướng bỉnh bà sẽ dọa bỏ đói, bỏ rơi cô, mặc kệ cô, dù luôn cay nghiệt như vậy nhưng bà sẽ đánh lũ trẻ con mối khi chúng chọc cô là đứa trẻ bị bỏ rơi. Bố mẹ cô vẫn gửi tiền về nên hai bà cháu vẫn đủ sống qua ngày. Vì chưa bao giờ nhận được tình cảm của bố mẹ xong chưa bao giờ nghe lời nói ngon ngọt, yêu thương từ bà nên khi gặp Phong. Anh luôn khen ngợi, luôn bảo vệ, luôn khích lệ cô khiến cô thấy hạnh phúc. Có lẽ, Phong là chấm hồng duy nhất tại thời điểm này trong cuộc sống buồn tẻ của cô.

Dù đã tập trước nhiều lần nhưng khi đối mặt, Phong vẫn không biết mở lời sao, anh cứ ậm à, ậm ờ khiến Tuệ Lâm nhíu máy.

“ Anh muốn nói anh muốn chia tay, anh không còn yêu em nữa, xin lỗi em” – Anh hít vào rồi nói liền một mạch. Nhưng số trời trớ trêu khi anh nói được nửa câu thì nhân viên quán làm đổ cốc nước gây âm thanh khó chịu rồi cô lại nhận được một cuộc điện thoại. Anh chỉ biết nhìn ra ngoài cửa số để chửi thề sự sắp đặt này.

“Anh nói gì cơ? Em nghe điện thoại đã nhé!” - Cô rút điện thoại ra, bác hàng xóm nói với cô, bà cô đi trên đường tự nhiên lăn đùng ra đường, bây giờ đang được đến bệnh viện, bảo cô đi ngay”. Cô hoảng hốt, vội cúp điện thoại, báo với anh rồi rời đi. Phong ngơ ngác, biết không thể chậm trễ nên cũng đi theo cô luôn.

Cả hai vừa chạy vào bệnh viện thì bà cô đã mới được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ nói có vài dấu hiệu lạ nên cần thêm thời gian và bảo cô đợi. Cô mệt mỏi, tựa vào ngực anh. Anh đành để cô dựa vào, vỗ lưng cô và nói: “Không sao đâu! Em đừng lo quá!”.

Trong lúc chờ kết quả, anh đã chạy đi mua nước. Lúc tiến tới chố cô, một người va phải anh với lực rất mạnh. Chai nước văng xuống sàn, anh khó chịu nhìn lên thì thấy một người đàn ông ôm một đứa bé. Toàn thân đầy máu. Không lâu, người đàn ông nói xin lỗi rồi chạy tiếp đến khoa cấp cứu, mồm kêu “ Xin cứu con tôi, con tôi xin hãy cứu nó”. Anh đứng dậy nhìn về phía đó. Cảm giác ai đó bóp nghẹn lấy trái tim. Anh không thở được. Lúc Thiên An bị tai nạn anh cũng như người đàn ông đó, chỉ ước có thể lấy mình thay thế cho con bé. Nó tahatj khinh khủng. Người ta nói không nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con là có lý do cả.

Đứng trấn tĩnh lại, anh bước về dãy ghế Tuệ Lâm ngồi, đưa cho cô chai nước. Hai người cứ như vậy, không nói gì. Họ nhìn dòng người qua lại. Có người mỉm cười bước ra, có người khóc không có sức đi nữa.

“ Vừa nãy, anh định nói gì à?” – Tuệ Lâm quay sang nhìn anh. Anh không biết nói gì. Tuy muốn chia tay nhưng anh không ngu với vô tình đến nỗi nói ra lúc này, vẫn là chờ mọi chuyển ổn rồi anh sẽ nói sau. “Không có gì, anh định hỏi em muốn đi chơi ở đâu thôi!”. Tuệ Lâm gật đầu, hài lòng vì câu trả lời này. Cô dựa vào vai anh, ánh mắt vô hồn, mông lung. Khóe miệng không cười nữa..

Cũng buổi sáng hôm đó, Minh Châu nằng nặc đòi đưa mẹ cô đi khám sức khỏe. Mẹ cô từ chối nhưng vì cô quá thành khẩn nên cũng đi thay quần áo rồi theo cô đến bệnh viện. Hai mẹ con cô ngồi đợi cùng nhau, cô nắm chặt tay bà. Mẹ cô luôn không thích đến bệnh viện, bà sợ. Bà luôn nói sống chết có số, đi khám có bệnh có phải sẽ ăn không ngon, ngủ không ngon không? Để tiền chữa bệnh, tận hưởng cuộc sống vẫn tốt hơn. Lúc trước, cô cảm thấy mẹ cô nói có lý nên vô tâm để rồi khi phát hiện ra căn bênh của bà thì đã quá muộn. Sống lại, tức nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội giúp mẹ cô được sống.

Vì không đặt lịch trước, nên cả hai mẹ con đều đợi một thời gian, cô bảo mẹ đợi rồi chạy đi mua nước. Trùng hợp là cô cũng thấy cảnh người đàn ông bế đứa bé đầy máu đó, thấy anh đứng chôn chân một lúc. Trái tim cũng quặn lại khi nghĩ về ngày khinh khủng đó. Mọi thứ như sụp đổ. Cô phát điên rồi phải đi điều trị tâm lý. Cô bất ngờ vì thấy anh ở đây và thấy anh ở bên Tuệ Lâm. Ông trời luôn biết cách trêu đùa người khác mà. Trùng hợp, trùng hợp, bao nhiêu bệnh viện vậy mà họ cũng gặp nhau được.

May quá! Kết qảu khám cho thấy mẹ cô vẫn bình thường. Cô mừng rỡ, ôm chặt lấy bà. Hai mẹ con tíu tít rủ nhau đi ăn kem rồi ăn vặt nữa mà quên mất bố cô đi làm về không thấy ai, cơm cũng không có mà ăn. Nghe được điện thoại của bố, hai mẹ con cô nhanh chóng mua vài món ở quán ăn nổi tiếng rồi dắt tay nhau về nhà làm bữa trưa.

Còn về phía Phong, bác sĩ thông báo bà Tuệ Lâm có dấu hiệu của u phổi ác tính. Anh phải an ủi mãi cô mới ngừng khóc. Cả hai trông bà được một lúc thì bố cô vào cùng vợ hai. Ông nói cả hai về nghỉ ngơi để ông ở lại đây. Cô cũng không từ chối theo Phong ra về. Trước khi vào nhà, Tuệ Lâm ôm chầm lấy anh nói mong anh đừng rời xa cô, mãi yêu cô,…Anh không biết trả lời sao, nhẹ kéo cô ra khuyên cô vào nhà, rồi nhanh chóng đi về. Mới một buổi sáng nhưng có quá nhiều chuyện xảy ra, anh mệt mỏi nằm xuống giường, ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc Nói với em: Anh yêu em rất nhiều sáng tác bởi gutgon

Truyện Nói với em: Anh yêu em rất nhiều tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gutgon
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.