Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2081 chữ

Kim Tệ và Đồng Tệ bò tới bên giường, đột nhiên vểnh tai lên, nhẹ nhàng ư ử hai tiếng về phía hậu viện. Lý Thanh Vân lập tức ra dấu cho chúng nó “Đừng lên tiếng”, hai con chó săn hiểu ý, yên tĩnh lại.

Lý Thanh Vân dán vào khe hở bên cửa sổ, nhìn thấy có bốn bóng dáng to khỏe nhảy qua tường hậu viện vào, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thân thủ không tệ. Người dẫn đầu châm một đàn hương kỳ quái trong tay, thô chừng chiếc đũa, hắn thổi một hơi, khói nhẹ nhàn nhạt giống như các mũi tên, bay về cửa sổ của các căn phòng.

Lý Thanh Vân cười lạnh, Thất Độ An Thần Hương sao, để cho người ta ngủ ngon cũng không tồi, từ đó hắn không quấy rầy đối phương thi thuật. Không sai, thổi một hơi có thể ngưng mà không tiêu tán sương khói của mê hương, chui vào từng khe hở riêng, đã xem như là “Thuật” pháp đối với người bình thường.

Những phiên tăng này đúng là coi trọng mình, hôm nay lại đến bốn lần. Lần trước Ma Kha Hiệp Già và hai sư đệ của ông ta mất tích khó hiểu, chắc khiến Lạn Đà tự đau lòng, mới bình tĩnh được bao nhiêu ngày chứ, đối phương lại ra tay, khó trách kể cả Lý Xuân Thu đều không nhịn được, muốn giết chóc, thề muốn đi Lạn Đà tự một lần.

Trấn an xong hai con chó săn, không để cho chúng nó lên tiếng, cũng không để chúng nó ra ngoài, đối phó với những người giang hồ thần thông quảng đại này, chiến lực của chó săn rõ ràng không đủ, dùng để cảnh báo là được.

Chờ Thất Độ An Thần Hương có tác dụng, có thể nghe thấy tiếng ngáy của mọi người, Lý Thanh Vân mới đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi ra viện.

Bốn phiên tăng áo đen rõ ràng sửng sốt, không ngờ lại còn có người không ngủ, giống như không hề bị ảnh hưởng của Thất Độ An Thần Hương.

Bốn người cũng không che mặt, chỉ mặc quần áo đen. Đây là trang phục theo tập quán, cũng không nghĩ đến mặc bộ đồ đen ở trong trời tuyết dễ thấy bao nhiêu.

Do đó, có thể nhìn thấy rõ ràng biến hóa trên vẻ mặt.

“Vài vị ở xa đến là khách, sao không gõ cửa đã vào vậy? Ăn chưa, có cần ta hâm bầu rượu giúp các ngươi, chúng ta uông vài chén không?” Lý Thanh Vân cười hề hề, nói với bọn họ giống như đang chào đón bạn cũ.

“Ngươi, ngươi… vì sao không ngủ say?” Phiên tăng dẫn đầu cực kỳ kinh ngạc, thậm chí quên tắt Thất Độ An Thần Hương trong tay. Hướng gió vừa đảo, sương khói nhàn nhạt lại bay về phía hắn và các sư huynh đệ của hắn.

Người đằng sau luống cuống tay chân, mỗi người lấy một bình sứ nhỏ ở trên thân ra, bôi nước thuốc lên mũi, trong không khí bốc lên mùi hôi thối nhàn nhạt.

“Guisambalo, ngươi để ý chút, đừng mê choáng cả bọn ta.” Có người bất mãn, thì thầm nho nhỏ.

“A, a, ta tắt hương an thần này đi.” Phiên tăng dẫn đầu vội vàng tắt hương an thần trong tay, cẩn thận nhét vào trong túi tiền bên người.

“Bắt thằng nhãi này lại trước, hắn rất tà môn, ta không yên tâm lắm.”

“Hỏi xong rồi giết đi, bởi vì hắn, có rất nhiều sư huynh đệ của chúng ta mất tích, các đại sư phụ trong chùa đã có phần bất mãn.”

“Không phải đã hạ độc sao, vì sao hắn còn chưa chết, rượu thuốc để ở trong phòng ngủ cũng không uống, không chọn đã quá muộn để chết kia, nó khiến cho hắn thống khổ một chút.”

Bốn phiên tăng dùng ngôn ngữ cổ quái nói, đã bao vây Lý Thanh Vân, đối đãi với người thường, bọn họ vẫn sử dụng võ công am hiểu nhất, động tác rất mạnh, giống như mãnh hổ xuống núi, từ bốn phía đồng thời đánh tới.

Lý Thanh Vân không động, giống như sợ đến choáng váng. Ánh mắt phiên tăng lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn, nhìn thấy đã bắt được Lý Thanh Vân, lại cảm thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, đi đến một thế giới chim hót hoa thơm, hoa thơm cỏ xanh, cây cối che trời, quả kết đầy cành, hương thơm đầy mũi, mê mẩn tâm thần.

Cách đó không xa có hai ba hồ nước nhỏ, hai lớn một nhỏ, nước của một hồ nước trong đó lại có màu xanh biếc, trong suốt dị thường, mặt nước phát ra sương trắng nhàn nhạt, hít sâu một hơi, lại toàn thân thư thái, võ công đình trệ hồi lâu lại có dấu hiệu đột phá.

“Thiên thần ở trên, chúng ta nhất định đi đến thần quốc! Sư phụ phù hộ, các thần phật phù hộ…” Một phiên tăng vui mừng đến khóc, mặt nhìn linh hồn, quỳ lạy thật sâu.

“Không đúng, đây nhất định là ảo giác, đây là cảnh tượng của thần quốc, chỉ tồn tại ở trong ảo tưởng của chúng ta. Sư đệ, ngươi tỉnh táo lại, mới vừa rồi chúng ta đang công kích thằng nhãi Hán gia, sao có thể đột nhiên vào thần quốc được?” Có phiên tăng tỉnh táo lớn tiếng trách mắng sư đệ quỳ trên mặt đất.

“Nào có ảo giác thần kỳ như vậy, ta cũng từng nghiên cứu ảo thuật, kia là thủ thuật che mắt gạt người, chân thật giống như hiện tại, có thể nhìn thấy, ngửi thấy, có thể dùng tay chạm đến tất cả. Chính là… thần quốc này… vì sao lại có con trăn?” Phiên tăng kia vừa nói xong lời cuối cùng, đột nhiên sợ đến mức lắp bắp, chỉ vào sau lưng người kia nói.

Trăn vàng khổng lồ Vượng Tài bị người quấy rầy giấc mộng đẹp, vô cùng nóng nảy, không kiên nhẫn thò nửa thân hình ra khỏi cửa hầm rượu, xì xì mấy tiếng giận dữ, quan sát mấy người lạ này.

Gần đây không có chuyện gì, trừ ăn ra chính là ngủ, thân thể lại lớn thêm rất nhiều, thô hơn trước vài vòng, chiều dài lại đột phá, đã không còn giống trăn nữa, nếu như trên đầu cắm vào hai cái sừng, được người gọi là thần long cũng không đủ.

“Ngươi nói bậy bạ gì hả, nào có trăn, trăn…” Chờ khi phiên tăng kia xoay người lại, đã sợ đến không nói ra lời.

Chỉ thò ra non nửa thân mình đã cao bảy tám mét, ngước cái đầu giống như thùng nước lên, phiền chán trừng mắt nhìn bọn họ, không biết làm phiền người khác ngủ sao.

“Ảo giác thật chân thật, nhất định là ảo thuật do thằng nhãi Hán gia kia sử dụng, chúng ta đừng sợ, đánh tan ảo giác này, chúng ta nhất định có thể tỉnh táo lại.” Guisambalo là sư huynh của bọn họ, năng lực quyết đoán rất mạnh, nói xong cũng vọt tới, thân thể nhảy lên thật cao, như con vượn, lại cứ thế nhảy lên độ cao 4-5m, một quyền đánh vào trăn vàng khổng lồ.

Trăn vàng khổng lồ bị chọc tức, bị người quấy rầy giấc mộng đẹp thì thôi, còn chưa tức giận đâu, lại bị người này công kích, khi này đâu khách khí nữa, thò đầu, vèo, há to mồm, cắn thân mình của Guisambalo vào trong miệng lắc vài cái, ném ra xa hơn mười mét, nện mạnh lên một gốc táo, làm rụng vài chục quả táo chín xuống.

Lúc đó Guisambalo không đứng dậy nổi, xương cốt trên thân đã bị gãy không biết bao nhiêu khúc, ngã trên mặt đất run rẩy, trong miệng đều là bọt máu: “Đây là… thật… sức thật lớn…”

Nghe được động tĩnh, trăn đen khổng lồ cũng chui ra khỏi hầm rượu, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm những người này. Không có mệnh lệnh của Lý Thanh Vân, bình thường nó sẽ không chủ động công kích, nhưng cũng sẽ không chủ động lấy lòng, mắt to cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, miệng thè lưỡi rắn, dọa người bao nhiêu.

Lý Thanh Vân thu vài phiên tăng này vào tiểu không gian xong, đi dọn dẹp dấu vết trong sân, để tuyết bao trùm dấu chân hỗn loạn, quay trở về trên lầu, nằm vào trong ổ chăn ấm áp, lúc này mới vào tiểu không gian.

Hắn cảm thấy thời gian không lâu, lại bỏ qua chênh lệch thời gian giữa hiện thực và tiểu không gian là mười lần, hắn cảm thấy mới ba bốn phút, nhưng trong tiểu không gian đã trôi qua nửa tiếng.

Khi hắn đi vào, bốn gã phiên tăng đã bị thương ba người, còn có một người tinh thần sắp suy sụp, quỳ gối trước mặt hai con trăn lớn, khóc lóc nức nở, sám hối sâu sắc hành vi phạm tội của mình.

Linh thể của Lý Thanh Vân đứng ở giữa không trung nghe một lúc, lại không hiểu ngôn ngữ đối phương đang nói, tuy rằng linh thể sâu sắc hơn thân thể rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ có thể đoán được thiện ác và ý tứ đại khái của đối phương.

Guisambalo nằm trên thảm cỏ chờ chết, lại vừa khéo nhìn thấy Lý Thanh Vân xuất hiện ở giữa không trung, giống như thần tiên, tự tại bay giữa không trung.

Hắn hoảng sợ hét lên, dùng tiếng Hán kêu: “Ngươi… vì sao ngươi có thể bay? Ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì? Vì sao lại như vậy? Đại sư phụ cao minh nhất ta từng nhìn thấy cũng sẽ không thể bay… bay chính là năng lực của thần nhân trong truyền thuyết… trời ạ, chúng ta rốt cuộc chọc phải tồn tại thế nào…”

Lý Thanh Vân lập tức bay đến trên không Guisambalo, lạnh lùng hỏi: “Là độc do các ngươi hạ? Vì sao?”

Guisambalo giống như đã sợ đến choáng váng, ngây ngốc trả lời: “Là độc ta hạ, bởi vì đại sư phụ Ma Kha Hiệp Già mất tích, đại sư phụ trong chùa nói ông ấy đã luân hồi chuyển thế, kêu bọn ta xuống núi điều tra nguyên nhân. Tất cả manh mối đều có liên quan đến các ngươi, bọn ta cũng không điều tra được gì, nhưng ông nội ngươi là một võ giả cao minh, bọn ta đành phải chọn dùng thủ đoạn hạ độc, xử lý xong các ngươi, bọn ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.”

“Trong chùa các ngươi có bao nhiêu đại sư phụ? Ai là chủ quản?” Lý Thanh Vân tiếp tục hỏi.

“Đại sư phụ đang bế quan thanh tu không dễ đếm, đại sư phụ chủ quản có…” Đột nhiên, Guisambalo phản ứng lại kịp từ trong hoảng sợ cực độ, ngậm chặt miệng lại, không trả lời nữa.

Lý Thanh Vân giống như nghĩ ra điều gì, thân hình lóe lên, đã xuất hiện ở cạnh đầu Guisambalo, bóp hai gò má của hắn, không để cho hắn cắn nát viên thuốc trong miệng.

Nhưng mà đã hơi trễ, hắn run rẩy vài cái, đã ngừng hô hấp. Khả năng khi trả lời vấn đề của Lý Thanh Vân đã cắn nát viên thuốc.

Ba phiên tăng khác giống như hiểu ra điều gì, biết rõ không thể chống lại Lý Thanh Vân, nháy mắt lựa chọn tự sát, kể cả phiên tăng quỳ xuống đất sám hối cũng quyết đoán cắn nát viên thuốc độc giấu trong miệng, tự sát lưu loát.

Lý Thanh Vân không cảm thấy ngoài ý muốn với cái chết của bọn họ, những tăng nhân này ngoan độc với người khác thì cũng sẽ ngoan độc với chính bản thân mình. Vùi bốn thi thể vào trong bãi tha ma bên kia núi, lại rắc hạt giống hoa dại lên, tưới nước suối lên trên mảnh đất mới. Không bao lâu nữa, hoa dại nơi đây sẽ mọc ra, nở tươi đẹp.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.