Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người cạnh tranh xem mắt

Phiên bản Dịch · 2009 chữ

Nghe thấy Lý Thanh Vân đồng ý, thím Sáu vô cùng vui mừng, liên tục khen Lý Thanh Vân, thuận tiện cũng khích lệ Miêu Đản vai câu, nói hắn có tiền đồ, đi theo Lý Thanh Vân làm rất tốt, tương lai cưới vợ sinh con, cuộc sống chắc chắn náo nhiệt rực rỡ, hạnh phúc mỹ mãn.

Lý Thanh Vân nghe thấy vui vẻ, ai nói thím Sáu không biết nói chuyện chứ, đấy, vừa vui vẻ lên, nói trơn tru gì đâu.

Lại chạy thêm hơn mười phút, đã có thể thấy bóng dáng của Nam Uông Lâu, thím Sáu bắt đầu dặn Miêu Đản việc cần chú ý, đừng tiết kiệm mời thuốc, nói chuyện tử tế, nói ngọt chút, nhớ chào hỏi người… Còn Miêu Đản đã kéo áo lông ra, để lộ bộ vest bên trong.

Miêu Đản lấy một bao thuốc lá Kiều Tử, đã bóc vỏ, lục khắp túi tiền không tìm được bật lửa: “Ủa? Hôm nay rõ ràng đã nhét vào túi, sao lại không tìm thấy nhỉ? Bình thường cháu không hút thuốc, không dưỡng thành thói quen mang bật lửa…”

Lý Thanh Vân liếc bao thuốc lá Kiều Tử màu trắng trong tay hắn, thuốc này bán mươi tệ một bao, coi như là thuốc xịn, dù sao người trong thôn bình thường hút thuốc lá ba tệ năm tệ, mười tệ xem như là thuốc lá quy cách cao thường dùng khi nhà có việc.

“Không vội, trong thùng để đồ lộn xộn của anh có vài cái bật lửa, cũng có mấy bao thuốc lá, đều tùy tay chuẩn bị, đợi lát nữa khi xuống xe, em chọn một bật lửa, mang nhiều thêm một bao thuốc, đừng người nhiều thuốc không đủ.” Lý Thanh Vân cũng không hút thuốc, nhưng khi mấy người Vương Siêu, Điền Mục đến ăn cơm, bình thường sẽ tùy tay mang hai thùng rượu hai cây thuốc xịn, để dự phòng trong xe vài bao, nếu gặp cảnh sát giao thông kiểm tra xe, là chút vấn đề nhỏ, tiện tay ném hai bao thuốc là xong.

Miêu Đản nghe vậy mới yên tâm, nói mình không có kinh nghiệm xem mắt, đã bắt đầu khẩn trương, nói thuốc không đủ lại có thể mua, nhưng nếu nói bậy, có phải nhà gái sẽ mắng mình không?

Sau đó còn nói: “Đúng rồi, khi tự giới thiệu, em nói cho đối phương biết tên Lý Học Quân, hay là nhũ danh Miêu Đản?”

Vừa hỏi như vậy đã làm ngây người Lý Thanh Vân và thím Sáu, trước khi đến, chưa có ai từng nghĩ đến vấn đề này. Hơn nữa đã gọi quen, Lý Thanh Vân suýt nữa quên mất tên của Miêu Đản.

“Miêu Đản… Ờm, ở trước mặt con gái nói mình tên Miêu Đản, hơi chướng tai gai mắt, vậy nói mình tên Lý Học Quân đi.” Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ, đề nghị.

Nói xong, xe lên một sườn dốc, địa thế trước mắt bằng phẳng lên, chỗ mấy trăm mét đằng trước có hai đống đá to, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết xây tháp, ở hai bên đường trong thôn, một trái một phải, cao bốn đến năm mét, nghe nói trước kia dựng lán gỗ, có thể chứa bốn người, chiều cao gần mười mét.

Lý Thanh Vân đỗ xe ở cửa thôn, mở hộp đồ lộn xộn ra, lấy một bật lửa ném cho Miêu Đản. Bên trong còn có ba bao thuốc, một bao đã mở, hai bao chưa mở, là Thiên Kiều vỏ tím, bán lẻ một trăm một bao.

Thuốc này ở trên trấn đều hiếm thấy, người bình thường cũng không biết, càng không biết giá, lấy ra hút hơi lãng phí. Nhưng đây là lúc anh em làm việc, Lý Thanh Vân không quá quan tâm chút chuyện này, nhét hai bao thuốc chưa mở vào túi áo lông Miêu Đản, kêu đừng keo kiệt, gặp người là mời thuốc.

“Anh lái xe không đi vào, bên trong không dễ quay đầu, xe đỗ ở cửa thôn. Em trai, chúc may mắn.” Xuống xe, Lý Thanh Vân vỗ vai Miêu Đản nói.

“Vâng, em sẽ cố gắng.” Miêu Đản rất kích động, rất khẩn trương, trượt chân, suýt nữa ngã xuống.

Thím Sáu thấy trong thôn có người xem náo nhiệt đi ra, nhất thời nhắc nhở: “Ổn định chút, nếu ngã sẽ thành chuyện cười lớn đấy. Chờ lát nữa nghe thím giới thiệu cho cháu, thím kêu cháu gọi sao, cháu gọi vậy. Trong thôn này không chỉ đàn ông hút thuốc, cũng có phụ nữ hút thuốc, kêu cháu mời thuốc thì mời, đừng do dự.”

Đi không bao xa thì quẹo phải vào hẻm nhỏ. Người trong thôn đến xem náo nhiệt không nghênh đón Miêu Đản, đành phải đi thêm vài bước đến cửa thôn, nhìn xe bán tải Lý Thanh Vân chạy tới.

“Ghê chưa, cậu chàng này đến xem mắt, lại lái xe tới, trong nhà có tiền đấy. Thím nó, thím có biết đến nhà ai không?” Có người đàn ông trong thôn nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.

Một phụ nữ trung niên đáp: “Rẽ vào trong ngõ hẻm kia, nhất định là đến nhà Tiểu Mẫn, cô em thanh tú như vậy, vừa trở về đã có mấy nhà làm mối. Ngày hôm qua có hai người đến, sáng hôm nay có một người đến, bây giờ còn chưa đi đâu, lại một người nữa đến.”

Làm mối ở nông thôn chính là như vậy, một cô bé xinh xắn một ngày có mười người đàn ông đến cửa đều có thể, Lý Thanh Vân chỉ đi xem mắt một lần, chính là Đường Nguyệt Liên.

Sở dĩ Đường Nguyệt Liên kiêu ngạo, khi nàng trở về xem mắt, đàn ông tới cửa mỗi ngày tối đa hai mươi người, rất nổi tiếng ở Đường gia trang bọn họ. Nhưng về sau gả cho Trần Nhị Cẩu, gây ra không ít trò cười, một là Trần Nhị Cẩu không có tiền, hai là chuyện bị bệnh lây nhiễm qua đường tình dục cũng bị người truyền đi.

Lý Thanh Vân rảnh rỗi nhàm chán, nên lấy nửa bao thuốc trong xe ra tặng dân làng vây xem hấp dẫn, vừa mời thuốc vừa cười nói: “Chú thím, có chuyện gì vậy? Cháu theo anh em đến đây xem mắt, cô bé này có dễ ở chung không?”

Mấy người đàn ông nhận thuốc lập tức đốt, hút một hơi, khen ngợi: “Ừm, thuốc này không tệ, vừa thấy là thuốc xịn người trong thành hút. Các cậu từ đâu đến vậy, ai giới thiệu đối tượng cho anh em cậu?”

Lý Thanh Vân vội dùng tiếng địa phương nặng trong nhà đáp vài câu: “Không phải người trong thành, không phải người bên ngoài, chúng cháu là người Lý gia trại. Người vừa rồi đi phía trước là bà mối, là thím Sáu của cháu, nhà mẹ đẻ thím ở Nam Uông Lâu này.”

Vừa nghe thấy giọng Lý Thanh Vân, vài già trẻ bên cạnh nhất thời nhiệt tình, cười nói: “Hóa ra là Lý gia trại, tôi còn tưởng từ trên huyện. Năm nay Lý gia trại các cậu làm không tồi, sửa đường, lắp điện thoại và kéo mạng, nghe nói còn xây vài nông trường, vài khách sạn. Năm nay bọn tôi vừa đi làm thuê về, còn chưa có cơ hội sang đó nhìn xem.”

“Không có biến hóa gì cả, chính là nhiều thêm vài nhà trúc, chờ các chú các thím có thời gian, có thể qua chơi. Nhà cháu ở Nam đầu trong trại, mệt mỏi có thể đến nhà cháu nghỉ chân, uống chén trà nóng.” Lý Thanh Vân nhiệt tình nói.

Chút giao tình này không tốn công, sau khi trò chuyện quen, rất nhanh đã hỏi được tình huống đối tượng xem mắt của Miêu Đản. Cô gái tên Tiểu Mẫn, dáng vẻ coi như thanh tú, thường xuyên làm thuê bên ngoài, ăn mặc hơi hiện đại, có thêm “Hương vị người trong thành” hơn con gái chưa từng trải việc đời. Trên nàng có một người anh trai, làm thuê cùng nhà máy với nàng, quản rất chặt, chưa truyền ra lời đồn đại gì.

Chừng nửa tiếng trước khi Miêu Đản đến, có một thanh niên chạy motor đến, mang theo bà mối vào nhà Tiểu Mẫn, chắc chắn cũng xem mắt, có lẽ phen này, Miêu Đản và thanh niên kia chạm mặt.

Dân chúng nơi đây dũng mãnh, chuyện đánh nhau giữa những người cạnh tranh xảy ra không ít, tuy rằng hiện giờ văn minh hơn chút, có ý thức pháp luật, nhưng gây lộn nho nhỏ vẫn không thiếu.

Lý Thanh Vân không giúp được chuyện này, chỉ có thể nói tốt giúp Miêu Đản từ bên cạnh, nói hắn có thể chịu được khổ, thông minh, có khả năng… Làm việc trong nông trường ở Lý gia trại, tiền lương rất cao, ông chủ rất coi trọng hắn, một tháng có thể lĩnh bốn năm ngàn tệ, chờ định ra việc hôn nhân, khai xuân sẽ xây nhà, hơn nữa còn là nhà lầu.

Chú thím bên cạnh vừa nghe vậy, lập tức hâm mộ không thôi, nói người trẻ tuổi này có vốn liếng, đầu óc cũng cao vậy, vóc người không tệ, chỉ cần nhà gái nhìn trúng, việc hôn nhân này chắc chắn thành. Bởi vì có tiền, lễ hỏi nhà gái đòi cơ bản không thành vấn đề, vậy còn buồn bực gì, nếu kén chọn, mối này không thành, còn có thể xem nhà khác.

Lúc đó có hai thím tỏ vẻ, cháu gái nhà mẹ bà ấy năm nay mười chín, dáng vẻ không tệ, nếu việc hôn nhân hôm nay không thành, bà ấy có thể giới thiệu giúp.

Lý Thanh Vân ngắt lời nói cảm ơn, nói phiền thím quan tâm, chờ lát nữa huynh đệ đi ra, hỏi tình huống của hắn, nếu không được, ta lập tức lái xe đến nhà cháu gái ngươi, xong chuyện, chẳng những có cá chép đỏ ăn, còn nhận được bao lì xì.

Vừa cam đoan vậy, vài người phụ nữ bên cạnh nhất thời nóng lòng muốn thử, ào ào tỏ vẻ, trong tay mình có bé gái đến tuổi hiểu rõ, có thể giúp đỡ giới thiệu.

Ái chà, lúc này Lý Thanh Vân mới phát hiện, bình thường mình quá xem nhẹ chuyện hôn nhân của mấy thằng em, hôn sự còn vô cùng dễ giới thiệu, ngươi nhìn xem, mới chỉ trò chuyện một lúc thôi, đã có đến sáu bảy thím tình nguyện giúp đỡ giới thiệu đối tượng rồi.

Nhưng đột nhiên lại có hai đứa trẻ con chạy tới xem náo nhiệt chạy ra, vừa hưng phấn vừa kích động kêu to.

“Mẹ ơi, nhanh đến nhà Tiểu Mẫn xem náo nhiệt, hai người đàn ông đến xem mắt đánh nhau.”

“Ông Hai, mau đến xem đi, có người đánh nhau, mũi chảy máu…”

Trời tuyết lớn, mọi người rảnh rỗi đến nhàm chán, vừa nghe nói có náo nhiệt để xem, lập tức đi theo. Lý Thanh Vân khóa xe, cũng sốt ruột theo cùng.

Miêu Đản hơi gầy, tuy rằng sức không nhỏ, nhưng thanh niên có quyền cước công phu trong trấn rất nhiều, sợ hắn bị thiệt.

Khi Lý Thanh Vân chạy tới, nhìn thấy hai ba người dân xem náo nhiệt đứng trong sân rào tre nhà Tiểu Mẫn.

Miêu Đản đang đánh nhau với một thanh niên tóc húi cua, hai cái mũi đều chảy máu, xem ra đánh ngang tay.

Lúc này thanh niên tóc húi cua đang tức tối mắng: “Thằng khốn, mày giả bộ cái gì, có thuốc xịn sao không sớm lấy ra, khiến bố mày vô duyên vô cớ mất mặt?”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.