Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoắc Trạch phế rồi

Phiên bản Dịch · 1924 chữ

Editor & Beta: mèo Sana

Hóa ra Triệu Noãn Tình không hiểu rõ cách nghĩ của tướng công tiện nghi nhà mình, nếu bây giờ đối đầu với người một nhà Hoắc gia dù không chịu thiệt nhưng cũng phải nín nhịn một bụng tức giận.

Bất quá nàng dự định ngày mai sẽ lên núi, cho nên không thèm để ý tới nhân vật phiền toái như Lưu thị, chỉ gật đầu ủ rũ.

Kết quả Lưu thị thấy nàng ngoan ngoãn giống như trước kia, còn tưởng rằng vừa rồi ở trong phòng Hoắc Khải Minh giáo huấn nàng, lại trở nên vênh váo tự đắc, bà ta chỉ tay vào mũi Triệu Noãn Tình, chanh chua nói: “Tang môn tinh chính là tang môn tinh, mau đun thêm một nồi nước, để thúc thúc ngươi dùng.”

Lúc này Dương Kim Hoa liền xông ra, “Dù sao cũng phải nấu nước, đường tẩu nấu nhiều thêm một chút, hôm nay Khải Trạch chạy tới chạy lui cũng đổ rất nhiều mồ hôi, cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút!”

Triệu Noãn Tình ngay cả liếc cũng không liếc các nàng một cái, chỉ thu dọn chậu gỗ và đống củi vương vãi trên mặt đất, sau đó quay đầu rời khỏi phòng bếp.

Lưu thị bị nàng chọc tức ngã ngửa ra sau, Dương Kim Hoa cũng bất mãn khiêu khích: “Ta nói đường tẩu, vừa rồi nương ta nói ngươi không nghe thấy sao? Chẳng lẽ bệnh hai ngày xong liền điếc luôn sao?” Nói xong nàng ta còn che miệng cười hai tiếng, hiển nhiên còn cho rằng mình vừa kể một câu chuyện hài.

Triệu Noãn Tình không có ý định để ý hai người thiểu năng trí tuệ kia, nàng ra khỏi phòng bếp xách rìu chẻ tủ lương thực lúc trưa lên.

Vừa thấy nàng cầm rìu, hai bà tức Lưu thị đều nhớ tới cửa tủ vỡ nát kia, phản xạ có điều kiện trốn về phía sau, Dương Kim Hoa thậm chí còn tận dụng tuổi trẻ và sự nhanh nhẹn của mình để giấu thân hình mập mạp của mình sau lưng Lưu thị.

“Xùy!” Triệu Noãn Tình nhìn các nàng sợ hãi thành cái dạng này, cười nhạo một tiếng, quay đầu lại bắt đầu kiểm tra độ sắc bén của lưỡi rìu, dù sao nàng ngày mai cũng định vào sâu trong núi, không có vũ khí trong tay không được.

Trong không gian của nàng đúng là có một vài con “hàng nóng”, nhưng nàng không dám trắng trợn lấy ra dùng.

Sau khi chặt thử hai khúc củi, nàng phát hiện lưỡi rìu hơi cùn, vì vậy Triệu Noãn Tình lấy đá mài ngồi xuống bắt đầu mài lưỡi rìu.

Ở Mạt Thế không có người chuyên mài kéo và dao làm bếp, nếu muốn vũ khí của mình không cùn đến mức chém không đứt cổ tang thi, ai cũng phải học được một chút cách mài vũ khí.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”, âm thanh mài rìu hết lần này đến lần khác vang lên theo nhịp tim đập của hai bà tức Lưu thị, khiến lông tơ trên người bọn họ dựng đứng.

Chờ Triệu Noãn Tình mài xong, Triệu đại bá cũng chữa thương xong cho Hoắc Trạch, quay lại tìm Lưu thị.

“Lão đầu tử nhà ta thế nào?” Vừa thấy Triệu đại bá, Lưu thị lập tức chặn hắn lại hỏi.

“Lần này Hoắc Trạch bị thương thật sự quá nặng, ta không có bản lĩnh chữa khỏi cho hắn. Ta trước để lại cho ngươi một ít thuốc, đun lên cho hắn uống, tạm thời sẽ đỡ đau hơn một chút, ngày mai ngươi dẫn hắn đi trấn trên xem đại phu khác đi!” Triệu đại bá thở dài nói.

“Cái gì! Ý ngươi là lão đầu tử nhà ta bị phế rồi? Ngươi không trị khỏi được cho hắn?” Lưu thị quả thực không thể tiếp nhận kết quả này, cao giọng hét lên.

“Lão tẩu tử, là y thuật của ta không tinh thông, có lỗi rồi.” Triệu đại bá liên tục lắc đầu xin lỗi.

“Xin lỗi có ích gì? Lang băm nhà ngươi, không trị khỏi bệnh cho người ta còn làm đại phu gì nữa? Đồ lòng đen dạ ác…” Lưu thị trở mặt nhanh như chớp mắt.

“Nương, nương, cha tỉnh lại tìm ngài! Ngài nhanh đi xem đi!” Hoắc Khải Ngôn chạy tới nói với Lưu thị.

“Lão đầu tử mệnh khổ của ta a…” Lưu thị lập tức không dây dưa với Triệu đại bá nữa, gào khóc chạy về phía phòng mình, Hoắc Khải Ngôn cũng chạy chậm theo sau bà ta.

“Triệu đại bá, chỉ vì thúc ta bị thương nên thẩm thẩm mới nhất thời tức giận, kính xin ngài đừng so đo với bà ấy.” Hoắc Khải Minh không cùng quay lại phòng Lưu thị, mà lấy từ trong túi áo ra một miếng bạc vụn đưa cho Triệu đại bá.

“Không cần không cần, là y thuật của ta không tốt, trị không được vết thương của thúc thúc ngươi, không cần trả tiền cho ta.” Triệu đại bá đẩy tay cầm tiền của Hoắc Khải Minh về.

"Nhất mã quy nhất mã(1), Triệu đại bá không phải kê đơn thuốc cho thúc ta sao, lý nào lại không lấy tiền?”

(1)Nhất mã quy nhất mã: việc nào ra việc đó, nghĩa là hai sự việc không liên quan đến nhau, nên tách biệt giải quyết, không nên trộn lẫn lại với nhau, nhưng dùng một biện pháp để giải quyết. (bởi vì Hoắc Khải Minh là thư sinh, nên mình xin phép dùng thành ngữ).

Cuối cùng Triệu đại bá từ chối không được phải nhận tiền của Hoắc Khải Minh, nhưng trước khi đi, lão đứng suy nghĩ một chút rồi nói với Hoắc Khải Minh: “Vết thương của thúc ngươi dù có là ngự y cũng vô phương cứu chữa, bên ngoài nhìn vẫn tốt, kỳ thực bên trong đã gãy, cho dù Hoa Đà tái thế cũng hết cách cứu vãn, nếu... vẫn là đừng lãng phí tiền bạc nữa.”

“Đa tạ đại bá nhắc nhở.” Hoắc Khải Minh chắp tay thi lễ, tiễn Triệu đại bá về, vừa quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt to sáng lấp lánh của Triệu Noãn Tình, bên trong hừng hực ngọn lửa bát quái.

“Nàng muốn nói gì?” Nhìn nàng như vậy, hắn liền cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn một chút, hơi nhếch khóe miệng hỏi nàng.

“Thúc thúc ngươi thật sự phế rồi sao?” Trước Mạt Thế Triệu Noãn Tình cũng rất mê lướt web, cũng từng đọc không ít tiểu hoàng văn(2), sự hiểu biết đối với nhìn lời thôn y nói là hoàn toàn MAX.

(2)Tiểu hoàng văn: mô tả mập mờ, miêu tả cảnh giường chiếu (không liên quan đến cơ quan sinh dục) viết về chủ đề xoay quanh tình cảm nam nữ. (hình như là truyện H đúng không các nàng???)

“Ân, hẳn là không sai được.” Hoắc Khải Minh không ngờ nàng muốn hỏi cái này, mặt cũng nóng lên, cúi đầu nhìn rìu trong tay nàng, vội vàng chuyển đề tài, “Nàng cầm rìu làm gì?”

“Vừa rồi nấu nước để tắm rửa, thì thẩm thẩm nói ta lãng phí củi lửa, bảo ta ngày mai lên núi chặt củi.” Tuy Triệu Noãn Tình cũng muốn lên núi, nhưng thuốc điểm mắt(3) có sẵn mà không nhỏ không phải là phong cách của nàng.

(3)Thuốc điểm mắt: thượng nhãn dược, nghĩa là kể chuyện xấu, mách lẻo hay thêm mắm thêm muối khi nói về một ai đó với người thứ ba.

“Ngày mai? Lên núi đốn củi? Để nàng đi?” Hoắc Khải Minh khó hiểu hỏi: “Vậy củi trong nhà trước kia là ai chặt?”

Thật sự là không thể trách hắn không biết những chuyện này, từ khi một nhà thúc thẩm cường thế chuyển đến căn nhà này, liền lấy cớ tạo điều kiện cho nguyên chủ đọc sách mà yêu cầu hắn chuyển đến thư viện trấn trên ở, ngay cả khi thành thân với Triệu Noãn Tình cũng chỉ ở nhà ba ngày mà thôi, cho nên lúc hắn xuyên tới cũng không chú ý tới vấn đề ai là người đi đốn củi trong nhà.

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai bây giờ?” Triệu Noãn Tình nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.

“Cũng đúng, nàng đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi.” Hoắc Khải Minh biết nghe lời gật đầu nhận sai, ngược lại khiến Triệu Noãn Tình có chút nóng mặt, cảm thấy có phải mình hơi quá đáng rồi không.

“Không sao, lên núi thì lên núi, biết đâu có thể tìm được thứ gì tốt!” Triệu Noãn Tình đối với chuyện lên núi tuyệt đối tràn ngập chờ mong.

“Vốn định ngày mai dẫn nàng cùng ta lên trấn trên một chuyến!” Hoắc Khải Minh có chút tiếc nuối nói, hắn vốn còn muốn kiểm chứng suy đoán của mình về Triệu Noãn Tình, nhưng bây giờ xem ra không được rồi. không thấy ánh mắt nóng bỏng của tiểu nữ nhân này khi nhìn về hướng núi sao?

“Ta không đi, ngươi mang theo Tử Thần đi đi!” Triệu Noãn Tình không sao cả phất phất tay, nàng nhất định sẽ đi trấn trên, nhưng tuyệt đối không phải ngày mai.

“Vậy được, ta mang nhi tử đi. Vậy có cái gì nàng muốn ta mua về không?”

“Không có, bất quá...” Triệu Noãn Tình đi quanh Hoắc Khải Minh một vòng, trong ánh mắt mang theo hoài nghi sáng ngời, “Ngươi còn tiền không?” vừa rồi nàng có thể nhìn ra được, miếng bạc vụn hắn đưa cho Triệu đại bá là của hắn.

“Tiền mua chút đồ vật cho nàng thì ta vẫn có.” Hoắc Khải Minh hơi nín thở trả lời nàng.

“Vậy là tốt, vậy là tốt, ngươi cũng biết ta không một xu dính túi mà.” Triệu Noãn Tình nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngày mai trở về vi phu sẽ giao hết tiền cho nàng, như vậy được rồi chứ?” Hoắc Khải Minh buồn cười nói, càng ở chung lại càng phát hiện tiểu nữ nhân này thú vị, cũng không biết từ đâu xuyên đến, liên bang của bọn họ không có nữ nhân thú vị như vậy, bất cứ điều gì nàng nghĩ trong lòng đều được viết hết lên trên khuôn mặt nàng.

“Ta lấy tiền của ngươi làm gì.” Triệu Noãn Tình kiêu ngạo khịt mũi, muốn có tiền thì rất đơn giản, trong không gian của nàng có không ít vàng bạc ngọc thạch, đều là ở Mạt Thế thu gom được trong trung tâm mua sắm, những không gian dị năng giả khác đều bị giới hạn không gian, tất cả đều chỉ chăm chăm thu thập vật tư, mấy thứ này ném trên mặt đất cũng không có người nhặt.

Nhưng nàng thì khác! Không gian của nàng rất lớn! Lại càng không cần nhắc địa điểm thức tỉnh không gian của nàng là kho chứa vàng của ngân hàng, nơi đó còn chất thành đống vàng thỏi chưa kịp kéo đi! Nàng không ngại chút nào thu hết lại. Đáng tiếc trên những thỏi vàng kia đều có ký hiệu của ngân hàng, ở nơi này sợ khó mà lấy ra được.

Bạn đang đọc Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người (Bản dịch) của Điệp Vũ Phiêu Hương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SanaNguyen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.