Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Qua cầu rút ván

Phiên bản Dịch · 2085 chữ

Chương 17: Qua cầu rút ván

Mọi người về nhà, Thẩm Trang thị chỉ huy Lý thị và Lam thị đi nấu cơm, Lý thị còn đỡ, buổi sáng cố ý đến muộn, chỉ làm nửa canh giờ. Lam thị tuy rằng một bên làm việc một bên lười biếng, nhưng chưa phải chịu khổ bao giờ, nhưng như vậy cũng mệt mỏi không chịu được, khổ không nói nổi, nhưng trước mặt Thẩm Trang thị không dám khoe khoang, trước giờ đều là ngoan ngoãn nghe lời, bây giowg không làm thì mọi thứ trước đó đều tiêu tan, cho nên cũng chỉ có thể nhịn, trong lòng cầu mong đại ca mau cho người tới gọi về.

Trong lúc nấu cơm, Thẩm lão gia và đàn ông trong nhà cũng không nghỉ ngơi ngay, bọn họ còn phải kéo lúa về để tuốt hạt, lại mang đi sân phơi thóc, đương nhiên giữa trưa nghỉ ngơi thời gian làm không được bao nhiêu, nhưng Thẩm lão gia rất cần cù, được bao nhiêu thì tốt hơn bấy nhiêu.

Đến khi ăn cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ lại bắt đầu làm việc. Thẩm Thừa Diệu ở lại tuốt hạt, việc này tương đối vất vả và khó khăn, Thẩm gia trừ bỏ lão gia, cũng chỉ có Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ làm được, cho nên đều là hai người thay phiên đi làm.

Thóc mới sau khi thu hoạch thì nên nhanh chóng tuốt hạt sau đó phơi khô, bằng không hơi nước trong thóc làm thóc dễ nảy mầm.

Buổi chiều cắt được một lúc, Thẩm Ngọc Châu và Thẩm Bảo Nhi đều kêu chóng mặt, Hiểu Nhi thấy sắc mặt họ bình thường, tròng mắt đảo loạn, không có biểu hiện chóng mặt, rõ ràng là muốn làm biếng. Lão nhân cũng nhìn ra, nhưng cũng chưa nói gì, ông bảo các nàng trở về nghỉ ngơi. Thẩm Trang thị cũng nói mệt không chịu được, trở về nghỉ ngơi, buổi tối làm cơm chờ mọi người về ăn. Thẩm lão gia nghĩ bà vợ tuổi cũng cao, ngày thường ít phải làm việc, đều là chỉ huy con dâu làm, lập tức làm việc nặng như vậy, có vẻ như không chịu nổi, liền đồng ý, mà Lam thị cũng mượn cơ hội nói muốn đỡ Thẩm Trang thị về, mấy người liền dìu dắt nhau về.

Buổi chiều thu hoạch càng mát mẻ, cho nên cắt đến trời tối mịt, Thẩm lão gia mới bảo dừng. Thẩm lão gia cảm thấy mình còn có thể cắt thêm lúc nữa, năm nay cảm thấy hăng hái hơn năm trước nhiều, đến khi trời tối, thấy không rõ, mới dừng hẳn.

Về đến nhà, đồ ăn nấu xong, cũng đun hai nồi nước ấm to, Thẩm lão gia hài lòng: Ông ở bên ngoài làm việc mệt lử, chỉ mong về nhà là lập tức có cơm nóng ăn, có thùng nước ấm tắm rửa, như vậy thật ấm áp. Mấy người không muốn xuống ruộng làm việc, ở nhà phải biểu hiện tốt để về sau không cần xuống ruộng.

Quả nhiên, ăn cơm xong, Thẩm lão gia tử liền nói, sáng mai mấy người các nàng đi cắt một lúc, mặt trời lên thì về nhà chuẩn bị đồ ăn, buổi chiều không cần đi, đến sân phơi thóc đảo hạt thóc là được.

Mấy người nghe xong trong lòng vui vẻ, Lý thị âm thầm hối hận, nghĩ ngày mai cũng học theo. Nhưng Thẩm lão gia chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy, chỉ để nàng đi tới dưới gốc cây nghỉ ngơi lại cắt.

Buổi tối ăn cơm xong, những người khác tắm xong liền sớm liền ngủ, chỉ có Thẩm lão gia, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ còn ở sân phơi thóc tuốt hạt. Sân phơi thóc cũng náo nhiệt, rất nhiều thôn dân đều tuốt hạt. Làm được một nửa hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu liền khuyên Thẩm lão gia về nhà nghỉ ngơi, để bọn họ làm nốt là được. Thẩm lão gia cũng mệt mỏi, liền đồng ý, hai người mãi cho đến giờ Tý mới làm xong. Trong lúc đó Hiểu Nhi dùng nước trongkhông gian nấu một nồi cháo đem tới đây để hai người bổ sung thể lực, lúc hỏi Thẩm Trang thị lấy gạo nấu cháo còn bị làm khó, là Thẩm lão gia mở miệng mới có gạo. Buổi tối Thẩm Thừa Diệu ở lại sân phơi thóc gác đêm, ban đêm sân phơi thóc phải có người canh gác, nếu không sẽ bị trộm mất, cho nên mỗi nhà đều sẽ để một người ở lại sân phơi thóc gác đêm.

Qua hai ngày, ngày thứ ba Thẩm lão gia bọn họ trở về, đã khuya, đồ ăn mỗi nhà đều thơm phức, làm cho bọn họ càng đói, bụng kêu rột rột. Ai nấy đều tự giác bước nhanh chân hơn để về nhà, nào ngờ về đến nhà nồi lạnh bếp lạnh. Thẩm Trang thị và Thẩm Ngọc Châu, Lam thị và Thẩm Bảo Nhi đều đang ngủ, mấy ngày nay quá mệt mỏi, đều ngủ như chết.

Thẩm lão gia tức giận ngón tay chỉ vào các nàng không ngừng run. Ngày mai để cho các nàng cùng xuống đất, dứt khoát mọi người cùng nhau trở về mới nấu cơm. Vốn dĩ cả nhà phải cùng nhau thu hoạch vụ thu, ông nghĩ cả nhà cùng nhau làm việc, để cho mọi người cùng đoàn kết nhất trí, hòa thuận yêu thương, nhưng không một ai phối hợp! Thật là tức chết mà!

Thẩm Trang thị thấy chồng tức giận, cũng không dám phản bác, chỉ có thể trút giận lên Lam thị. Lam thị chưa từng chịu uất ức như vậy, thật sự hận không thể lập tức dọn dẹp đồ vật trở về trấn trên.

Ba đêm trước, ba huynh đệ Thẩm Thừa Tông đều đã trông đêm, đêm nay đến phiên Thẩm Thừa Quang trông đêm, ngày thứ hai tỉnh, phát hiện bị trộm hai bao thóc, Thẩm lão gia tức giận đến đầu bốc khói. Nhưng lại không dám mắng con trai trước mặt người trước, dù sao về sau cháu trai làm quan, cũng nên chừa mặt mũi lại cho cha hắn. Chỉ có ông phải nhịn, vẻ mặt đau khổ càng thêm liều mạng làm việc như thể đem thóc đã mất thu về.

Cả nhà đều xuống đất làm việc, được một lúc, người mà Lam thị ngày ngày ngóng trông cũng xuất hiện, người đến nói đại ca Lam thị có việc đột xuất phải vào huyện một chuyến, không thể tiếp tục hỗ trợ trông cửa hàng, bảo bọn họ ngày mai phải nhanh chân về trấn trên.

Thẩm lão gia nghe xong, buổi chiều bảo người đại phòng trở về trấn trên, dù sao bọn họ làm cũng không được bao nhiêu việc, đến chỉ quấy rối. Ông còn chưa đòi lại được hai túi thóc bị mất lấy về thì bọn họ đã đi rồi, mắt không thấy thì không phiền lòng.

Họ lại bận thêm ba ngày, nhị phòng cũng thu xong. Lúc về nhà tầm chạng vạng, Lý thị đột nhiên trẹo chân, Thẩm Thừa Tông còn phải cõng nàng về, buổi tối tắm rửa Thẩm Thừa Tông lại ngã một cái, nói trẹo hông, không dậy được. Người một nhà nhị phòng, không phải người này đau thì lại là người kia bị thương, tới ngày hôm sau thì không một ai rời giường xuống đất làm việc. Thẩm lão gia tức giận, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ cũng có chút thất vọng, nhưng cũng không tức giận, đều đã quen, bảo Thẩm lão gia ở nhà nghỉ ngơi, bọn họ đi thu là được, Thẩm lão gia không đáp ứng, cũng đi theo xuống đất.

Hiểu Nhi càng hối hận, sớm biết vậy thì mấy ngày hôm trước sẽ không đi làm việc. Chịu khổ một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau.

Thẩm Cảnh Duệ và Thẩm Cảnh Hạo cũng tức giận hận không thể đem lương thực thu được lúc trước trồng lại.

Hôm nay thu của nhà Thẩm Thừa Tổ trước mà, bởi vì nhà ông tương đối gần thôn, khi phân gia, Thẩm Thừa Diệu cố ý chọn nơi xa nhà nhất cằn cỗi nhất, cũng muốn đem ruộng tương đối tốt để lại cho đệ đệ.

Ngày thứ hai trời sáng sau đó đột nhiên mưa to, mọi người trên sân phơi thóc vội cất thóc vào bao mang đi từ đường. Sân phơi thóc xây trước cửa từ đường, đây là dự phòng trời mưa, không có chỗ che mưa cho lương thực.

Trời mưa một đêm, hôm sau cũng vẫn mưa, nhưng không to lắm, hoặc là mưa một lúc lại tạnh. Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ lo lắng cả đêm không ngủ, hôm sau dù mưa cũng đi thu hoạch, Thẩm lão gia cũng muốn đi cùng, nhưng hai huynh đệ đều không đồng ý, không may Thẩm lão gia vì giúp bọn hắn thu hoạch mà ốm, vậy thì bọn họ đều hối hận muốn chết, Thẩm lão gia mới từ bỏ.

Hiểu Nhi cùng Cảnh Hạo cũng không đi theo, Cảnh Duệ nói mình là trưởng tử, tuổi cũng không nhỏ, muốn đi, Thẩm Thừa Diệu nói không lại mới từ bỏ.

Nếu không cần xuống đất, Hiểu Nhi cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi, nàng nghĩ theo tính tình Thẩm Trang thị, chắc chắn là không chuẩn bị đồ ăn bọn họ. Ngày hôm qua nhị phòng không đi thu hoạch để cho bọn họ tự nấu cơm ăn, hiện tại Thẩm lão gia cũng không đi, có lẽ sẽ không nấu cơm cho hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu.

Nàng để Cảnh Hạo chăm sóc đường đệ Cảnh Kiệt mới ba tuổi, nàng đến chỗ Lưu thị cất bạc cầm một trăm văn, tranh thủ lúc tạnh mưa đi trấn trên mua chút gạo, sau khi trở về lại lên núi xem có gà rừng, thỏ hoang không.

Thật là may mắn, đi không được bao xa liền bắt được hai con gà rừng, gần đây thu hoạch vụ thu, ít người lên núi, mà mưa một buổi sáng, gà rừng cũng đi ra kiếm ăn. Rất xui xẻo đụng phải Hiểu Nhi.

Hiểu Nhi bắt hai con gà liền đi, trời âm u, có lẽ trời lại muốn mưa. Quả nhiên đi được nửa đường lại mưa.

Về đến nhà thượng phòng đã ăn cơm xong, nhị phòng cũng đã làm cơm. Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt ở phòng bếp tây sương phòng đang nhóm lửa, trong nồi đang đun nước ấm.

Thấy Hiểu Nhi về Cảnh Hạo cao hứng: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ đã trở lại, đệ và Cảnh Kiệt nấu một nồi nước ấm, tỷ tắm rửa trước đi?”

Hiểu Nhi sờ đầu hai người: “Hạo Nhi Kiệt Nhi thật ngoan, tỷ tỷ không tắm trước, tỷ bắt được hai con gà rừng, tỷ giết gà, làm cơm cho cha và tứ thúc tứ thẩm trở về ăn.”

Hiểu Nhi về phòng thay quần áo ướt ra, sau đó đi vào phòng bếp giết gà, Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt muốn giúp đỡ vặt lông gà, Hiểu Nhi băm một ít gừng, cho vào nồi đất, thêm nước trong không gian, để hai đứa trẻ trông bếp lò nhỏ nấu ngao canh gừng.

Nàng giết gà xong, chặt nhỏ, cho gạo vào nồi, để Cảnh Hạo trông lửa, sau đó đi vườn rau hái một ít cải thìa và dưa chuột, rửa sạch sẽ. Lúc này cơm đã gần chín, liền bảo Cảnh Hạo cho nhỏ lửa, để nhiệt độ còn lại nấu chín cơm.

Nàng định nấu ba món: Gà xào hạt dẻ, cải thìa xào và lòng gà xào dưa chuột.

Đồ ăn làm được một nửa, Thẩm Thừa Diệu đã trở lại, mấy người đều ướt đẫm. Hiểu Nhi bảo bọn họ đi tắm rửa trước: “Cha, tứ thúc tứ thẩm, ca, các ngươi đi tắm rửa trước, nước Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt đều đun sôi. Hai đứa còn nấu canh gừng, sau khi tắm xong liền uống chén canh gừng, trừ hàn khí, sau đó lại ăn cơm.”

Bạn đang đọc Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch) của Tiệm Tiến Đạm Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhhue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.