Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vớt cá rất sung sướng

Phiên bản Dịch · 1817 chữ

Chương 19: Vớt cá rất sung sướng

Đều là đứa trẻ choai choai, ham chơi, hiếu động là bản tính.

Hai người đi tới bờ sông, lúc này bốn cậu con trai vừa mới đào giun xong, lấy giun móc vào lưỡi câu, giơ cần câu, quăng mồi ra xa, sau đó im lặng chờ đợi. Hiểu Nhi và Tĩnh Xu không có cần câu, chỉ có thể đứng trên bờ nhìn. Đợi mười lăm phút mới thấy Lưu Chí Văn câu được một con cá trích to như bàn tay người lớn.

Hiểu Nhi nghĩ tới dùng nước trong không gian làm thành mồi câu cá, liền nói nàng trở về lấy cái cái sọt để vớt cá, Tĩnh Xu cười: “Nửa ngày mới câu được một con cá, muội còn muốn vớt cá.”

Hiểu Nhi mặc kệ nàng, chạy về, hỏi bà ngoại có chén vỡ không, múc một chén nước, sau đó trốn vào nhà xí, vào không gian, đem nước đổi thành nước không gian, lại lấy một chút cám gạo và một chút bột mì thêm chút nước không gian quấy lên, nặn thành một vài viên nhỏ. Sau đó hỏi bà ngoại cầm hai cái cái sọt liền đi ra ngoài.

Bị Lưu thị mắng phá của, nhưng bà ngoại che chở, Hiểu Nhi vẫn đem cái gọi là mồi câu làm thành.

Trở lại bờ sông, Hiểu Nhi gặp Thẩm Tử Hiên cũng ở chỗ này, bên người hắn còn có một thiếu niên tuổi xấp xỉ hắn.

“Tử Hiên ca, như thế nào cũng ở đây?”

“Ta tới Quế Thọ thôn thăm phu tử.” Nói xong liền giới thiệu người bên cạnh cho Hiểu Nhi “Đây là bạn học của ca, Lê Triết Vĩ.”

“Lê công tử.” Hiểu Nhi lễ phép chào hỏi.

“Muội là đường muội của Hoài Mặc huynh? Gọi ca là Triết Vĩ ca là được.” Quan hệ của Lê Triết Vĩ và Thẩm Tử Hiên rất tốt, nói theo cách hiện đại thì là anh em, cho nên muội muội Thẩm Tử Hiên chính là muội muội hắn.

Hiểu Nhi lễ phép cười, không nói tốt cũng không nói không tốt, sau đó liền nói với Thẩm Tử Hiên: “Muội làm chút mồi câu, muốn vớt cá, Tử Hiên ca có muốn cùng nhau không?”

Thẩm Tử Hiên dùng ánh mắt dò hỏi Lê Triết Vĩ, hắn cũng cảm thấy hứng thú: “Được đấy, từ trước đến nay ta chưa được câu cá và vớt cá, vừa rồi thấy bọn họ đang câu ta cũng muốn câu.”

Hiểu Nhi cho bọn họ một cái cái sọt sau đó liền đem mồi câu vừa chuẩn bị xong đặt vào trong một chiếc túi, sau đó buộc túi vào đáy sọt: “Ta là lần đầu tiên vớt cá, không biết như này được chưa.”

“Hiểu Nhi, ngươi đem mồi câu bỏ vào túi, sau đó buộc vào đáy sọt, là nghĩ cá bơi vào đi tìm đồ ăn, ngươi liền vớt lên à?” Lê Triết Vĩ rất tự giác gọi Hiểu Nhi theo Thẩm Tử Hiên. Tuy rằng hắn chưa bao giờ câu cá, nhưng cũng biết những con cá lại không ngốc, vẫn là lấy cần câu câu đáng tin.

“Đúng vậy!” Hiểu Nhi trả lời một cách tự nhiên, như thể làm như vậy không có vấn đề gì.

Lê Triết Vĩ: “Tử Hiên, ta đi hỏi Cảnh Duệ huynh đệ lấy một chiếc cần câu, ngươi và nàng vớt cá đi.”

Cảnh Duệ thấy Hiểu Nhi muốn mò cá, buông cần câu mang cho Hiểu Nhi, con gái không nên cởi giày xuống nước.

Hiểu Nhi chỉ huy Thẩm Tử Hiên và Thẩm Cảnh Duệ đặt hai cái sọt xuống sông, miệng sọt cùng chiều với dòng nước, dùng cục đá đè lên sọt tránh cho dòng nước cuốn sọt đi.

Nói thật, hai người đều không hy vọng có thể vớt được cá là muốn để Hiểu Nhi chơi mà thôi.

Một lát sau, hiện tượng kỳ quái xuất hiện, chỉ thấy từng con cá bất kể to nhỏ đều ra sức ngược dòng nước bơi về phía cái sọt, cướp túi trong sọt ăn. Thẩm Tử Hiên và Thẩm Cảnh Duệ đều trợn tròn mắt: Như thế này cùng được à!

Hiểu Nhi thấy có hai ba con cá lớn chui vào sọt, hai người còn đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở: “Mau đem cái sọt vớt lên!”

Hai người phục hồi tinh thần, vội đem cái sọt vớt lên, đi lên bờ, đều lấy cục đá chặn sọt lấy ra trước.

Những người khác ở bên cạnh câu cá đều buông cần chạy đến.

Chỉ thấy hai cái cái sọt cá lớn cá nhỏ thi nhau nhảy nhót. Cảnh Hạo câu nửa ngày, một con cá cũng chưa câu được, thấy cái sọt vớt một chút liền được nhiều cá như vậy nói: “Hóa ra vớt cá là như này, khó trách đệ không câu được, đệ không câu, đệ muốn mò cá.”

Lê Triết Vĩ tưởng rằng phương pháp không đáng tin cậy hóa ra lại là đáng tin cậy, hóa ra cá ngốc như vậy, hắn quyết đoán bỏ cần chạy về phía cái sọt.

Hiểu Nhi thấy bọn họ cướp sọt muốn mò cá cảm thấy buồn cười liền nói: “Dùng mồi câu này câu cá, cũng rất nhanh có thể câu được.”

Mấy người mới dừng tay, lại đi lấy cần câu đổi mồi câu, bất quá câu cá yêu cầu có kỹ thuật, bằng không cá ăn xong mồi cũng chạy trốn. Tuyệt đối không kích thích như dùng sọt vớt. Sau đó Lưu Chí Văn quyết đoán mà chạy về nhà lấy sọt ra. Mỗi người người một cái cái sọt, chơi rất vui vẻ.

Cảnh Hạo và Lê Triết Vĩ vừa thấy cá liền cao hứng nhảy dựng lên: “Tới, tới, ha ha, cá này thật ngốc! Thật sự quá ngu ngốc!”

Hiểu Nhi vạch đen đầy đầu. Cá ngốc lúc nào, là mồi câu của tỷ đây tốt, có được không!

Hiểu Nhi và Lưu Tĩnh Xu ở trên bờ đem cá nhặt vào thùng gỗ, Chí Văn và Chí Võ cũng có tài, đem chậu to trong nhà đến đựng cá, Thẩm Thừa Diệu cũng bị hấp dẫn lại đây, rất nhiều trẻ nhỏ cũng đến bờ sông, nhìn thấy tình huống này cũng về nhà làm mồi câu, lấy cái sọt.

Trong lúc Hiểu Nhi nhặt cá, tranh thủ bỏ vào không gian một ít cá nhỏ tôm nhỏ, còn nhặt một ít trai bỏ vào không gian, chuẩn bị nuôi ngọc. Trai sông hầu như con nào cũng có thể hình thành ngọc trai tự nhiên trong cơ thể. Nếu có trai ngọc thì càng tốt, sản lượng càng nhiều.

“Lần đầu tiên ta vớt được nhiều cá như vậy, Hiểu Nhi ngươi thật sự quá lợi hại, biện pháp như vậy đều nghĩ ra.”

“Đây cũng là lần đầu tiên ta vớt cá, trước kia nghe người ta nói qua, không nghĩ tới có thể được. Nhưng mà làm mồi câu chú ý tỉ lệ, trùng hợp ta lại làm được. Lần sau không biết có làm được hay không. Nghe nói rất khó làm, rất nhiều người dùng nguyên liệu như nhau để làm, nhưng không hấp dẫn cá tới. Có người chỉ làm được một lần, sau đó lại không thể” Hiểu Nhi ra sức tẩy trắng cho mồi câu, bằng không về sau mỗi người đều muốn mồi câu tìm nàng thì nàng coi như xong.

“Còn không phải à, muội xem đám người đỏ mắt ở trong sông, ở nơi đó đợi nửa ngày, nhưng cũng không có một con chui vào sọt.” Lưu Tĩnh Xu cười nói.

“Chúng ta thả những con cá nhỏ lại trong sông, chờ trưởng thành lại vớt.” Hiểu Nhi vừa nói vừa đem cá nhỏ tôm cua nhỏ ném xuống sông.

Nghe được lần sau lại vớt, Lưu Tĩnh Xu vội đem cá nhỏ tôm nhỏ ném đi: “Các ngươi nhanh lớn lên, chờ một thời gian nữa cho các ngươi ăn ngon, ăn no sau đó cho ta ăn các ngươi.”

Hiểu Nhi nghe được lời này cười đến đau bụng.

Cuối cùng không có cá bơi vào sọt nữa, mấy đứa con trai mới dừng lại, thu sọt, trở lại bờ.

“Thật sự quá vui, tỷ tỷ, tỷ lại đi làm chút mồi câu ra đây, đệ còn muốn vớt.” Cảnh Hạo cảm thấy chơi chưa đã, liền kéo ống tay áo Hiểu Nhi cầu xin.

“Về nhà chúng ta lại vớt, đệ xem này vớt được một thùng gỗ to. Chúng ta về nhà bà ngoại đi, để nương nấu canh cá cho chúng ta uống.”

“Hiểu Nhi, ngươi làm cho ta chút mồi câu, ta mang về nhà, thể hiện tài năng, làm cho bọn họ được mở mang kiến thức.” Lê Triết Vĩ không có ý thức mới làm quen, rất tự nhiên mà mở miệng đòi mồi câu.

Hiểu Nhi không chút suy nghĩ liền đồng ý: “Được, một lát nữa ta lại làm thêm, các ngươi đến lấy chút mang về.” Nàng sẽ không cho nước không gian làm thành mồi câu. Như vậy mới có thể chứng minh lần nào cũng có thể làm nồi câu thành công.

Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ là tới thăm phu tử, xong liền định đi ngay, chỉ là nhìn thấy Cảnh Duệ ở bờ sông câu cá, mới đi qua đi chào hỏi, cũng không nghĩ sẽ chơi hết cả buổi sáng.

Hai huynh đệ Chí Văn, Chí Võ cùng bọn họ vớt cá một lúc, liền quen thuộc, nhiệt tình mời bọn họ đến nhà ăn cơm, Thẩm Thừa Diệu cũng nói: “Bà ngoại Hiểu Nhi đều là người hiền lành, lại hiếu khách, Tử Hiên và vị công tử này cùng đi ăn cơm đi, hai người trở lại trong huyện cũng là ăn cơm, ăn cơm xong các ngươi lại về huyện cũng được mà.”

Thẩm Tử Hiên cảm thấy hơi quấy rầy, nhưng lại từ chối cũng không hay, liền đồng ý. Mà Lê Triết Vĩ là công tử nhà giàu, đi đến đâu thì mọi người đều chiều, không cảm thấy là mình quấy rầy nhà người ta. Rất nhiều người mời hắn, hắn lại không đi.

Nhưng hắn cảm thấy bọn họ rất chân thành, không lấy lòng, không tính kế, cũng không có a dua nịnh hót, giống như hắn là người bình thường, cùng nhau vớt cá, cùng hắn đoạt mồi câu, đoạt vị trí tốt để đặt sọt, rất thiệt tình, rất thật lòng, cho nên hắn nguyện ý kết giao, tuy rằng chỉ là một đám trẻ con, nhưng có chí hướng và năng lực hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Bạn đang đọc Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch) của Tiệm Tiến Đạm Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhhue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.