Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Độn Rất Tà Môn 3

Phiên bản Dịch · 1319 chữ

Thẩm Vân Xảo lắc đầu. Tần Đại Ngưu đã hiểu, chẳng qua không biết vì sao, trong lòng có chút không thoải mái, "Không phải là bởi vì Xuân Hoa chứ?"

"Đúng, ngươi là trượng phu của Xuân Hoa." Thẩm Vân Xảo nghiêm túc nói, "Không thể cướp trượng phu của bằng hữu."

Lúc này, đầu kia con đường truyền đến tiếng khóc nức nở, Thẩm Vân Xảo hoàn toàn biến sắc, "Xuân. . . Xuân Hoa chịu đòn ư?"

Nàng bước nhanh lao ra, giống như thấy cái gì, máu trên mặt hoàn toàn không còn, xoay người liền xuyên qua ruộng ngô. Bắp ngô rung động kịch liệt, phát sinh tiếng vang ào ào rào rào, Đường Độn giương mắt nhìn lên, chỉ quét thấy một cái bóng lưng mơ hồ, dựa vào màu đỏ tím thoáng qua, nhận ra là Thẩm Vân Xảo, hắn phất tay áo nói với Xuân Hoa đang gạt lệ:

"Vân Xảo tính tình lương thiện, ngươi nói đi trên trấn, nàng liền nhớ kỹ, không tìm được ngươi liền suốt đêm đi trên trấn. Sau này ngươi đi chỗ nào thì cùng nàng nói một tiếng đi."

Người trong thôn nói Thẩm Vân Xảo không cùng người trong nhà lên tiếng chào hỏi liền đi ra ngoài, làm hại cha nàng trời chưa sáng liền phải ra ngoài tìm người, bò lên đỉnh núi cao nhất gọi tên Vân Xảo.

Khuê nữ nuôi lớn như vậy, dù xấu thì cũng có tình cảm. Hỏi hắn chỗ nào gặp được Vân Xảo, biết Vân Xảo ra thôn là vì đi tìm Xuân Hoa thì liền thở dài, cảm thán nói Thẩm Vân Xảo ngốc. Sau khi Xuân Hoa cùng Tần Đại Ngưu đính hôn thì liền đợi ở chỗ đất hoang, Vân Xảo đi nhà Xuân Hoa khẳng định không tìm được người.

Xuân Hoa khóc thật lợi hại, Đường Độn không an ủi, nhìn về phía cành lá ngô đang lay động, không nói một lời rời đi. Thẩm Vân Xảo trước cái bắp ngô, nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, ngó dáo dác đi ra ngoài, thấy Đường Độn rời đi không gặp người mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Xuân Hoa, giúp nàng lau nước mắt.

"Xuân Hoa đừng khóc, Đường Độn xấu, chúng ta không để ý tới hắn."

"Ngươi có phải là cùng Đường Độn nói cái gì không?"

Xuân Hoa mang theo tiếng khóc nức nở, "Đường Độn nhìn ta cũng không cười."

"A?" Thẩm Vân Xảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Hắn cũng không cười với ta, còn hung dữ với ta, đuổi theo muốn đánh ta."

"..."

"May là ta chạy trốn nhanh, nếu không ta liền bị hắn đánh chết."

"..."

Xuân Hoa nghe nàng nói vậy, bèn hỏi, "Hắn tại sao lại đánh ngươi?"

"Ai biết được." Thẩm Vân Xảo ngắm nhìn con đường đã không còn bóng người, nói: "Hắn nhưng rất tà môn nha."

Cách hai khối ruộng, Đường Độn: "..."

Hắn nhịn hơn nửa ngày không phát tác, vào lúc này thật nhịn không được, không nhịn được liền lớn tiếng nói vọng về: "Thẩm Vân Xảo, ta nghe rõ."

Ngữ điệu vừa ra, liền nghe thấy âm thanh ngột ngạt, cực kỳ cấp thiết của Thẩm Vân Xảo, "Xuân Hoa, chúng ta chạy mau."

Đường Độn: "..."

Vừa bị Xuân Hoa tránh thoát đi ra, lần này Thẩm Vân Xảo kéo tay Xuân Hoa là dùng toàn lực, hoa cũng không muốn, lòng tràn đầy ý nghĩ muốn thoát thân. Phòng của nàng có khoá sắt, từ giữa khoá lên không mở ra được, thẳng tắp chạy vào trong viện, vọt vào tây ốc phòng, ‘rầm’, đem cửa đóng một cái vang động trời.

Người Thẩm gia thấy nàng lao vào như gặp đại địch: "..."

Thẩm Đến An đang ôm đòn gánh là người lấy lại tinh thần đầu tiên, cũng không lo được thế cuộc trước mắt, chậm rãi từng bước đi tây ốc phòng, "Vân Xảo, Vân Xảo, con trở về rồi sao?"

"A."

Âm thanh của Thẩm Vân Xảo cách tường đất truyền đến, "Cha, khóa của phòng con làm sao lại không còn thế?"

Thẩm Vân Xảo đóng cửa lại mới phát hiện không tìm được khóa, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, "Cha, có trộm vào nhà chúng ta, cửa bị đập hư." Không chỉ khóa không còn, mà đinh trên cửa cũng không còn, cửa bị vỡ ra một lỗ. Thẩm Đến An nhìn vào bên trong, chột dạ nói, "Bà nội con thu hồi cho con rồi." Thẩm Vân Xảo còn đang lục tung tùng phèo để tìm, nghe nói như thế, cùng Xuân Hoa nói, "Xuân Hoa, ngươi ngồi ở đây, ta rót nước cho ngươi nhé." Nàng nhớ tới Xuân Hoa nói khát nước.

Xuân Hoa đầy mặt là mồ hôi, phía sau lưng quần áo đều ướt, đang đỡ bàn gỗ bên tường, từng ngụm, từng ngụm thở dốc, "Vân Xảo, ngươi tiến vào viện không phát hiện có cái gì không đúng ư?"

Trong viện có một hán tử khuôn mặt khôi ngô, vóc dáng cao lớn, nàng nhìn vào trái tim liền phù phù phù phù nhảy lên. Những người kia là người đánh giặc, nếu thật động thủ, Thẩm gia không ai đánh thắng được, ở ngoài cửa nàng đã giãy dụa không muốn vào, nhưng Vân Xảo sức lực quá lớn, vẫn cứ bị kéo vào.

Thẩm Vân Xảo ra ngoài rót nước, nghe vậy, mờ mịt nghiêng đầu. Xuân Hoa thở dài, "Thôi, ngươi trước tìm thân quần áo đổi đi."

"Nha."

Quần áo của Thẩm Vân Xảo toàn là đồ người trong nhà đã mặc qua, không có cách nào mặc được nữa, bên trên tất cả đều là miếng vá, tổng cộng cũng chỉ có hai bộ, không có gì để chọn.

Mặt trời bò đến phía trước cửa sổ gỗ, Xuân Hoa đi đóng cửa sổ, không e dè đánh giá trước gian nhà. Hai chiếc giường được đặt dựa vào tường, bên giường mỗi người có cái rương đựng quần áo, trên rương bày một loạt trúc lam to bằng lòng bàn tay, trên rổ cắm đầy hoa khô.

Xuân Hoa biết đó là của Thẩm Vân Ny, Thẩm Vân Ny lớn lên đẹp đẽ lại yêu trang phục, bất luận làm cái gì đều ngay ngắn rõ ràng. Người không ở nhà, chiếu cũng vẫn sạch sành sanh. Nàng đi tới, vừa muốn ngồi xuống, Thẩm Vân Xảo đang thay quần áo ngăn nàng lại, "Đó là giường của Vân Ny, nàng không thích người khác ngồi, ngươi ngồi giường ta đi."

Xuân Hoa nhìn vào chiếc giường đối diện phủ kín hoa cỏ, cười đi ra cửa, "Ta xem một chút mà thôi."

"Nha."

"Vân Xảo. . ." Thẩm Đến An đã đi tới trước cửa, không có mở cửa vào nhà, mà là cách cửa nói:

"Người trong nhà đến rồi, chút nữa bất luận xảy ra chuyện gì, con đừng đi ra nhé."

Thẩm Vân Xảo động tác dừng lại, run lên, "Đường Độn tới sao? Cha, cha tìm bà nội lấy khóa về đi, khóa cửa thì Đường Độn sẽ không vào được."

Nữ nhi về nhà, Thẩm Đến An kích động đến rơi lệ, nghe nói như thế, lại cảm thấy lòng chua xót, từ mùa đông năm ấy đi trong sông bị bệnh tràng, nữ nhi sợ Đường Độn vô cùng, ngay cả nương hắn đều so với Đường Độn tốt hơn. . .

Thẩm Đến An ngạnh thanh, "Không phải Đường Độn, là những người khác, con không ra bọn họ không đả thương được con."

"Được." Thẩm Vân Xảo ngoan ngoãn trả lời.

Thẩm Đến An còn muốn nói chút gì, nhưng trong viện hình như lại có người đến, hắn lau nước mắt, nhanh chân rời đi.

Bạn đang đọc Nữ chủ cần thiết xinh đẹp như hoa sao của Mang Hài Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.