Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy! Chạy Mau!

Phiên bản Dịch · 1799 chữ

"Không rõ ràng, thực sự rất kỳ quái.” Lý thúc cũng rất nghi hoặc, nghĩ mãi không rõ đây là vì cái gì.

Lúc này.

Mấy người tiêu sư trong phòng đi ra, nhìn thấy Triệu Long cùng Lý thúc đang nói chuyện về cường cung nên bọn họ cũng đi tới.

"Lý thúc, ngươi là Luyện thể tầng bảy, ngay cả ngươi cũng không thể kéo Huyền Kim cường cung ra sao?" Thiết Hổ hiếu kỳ nói.

“Không có cách nào, Huyền Kim cường cung được chế ra từ kim loại, đòi hỏi sức lực cực lớn, sức ta không đủ để kéo, không tin ngươi có thể thử xem." Lý thúc đem cường cung đưa cho Thiết Hổ.

" Vậy được, để ta thử xem. "

Thiết Hổ thân hình vạm vỡ, ăn cũng nhiều, ở tiêu cục nổi danh về sức mạnh, còn mạnh hơn cả ca ca hắn là Thiết Long.

Điều này làm cho Thiết Hổ rất nhiều sự tự tin, hắn cầm Huyền Kim cường cung lên, kéo nó thật mạnh, kết quả cho dù hắn đã dùng toàn bộ sức lực, cũng không tài nào kéo được cường cung.

"Cây cung này cũng khó kéo quá, ta là Luyện thể sáu tầng, vậy mà cũng không có cách nào kéo thanh cường cung này ra." Thiết Hổ không tin được nói.

"Ta thử một chút."

Một người gọi là Lục Tử tiêu sư đi tới, thử kéo cường cung, kết quả dùng hết sức lực, mặt cũng biến đỏ lên, vẫn như cũ không kéo được cường cung.

Cảnh tượng này đã khơi dậy sự tò mò của những tiêu sư khác, bọn họ chạy tới thử cố gắng kéo cường cung.

Một lát sau.

Cả đám thất vọng đem cường cung đưa cho Thiết Long, thở dài bất đắc dĩ nói: “ Cây cung quá mạnh, căn bản không thể kéo ra.”

"Đúng vậy, ít nhất cần võ giả Luyện thể tầng tám mới có thể kéo, chúng ta cũng không có cách nào khác. "

Mấy người tiêu sư bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán thanh cường cung này lợi hại.

"Đại ca, Thiếu Tiêu đầu bảo ngươi mua cây cung này để làm gì? Hắn giống như ta cũng là Luyện Thể sáu tầng, nhất định kéo không ra cây cung này, tại sao lại muốn mua nó chứ?"

Thiết Hổ lắc lắc đầu nhìn về phía Thiết Long, trong mắt hắn cũng tràn đầy nghi vấn.

"Không biết, ta chỉ làm theo lời của Thiếu Tiêu đầu, Thiếu Tiêu đầu sẽ không tùy tiện ra lệnh, nhất định là có nguyên nhân của hắn. "

Thiết Long lắc lắc đầu, trong lòng hắn cũng nghi hoặc như vậy, không nghĩ ra đây là nguyên nhân gì.

"Vậy hãy mau đưa qua cho Thiếu Tiêu đầu đi, đừng để chậm trễ việc của Thiếu Tiêu đầu." Lục Tử vội vàng mở miệng, xem ra hắn đối với Lý Hiên rất là tôn trọng.

"Ta đi luôn đây, bữa tối các ngươi thúc giục bọn người một chút, đừng chậm trễ việc ăn uống của Thiếu Tiêu đầu." Thiết Long dặn dò một câu.

"Vâng đại ca."

Thiết Hổ, Lục Tử và những tiêu sư khác vội vàng gật đầu, hùng hổ bước xuống lầu. Thiết Long đem cường cung cùng mũi tên đưa đến phòng của Lý Hiên.

Bên trong phòng.

Lý Hiên đóng cửa, mang theo cung tiễn đi vào trong phòng trên để trên mặt bàn, cẩn thận kiểm tra từng mũi tên Huyền Kim sắc bén.

Những chiếc mũi tên Huyền Kim này vô cùng sắc bén, nhưng lại rất nhẹ, chỉ nặng hơn so với mũi tên bằng gỗ một chút.

Huyền Kim cường cung phối hợp Huyền Kim mũi tên, nhất định có thể phát huy ra sức chiến đấu tuyệt đối của mình.

Nhưng để an toàn, Lý Hiên lấy trong túi ra mấy lọ thuốc độc, trộn chúng lại với nhau thành hỗn hợp độc dược rồi bôi hết mũi tên này đến mũi tên khác.

Làm là như vậy vì phòng ngừa gặp được tình huống ngoài ý muốn, dù sao thế giới này cũng không an toàn, toàn những thứ yêu ma quỷ quái.

Không ai biết được sẽ có điều gì xảy ra tiếp theo, Lý Hiên phải đảm bảo được rằng mình có thể đối mặt với những kẻ thù này.

"Sư tôn, đây là cái gì?"

Tần Nguyệt chớp chớp đôi mắt to nghiêng ngườintò mò nhìn Lý Hiên bôi độc vào mũi tên.

"Đây là độc dược, có thể làm gia tăng lực sát thương của mũi tên." Lý Hiên bình tĩnh giải thích.

"Độc dược!"

Tần Nguyệt nghe vậy có chút sợ hãi, nàng vốn là sống ở thường dân, cũng chưa từng đụng tới thứ này.

"Đừng sợ, những này mũi tên mặc dù có mang kịch độc, nhưng tác dụng của chúng là để bảo vệ người

Có những mũi tên này, ta mới có thể bảo vệ mình và mọi người tốt hơn, còn có ngươi nữa."

Lý Hiên nhẹ nhàng nói, đem thế giới quan của bản thân giảng thuật cho Tần Nguyệt.

"Vâng, ta đã biết."

Tần Nguyệt ngây thơ gật đầu, cũng không thể hoàn toàn lý giải những lời lý Hiên nói, nhưng nàng vẫn tin tưởng hắn.

"Sư tôn, để ta giúp người." Tần Nguyệt ôn nhu nói.

"Được, mấy mũi tên này giao cho ngươi."

Lý Hiên cũng không có ngăn cản nàng, trên thế giới nguy hiểm này, hơn một phần sức mạnh cũng rất quan trọng, để cho Tần Nguyệt sớm một chút tiếp xúc những thứ này một chút, cũng có thể để nàng trưởng thành tốt hơn.

Cho nên Lý Hiện lấy ra mười mũi tên đưa cho Tần Nguyệt, dạy nàng cách bôi độc dược, làm sao đểnnhận biết độc dược, làm sao phòng ngừa mình bị hạ độc.

Tần Nguyệt nghe được con mắt lóe sáng, cả người như là giấy trắng nhận lời dạy của Lý Hiên, chậm rãi tạo thành thế giới quan của nàng.

Cứ như vậy.

Thời gian trôi qua từng chút, rất mau đã đến ngày thứ hai.

Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, chim hót líu lo, hoa thơm cỏ lạ.

Lý Hiên cõng cường cung cùng mũi tên, đeo trường đao, mang theo đám người trùng trùng điệp điệp đi đến Mẫu Đơn thương hội.

Hai bên thương lượng giá cả, cuối cùng ký kết khế ước áp giải, hứa hẹn trong sáu ngày đem hàng hóa đưa đến trấn thành Bắc.

Sau khi ký xong, mọi người hộ tống một cỗ xe có biểu ngữ Cục Hộ tống Bạch Vân và đi ra phía ngoại thành.

Bọn hắn tổng cộng mười một người, ngoại trừ Tần Nguyệt ngồi tại trên tiêu xa bên ngoài, những người khác tất cả đều tay cầm trường đao, đứng tại tiêu xa bốn phía thủ hộ.

Tất cả mọi người đều có khí thế mạnh mẽ, được trang bị đầy đủ, nhìn qua cuộc hành trình rất suôn sẻ, không có người nào dám tùy tiện trêu chọc một đám võ giả đao kiếm đổ máu.

Bọn hắn trùng trùng điệp điệp đi ra Bạch Dương Thành, dọc theo quan đạo đến trấn thành Bắc, trên đường đi người đi đường càng ngày càng ít, đi được mười dặm thì đã không nhìn thấy bóng dáng người trên đường.

Có thể nhìn thấy chỉ có đất hoang, còn có núi cao ở xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim ríu rít ở bầu trời.

Lý Hiên đi đầu, lưng đeo cung, hong treo đại đao, ánh mắt sắc bén quét bốn phương, dẫn đầu đám người nhanh như bay.

Ngoại trừ Tần Nguyệt, những người yếu nhất trong đội của hắn đều có tu vi Luyện thể tầng năm. Đi như vậy đối với bọn họ căn bản chẳng là gì cả.

Đám người vừa đi vừa nghỉ, ban ngày xuất phát, ban đêm hạ trại nghỉ ngơi.

Đi bộ ba ngày liên tục, cuối cùng bọn họ cũng đến lãnh địa của Kim Vũ Điểu, lúc này mọi người đều trở nên nghiêm túc.

"Các huynh đệ, rải Khu Điểu Hương mày, phải thông minh nhanh nhạy một chút." Lý Hiên nghiêm nghị từ phía trước nói.

"Vâng! Thiếu Tiêu đầu."

Các vị tiêu sư lấy Khu Điểu Hương ra, tay nắm chặt trường đao oai vệ tiến về phía trước, dọc theo quan đạo nhanh chóng tiến lên.

Tần Nguyệt trên xe ngựa đã được đặt trong một chiếc rương gỗ, nàng ẩn mình trong đó bí mật nhìn ra bên ngoài qua lỗ nhỏ.

Cái rương này rất rắn chắc, được Lý Hiên chuẩn bị từ trước để vệ cho Tần Nguyệt.

Mọi người bước nhanh, không ai dám phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt hơn.

Chỉ dám đi từng bước từng bước, mọi người cảm thấy có gì đấy không ổn.

Dựa theo tình hình áp tiêu trước đây, trên đoạn đường đã có thể nghe được tiếng kêu của Kim Vũ Điểu.

Nhưng lúc này, vẫn không có một tiếng động nào khiến mọi người khó hiểu.

Mang theo nghi ngờ, bọn người tiếp tục lên đường, dần dần đến vùng phụ cận của núi Kim Vũ, bọn hắn nhìn thấy xác của Kim Vũ Điểu trên khắp ngọn núi.

Những xác chết này đều là vết đâm, rõ ràng chúng đã bị tấn công bởi những kẻ thù mạnh, giỏi sử dụng dao, điều này cũng khiến mọi người ở đây thở dài một hơi.

"Quá tốt rồi, Kim Vũ Điểu đã bị giết nhiều như vậy, chúng ta không cần chống lại nó, quá may mắn." Lục Tử kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, trải qua ải này chúng có thể yên bình lên đường đến trấn thành Bắc, tiền này kiếm cũng quá dễ dàng." Thiết Hổ đắc ý nói.

"Thực sự quá tốt rồi."

Những tiêu sư có vẻ kinh ngạc, chỉ có Lý Hiên và Lý thúc cau mày, không thả lỏng tâm trí mà ngược lại chăm chú tiếp tục đi về phía trước.

Khi dần dần đi qua quan đạo núi Kim Ngư, Lý Hiên lờ mờ nghe thấy tiếng kẽo kẹt.

Lý thúc cũng nghe thấy tiếng này hắn nhìn vào bãi cỏ, đột nhiên xác của lột con Kim Vũ Điểu màu xám-trắng hiện ra trước mắt, còn có vết máu màu đen chảy ra từ miệng vết thương.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Lý thúc co rút lại, sợ hãi nói: "Chạy! Chạy mau!"

Bạn đang đọc Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế - Dịch của Nhất Quyền Manh Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhthuuw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.