Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dã chiến dưới hoa anh đào

Phiên bản Dịch · 5410 chữ

"Kana, tại sao em lại cũng học lái xe như Koharu?"

Tôi bước đến gần em ấy, cau mày trách móc.

Càng là thời điểm lúng túng, bạn càng cần phải giữ điềm tĩnh, tốt nhất là trả đũa, đảo khách thành chủ. Hiện tại tôi đang hỏi Takagawa Kana, liền nên chất vấn em ấy về việc lái xe quá tốc độ trước. Sau vài tuần làm quen và giảng dạy, địa vị của tôi trong mắt các thiếu nữ đã thay đổi từ một người đàn ông bình thường trở thành lão sư các nàng thích nhất.

Trong mắt các em ấy, tôi không chỉ là người có hiểu biết không ai sánh kịp về kỹ năng giảng dạy và phân tích, mà tôi còn đối xử với từng người một dịu dàng và nhẹ nhàng, không giống như những giáo viên bình thường cứng nhắc, uy nghiêm; lại thêm dáng vẻ đẹp trai và tuổi tác của tôi không lớn các thiếu nữ tự nhiên cảm thấy rằng được ở chung cùng với tôi là một loại hưởng thụ tuyệt vời.

Vì vậy, khi Kana nghe thấy câu hỏi của tôi, theo bản năng biến sắc, "Lão sư... em ..."

Kỹ năng đua xe của Kana là một bí mật ở trường học, không ai có thể ngờ rằng một cô gái xinh đẹp như mơ lại kiên quyết và cool ngầu khi đua xe như vậy, lòng dũng cảm và loại khí phách của em ấy còn mạnh hơn rất nhiều tay đua nam.

"Thật may là em đã gặp được tôi. Bằng không, ai có thể đảm bảo rằng vào lúc cuối cùng em cua hình chữ S, sẽ không có người thẹn quá hoá giận mà trực tiếp đụng tới?"

Tôi trách móc: "Xe từ phía sau mà đến chỉ cần vô ý liền sẽ va chạm với xe phía trước, mà xe của em có thể bị tông vào giữa. Em nghĩ mình làm như vậy sẽ chơi rất vui có đúng hay không?"

"Không, không phải."

Kana nhanh chóng giải thích: "Lão sư, em cũng biết việc này rất nguy hiểm nên em luôn phải nhìn người trước khi làm vậy. Thường thì em không làm những hành động khiêu khích như vậy, vì sợ cả hai bên đều thiệt thòi."

"Trong tình huống thậm chí không thể đảm bảo an toàn cho chính mình, em nên cẩn thận và cẩn thận."

Tôi nhìn em ấy, nhưng ánh mắt vẫn không có hòa hoãn đi, "Đừng tưởng rằng sinh mệnh của em quý giá hơn người khác là bởi vì xuất thân của em cao quý. Một khi tai họa ập đến, ai sẽ biết em là ai?"

Takagawa Kana rất khổ sở khi tôi khiển trách em ấy, nhưng em ấy không tìm được từ nào để phản bác, trong lòng buồn bã, thiếu nữ xinh đẹp cúi đầu khẽ run.

"Được rồi, Tuấn Hùng, Kana không phải người ngoài, tại sao anh lại nói chuyện nhẫn tâm với cậu ấy như vậy?"

Dưới ánh mắt tôi ra hiệu, Koharu cười ngọt ngào một tiếng, lao ra làm người tốt, "Cậu ấy nhìn thấy xe của em nên mới đùa. Cậu ấy thường không làm như vậy."

Kana cúi thấp đầu, sự ngạc nhiên lại lóe lên từ trong đôi mắt: Tại sao Koharu và lão sư lại nói chuyện một cách quen thuộc như vậy? Và họ đã đi du lịch thân mật như vậy, có lẽ nào ...

Không đợi Kana suy nghĩ lung tung, tôi cũng nhân cơ hội thuận thế nói tiếp, "Kana, nếu sau này em không biết trân trọng bản thân, tôi nghĩ em không nên đến lớp của tôi. Tôi không thích những học sinh như thế này. "

"Lão sư, em đã biết, về sau em sẽ không để lão sư lo lắng cho em."

Ôm thái độ im lặng thì không ăn thiệt thòi trước mắt, Kana ngoan ngoãn đồng ý, và sau đó sắc mặt trở lại bình thường, "Lão sư, em thực sự không thể tưởng tượng được, không mặc vest, không chững chạc giảng bài và đơn giản giống như là không đến hai mươi tuổi như lão sư lại là giáo viên của tụi em.

Lúc bình thường Kana sẽ không nói những lời hơi phù phiếm như thế, nhưng hiện tại đang đi du lịch cùng ba tiểu mỹ nhân, trong lòng không khỏi nghi ngờ, nên không thể không nói ra.

"Hehe, đừng nói là cậu, tụi tớ đã rất ngạc nhiên khi chúng tớ đến tìm Tuấn Hùng sáng nay."

Eri cười duyên đáp lại. Mặc dù thiếu nữ xinh đẹp ngực khủng nhưng không phải là ngực to hơn não, và nàng có thể cảm nhận được sự nghi ngờ của Kana từ điều đó.

"Đúng vậy, lần trước chúng tớ đến" Đảo Kuma ", Tuấn Hùng trông trẻ hơn, và lần này anh ấy thậm chí còn trẻ hơn nữa."

Chikage chỉ vào tôi một cách rất quyến rũ, "Chúng tớ cũng đang tự hỏi liệu anh chàng này có phải báo cáo sai tuổi tác của mình hay không nữa nha."

Hai cô vợ nói chuyện khéo léo, nhưng cũng không khiến cho Kana bỏ đi nghi ngờ, bởi vì dù họ có ngụy biện thế nào đi chăng nữa, mặc bộ kimono quý giá của gia tộc, vào mùa xuân năm nay, đi gặp một người đàn ông trong dịp Hanami ... Đây không hề là một hành vi tồn tại trong giới quý tộc!

Đã không có khả năng hỏi ra cái gì, Kana đành phải để nghi ngờ của mình sang một bên và gật đầu lia lịa.

Ba tiểu mỹ nhân cũng rất hiểu tâm tư của nàng, thật ra bốn người các nàng đều là là thiên chi kiêu nữ, trí tuệ rất cao, không ai dễ dàng lừa gạt ai cả.

Trầm mặc một lúc rồi tôi mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, "Kana, sáng sớm em chạy ra ngoài đuổi theo tụi anh mấy chục cây số như vậy , không phải chỉ để đùa giỡn chứ?"

Mỹ thiếu nữ khẽ gật đầu, "Ừm, lão sư, em định đi tìm Koharu, nhưng trên đường nhìn thấy chiếc BMW X6 của cô ấy, nên em đi theo."

Búp bê mỹ thiếu nữ sửng sốt nói: "Tìm tớ?"

"Đúng!"

Kana do dự nhìn tôi một chút, "Xiaochun, chúng ta hãy sang một bên nói chuyện nhé?"

"Có cái gì mà không thể nói ở đây?"

Koharu bĩu môi, "Eri, Chikage và Tuấn Hùng không phải người ngoài mà đều là bạn tốt của tớ!"

"Đó là về" Cửu hồ tộc"và" Quân đoàn Sanada ", cậu có chắc chắn muốn nói về nó ở đây không?"

Kana hạ giọng nói.

"Mấy người kia ... không liên quan gì đến tớ, và cũng không liên quan gì đến cậu, đúng không?"

Vẻ mặt của cô gái búp bê xinh đẹp dần trở nên trịnh trọng.

"Koharu, Kana, cứ nói chuyện ở đây, tụi anh sẽ đợi em trên xe."

Tôi có thể thấy Koharu hơi ngập ngừng không biết nói gì, sau khi mỉm cười với hai nàng, tôi quay trở lại chiếc BMW X6 cùng với Eri và Chikage.

Từ cửa kính xe, bạn có thể thấy hai cô gái đang tranh cãi về điều gì đó, Kana thì khá hơn, còn Koharu thì trông rất tức giận. Cuộc tranh chấp giữa Cửu Hồ Tộc và Quân đoàn Sanada tôi không rõ lắm, nhưng Kuroda Lian, vị chiến tướng mạnh nhất của Cửu Hồ Tộc, đã chết dưới tay tôi. Tôi đoán đó là trận chiến giữa hai thế giới ngầm. Chỉ là tôi không biết làm thế nào lại dính líu đến Koharu và Kana.

Xét theo thái độ của người đàn ông trong đội bọ cạp ma đối với Koharu lần trước tại cảng Shibaura, hẳn là gia tộc Koharu có liên quan đến thế giới ngầm, nhưng Kana lại là hậu duệ của ông chủ Sony đường đường chính chính, và thậm chí cô ấy còn có thể có quan hệ với thế giới ngầm. Có vẻ như ảnh hưởng của thế giới ngầm thực sự ở khắp mọi nơi!

"Tuấn Hùng, anh đang nghĩ gì vậy?"

Eri dựa vào người tôi, bộ ngực sữa tròn trịa rất đàn hồi áp vào cánh tay tôi rất thoải mái.

Tiểu ny tử được tôi khai bao phát triển thành thiếu phụ phong tình, không chỉ quyến rũ hơn thiếu nữ cùng tuổi mà bộ ngực xinh đẹp cô ấy còn săn chắc và cao ngất hơn, cặp mông bự cũng căng tròn và mượt mà hơn.

Dưới sự nuôi dưỡng của tôi, không chỉ Eri, mà cả Chikage và Koharu cũng phát dục lần thứ hai, làn da trắng như tuyết, thân hình hoàn hảo với khuôn mặt khiến đàn ông không khỏi tâm động. Đây cũng là một loại hạnh phúc phiền não, cứ để các nàng tiếp tục phát triển như vậy, phong thái của thiếu phụ xinh đẹp sẽ không thể giấu được, đến lúc đó nhìn vào sẽ phát hiện ra.

Thấy tôi chưa nói chuyện, Chikage nghĩ là tôi đang tức giận nên vội vàng giải thích: "Tuấn Hùng, thật ra thì mấy cậu ấy chỉ đang thảo luận vài chuyện về thế giới ngầm ở Tokyo thôi, không liên quan gì đến cuộc sống ban đầu của chúng ta, đừng trách Koharu giấu diếm anh. "

Định thần lại, tôi khẽ cười, "Làm sao có thể trách em ấy, chẳng qua là sự kiện bí ẩn gì lớn như vậy, ngay cả hai tiểu ny tử cũng bị quấy rầy."

"Có chuyện gì lớn?"

Eri bĩu môi và uể oải nói: "Chỉ là cách đây không lâu, thủ lĩnh quan trọng của Cửu Hồ Tộc đã bị ám sát bởi một siêu sát thủ. Họ nghi ngờ kẻ giết người là Sanada Jun. Tộc trưởng của Cửu Cáo rất nóng tính, lợi dụng lý do này để chiến đấu, tập Iwashita lại cùng Cửu Hồ Tộc vốn là đồng minh, cả hai lần lượt tấn công, Quân đoàn Sanada có chút ăn không tiêu, đang tìm viện quân khắp nơi hoặc là muốn hòa giải."

"Quân đoàn Sanada cũng là một băng đảng hùng mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với những đợt tấn công liều mạng của hai thế lực!"

Chikage ở một bên tiếp tục, "Em nghe nói rằng Tập đoàn Iwashita và Cửu Hồ Tộc đều đã sử dụng vũ khí tự động, và người của Sanada Jun đã phải chịu vô số thương vong."

Nghe vậy, tôi cười cười vỗ nhẹ lên bờ mông tròn trịa của hai cô vợ nhỏ, "Sao em biết rõ như vậy?"

Eri vui vẻ chấp nhận sự trừng phạt của tôi, "Tokyo là một nơi rộng lớn, chúng em ở trong trường, thế nhưng chính là thành viên gia tộc toàn bộ tinh hoa Nhật Bản, không có có tin tức gì có thể giấu diếm được chúng em."

"Con gái thích buôn chuyện, chỉ có vậy thôi, nhưng anh nghĩ Kana và Koharu đang có một cuộc thảo luận nghiêm túc?"

"A, đúng, Tuấn Hùng, anh không biết, mẹ của Kana là thành viên cốt cán ở Sanada, hơn nữa quân đoàn Sanada là phần mở rộng của gia tộc Sanada ở Tokyo, nên tất nhiên cô ấy phải chăm sóc nó."

Chikage cũng dựa vào vai tôi, "Về phần Koharu, gia tộc cậu ấy là thổ hoàng đế hiên ngang ở Shikoku, và họ cũng có tổ chức của riêng mình ở Tokyo, tên là câu lạc bộ người điên, một hội người điên nổi tiếng thuộc loại ôm bom alahu akbar kẻ thù, nên nhiều người không muốn chọc tức bọn họ ”.

"Còn em thì sao?"

Ngửi thấy mùi thơm cơ thể của thiếu nữ xinh đẹp, tôi nhẹ nhàng nói: "Em cũng sẽ giống họ đúng không?"

"Tuấn Hùng, anh giận à?"

Hai tiểu lão bà không trả lời mà hỏi ngược lại, ánh mắt đầy lo lắng. Trong suy nghĩ của các nàng không muốn người đàn ông mình yêu xa lánh vì điều này.

Mặc dù các hội thế giới ngầm rất phổ biến ở Nhật Bản, và thậm chí là những băng đảng duy nhất có thể được công khai trên thế giới, nhưng mấy tiểu mỹ nhân cho rằng tôi là một người đàn ông có học thức với tư tưởng phương Tây từ nước ngoài trở về, và tôi không thích loại thế giới ngầm này.

"Tại sao anh phải giận dữ?"

Tôi mỉm cười hôn lên môi cả hai thiếu nữ, "Em là em, gia đình là gia đình, anh thích em, không quan tâm đến những chuyện không liên quan khác, hiện tại chỉ là nói chuyện phiếm thôi, đừng lo lắng lung tung, không muốn nói coi như xong. "

Khi biết được tôi cũng chưa hết giận, hai thiếu nữ bỗng nhiên khôi phục sinh khí và trở nên duyên dáng, xinh xắn trở lại.

"Gia tộc chúng em ở phía bắc Kanto, và có thế lực địa phương mạnh mẽ; gia tộc Chikage là chưởng khống giả các ninja Nhật Bản. Dù không tham gia vào cuộc đấu tranh của thế giới ngầm, nhưng lại có lực uy hiếp nhất."

Eri nhỏ giọng giải thích.

Tôi gật đầu và không nói. Thực ra cũng không riêng gì Nhật Bản, bất kỳ đại gia tộc nào cũng sẽ không thiếu thế lực của chính mình, chỉ cần có tiền mà không có khả năng bảo vệ tương ứng, gia tộc này sẽ cách diệt vong không xa, cho nên sau khi các nàng nói thế lực ngầm của gia tộc mình, tôi cũng không ngạc nhiên.

Xe khởi động lại, lúc này Koharu đang lái xe. Nhìn Kana đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi từ phía sau, Eri và Chikage không khỏi cảm thấy tội lỗi một lúc.

"Tuấn Hùng, cậu ấy sẽ không không hoài nghi gì, đúng không?"

Khi xe chạy xa mấy trăm mét, Chikage mới nhỏ giọng nói.

"Nếu như nói không nghi ngờ gì, thì em ấy không phải Kana."

Tôi mỉm cười rồi lại ôm cô ấy Eri vào lòng, "Nhưng em ấy không phải là người nói nhiều, và nhiều nhất em ấy nghĩ rằng chúng ta có phần thân mật, nhưng em ấy không biết rằng cả ba thực sự là người phụ nữ của anh."

Eri tăng thêm can đảm cho mình nói: "Đúng vậy, em không sợ ... Cùng lắm là Tuấn Hùng cũng làm thịt cậu ấy. Sẽ thật tốt nếu mọi người đều giống nhau."

Đổ mồ hôi ... Trái tim bé bỏng của tiểu ny tử cũng quá đen tối đi!

Có lẽ thấy được nét mặt của tôi, Chikage cười khúc khích, "Tuấn Hùng, có lẽ không sao đâu! Mấy cậu ấy đều thích anh. Anh không thấy sự ngưỡng mộ và tôn kính ở trong lớp học sao?"

Thiếu nữ xinh đẹp ngực khủng đồng tình: “Thường thì khi chúng em đang nghỉ ngơi, khi có người nói xấu anh, các cậu ấy đều bảo vệ anh, và suýt chút nữa đã gây gổ với người khác”.

"Làm ơn, đó là quan hệ tình cảm với lão sư à?"

Tôi sờ sờ mũi ngọc của nàng, "Giống như Eri và Koharu, suốt ngày chỉ biết chống lại anh, sợ anh phi lễ các em ấy vậy."

"Rốt cuộc là anh không có đem người ta phi lễ sao?"

Koharu nói mà không quay đầu lại nói, "Tuấn Hùng, dương vật của anh to quá. Người ta phải mất một thời gian dài mới có thể trở lại và nằm xuống trong lần đầu tiên ... Những ngày đó, tư thế đi lại của tụi em rất khác nhau."

Giọng của Koharu là đặc biệt nhất, không cần chỉnh sửa gì cũng đủ khiến người ta ngây ngất, lời nói nhẹ nhàng và uyển chuyển của em ấy đã khiến hình thằng em của tôi to lên đáng kể. Đó thực sự là sự bồng bột của một chàng trai trẻ!

Hai thiếu nữ đang tựa vào tôi nhanh chóng nhận ra và cả hai đều cười khúc khích rồi nhìn tôi một cách quyến rũ, "Tuấn Hùng, hôm nay chúng em mặc kimono và chúng ta sẽ làm với anh chứ? Anh nhất định sẽ thích ..."

Mấy tiểu yêu nữ này! Tôi cố hết sức kiềm chế suy nghĩ trong lòng, nghiêm mặt ho nhẹ một tiếng, "Koharu, vừa rồi anh thấy em và Kanai gọi điện thoại, có chuyện gì vậy?"

"Ồ, không có gì đâu, chỉ là Kana khẩn cấp mời nhóm Queenbee của gia tộc em với tư cách là người trung gian hòa giải thương lượng các điều khoản với tập đoàn Iwashita và Cửu Hồ Tộc."

Thiếu nữ búp bê xinh đẹp ngây thơ nói: "Quân đoàn Sanada sẽ nhường một nửa địa điểm ở quận phía Đông để đền bù cho hai lực lượng."

Là một sát thủ ưu tú, tôi đã ghi nhớ bản đồ Tokyo trong lòng, và tôi biết rất rõ sự phân bố địa hình của 23 quận. Quận Taito sát biển, đối diện biển là Quận Sumida của tập đoàn Iwashita, phía trên là Quận Arakawa của Cửu Hồ tộc, là nơi kẹp giữa hai thế lực lớn, nên lần này cũng là trọng điểm khu vực tấn công, và Quân đoàn Sanada đã bị thiệt hại rất nhiều.

Koharu nói tiếp: "Hừ hừ, chỉ có điều phía cao tầng Quân đoàn Sanada nghĩ quá đơn giản, lấy ra một mảnh đất như vậy, tuy rằng diện tích không nhỏ, chất béo cũng rất nhiều, nhưng cơ bản là lực lượng trong khu vực này đã bị đánh cho tàn phế. Đối với Quân đoàn Sanada, đó không phải là một tổn thất lớn. Điểm này em đều hiểu, tập đoàn Iwashita và Cửu Hồ Tộc cũng càng hiểu. "

Chikage cười và hỏi, "Cậu có nghĩ rằng Tập đoàn Iwashita và Cửu Hồ Tộc sẽ đồng ý không?"

Eri tiếp tục, "Nếu là tớ, nhất định sẽ đồng ý. Tiếp quản lãnh thổ như vậy, chỉ cần nó được củng cố, tiếp tục tấn công không phải dễ dàng sao?"

Nói rồi cả ba cùng cười.

Tôi nghe xong, mặt mày ủ rũ, "Trẻ con sao lại nghĩ nhiều thế? Sau này đừng có lo về những chuyện đó!"

"Ừm. . . Người ta đã biết rồi..."

Búp bê mỹ thiếu nữ vội vàng nói: "Chỉ là lần này Kana ra mặt, em mới đồng ý để bọn họ ngồi xuống nói chuyện. Còn nói chuyện như thế nào, đó không phải việc liên quan đến em."

"Một thiếu nữ nên có hạnh phúc của một thiếu nữ, không nên bị gia tộc liên lụy vào."

Tôi nghiêm nghị nói, "Anh sẽ nói với Kana khi dạy học, chỉ cần ngoan ngoãn học tập là được rồi!"

"Đúng vậy!"

Các thiếu nữ đồng thanh cười, "Nhưng ngoài việc ngoan ngoãn học hành, chúng em cũng phải có một khoảng thời gian vui vẻ với Tuấn Hùng nha!"

Quận Saitama, khu vực Okumusashi, là một biệt thự khổng lồ trang nhã và cổ kính.

Các bức tường đều được làm bằng đá núi lửa đen nhám, từng viên đều đã qua xử lý chính xác, gần như đều có kích thước giống nhau, bức tường cũng không cao, chỉ khoảng 280 cm, từ xa có thể nhìn thấy nó là một biệt thự với những cây anh đào, và ở giữa là một ngôi nhà lớn hình ngôi đền. Ở các vùng nông thôn của Nhật Bản, có rất nhiều biệt thự như vậy. Ai đó đã từng nói rằng khi đến Nhật Bản, đặc biệt là Osaka, Nara và Nagoya, giống như đến với triều đại nhà Đường hơn một nghìn năm trước, tuy không quá hùng vĩ nhưng lại rất giống với Trung thổ.

Căn biệt thự ở Đại Đường không quan tâm đến chiều cao, mà là về bầu không khí ngay ngắn chỉnh tề, căn biệt thự này của gia đình Eri cũng có một hương vị như vậy.

Eri bấm điều khiển từ xa trong tay, và chiếc X6 từ từ lái vào cánh cửa đã mở ra và đậu vào một bãi đậu xe được chỉ định đặc biệt.

Vừa bước xuống xe, chúng tôi đã ngửi thấy mùi thơm của hoa anh đào. Phóng mắt nhìn sang, không chỉ có những cây anh đào rải rác khắp nơi, mà còn có một con sông nhỏ được xây dựng nhân tạo, có thể nhìn nguồn của con sông nhỏ, chảy ngang qua cây hoa anh đào, vô số cánh hoa anh đào rơi vào trong làn nước thanh tịnh, rất là mỹ lệ.

"Có 18 loại hoa anh đào, tổng cộng 238 cây anh đào, nhưng em yêu thích cây anh đào Meigoji và cây anh đào Shuzenji Han."

Koharu cùng chúng tôi đi dọc bờ sông, quả thật ở đây có rất nhiều loại hoa anh đào, cây hoa anh đào đều rất cao, dài ít nhất cũng phải bảy tám mét, còn hoa anh đào hình ô, đỏ hồng nhưng nhìn sẽ không cảm thấy chán chút nào. Bố cục của biệt thự quả thực rất kỳ công, không chỉ có con sông nhỏ vòng quanh ngôi nhà xung quanh chùa miếu ở giữa, bên cạnh những cây hoa anh đào còn có những bãi cát trắng mịn, đi lại thoải mái. sẽ không cảm giác như muốn chìm xuống.

Trong khung cảnh đẹp như thế này, nếu không có gió lạnh, các thiếu nữ đã muốn cởi giày chạy xuống nước chơi đùa từ lâu rồi. Nhưng ngoài việc vui chơi dưới nước, các nàng vẫn còn nhiều việc thực tế hơn phải làm.

Bước vào sâu trong những cây hoa anh đào, các thiếu nữ cầm hai hộp thức ăn lớn trong tay tôi. Đầu tiên, các nàng tìm một mảnh lụa màu vàng có diện tích khoảng ba thước vuông và trải nó trên bãi cát trắng và đặt hộp hộp thức ăn lên trên.

Người Nhật khi đi chơi thường mang theo một số thức ăn đã chuẩn bị sẵn, nhưng họ không nấu tại chỗ, thứ nhất là trông rất phiền phức, thứ hai là họ sợ làm hỏng khung cảnh xung quanh.

Tương tự với Hanami, hầu hết mọi người đều mang theo cơm nắm, gà rán, sushi và tempura.

Đi chơi không phải để ăn mà là đi chơi với ai và tâm trạng của bạn trong lúc chơi, chỉ cần tâm trạng thoải mái thì ăn gì cũng không quá quan trọng.

Trong khi ngâm nga một bài hát, các thiếu nữ đặt hộp thức ăn ở giữa, trong đó có một số thức ăn rất đơn giản như tempura và cơm nắm, nhưng hầu hết mọi thứ đều có ba phần, đặc biệt là cơm nắm, dường như chỉ có một ít, nhìn qua có hình dạng kỳ quặc.

"Tuấn Hùng, chúng em đã cố ý làm món này sáng nay đó nha!"

Sau khi làm xong, các thiếu nữ rúc vào bên cạnh tôi và nói nũng nịu: “Anh ăn đi, xem có ngon không?”.

"Tốt!"

Tôi mỉm cười gật đầu và nhặt một nắm cơm lên. Món cơm nắm này trông dễ thương như một chú mèo con với một ít hạt vừng được rắc trên đó.

Vừa cắn một miếng, động tác của tôi dừng lại, gần như ngay lập tức, trên mặt tôi nở một nụ cười tán thưởng: "Ngon quá!"

Ăn xong nắm cơm này chỉ ba hoặc hai miếng thôi là chưa đủ, tôi ăn sạch cơm nắm khác trong hộp thức ăn một cách nhanh chóng.

Thấy tôi ngấu nghiến như vậy, Eri mỉm cười cúi xuống, nhanh chóng đem một chai nước táo, "Ăn từ từ, đừng để nghẹn!"

Tôi đã uống hết nửa chai nước trái cây, nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục, và quét sạch cơm nắm trong hai hộp thức ăn còn lại, tôi không cần phải khen ngợi mấy cô vợ nhỏ nữa. Với hành động này, đó là phần thưởng lớn nhất cho các nàng.

Tuy nhiên, trong khi ba tiểu mỹ nhân đang vui mừng thì không để ý rằng tôi đã uống ba chai nước táo 100% trong bữa ăn.

Dấm trắng trong món Eri quá nhiều, vị cay trong món Koharu quá mạnh, nhưng trong món Chikage chỉ có vị như cơm trắng, theo quan điểm của một người sành ăn, cơm nắm do ba cô vợ nhỏ làm đều là sản phẩm không đạt chất lượng. Đừng nghĩ rằng vo gạo đơn giản như nhào gạo thành từng nắm, cách chọn gạo nếp chuẩn nhất, tỷ lệ phân phối nước cần thiết cho quá trình hấp xôi, kiểm soát thời gian hấp và nhiệt, lực dùng để tạo thành viên gạo lúc cuối cùng ... Đó là những điều rất quan trọng - không phải ai cũng sẵn sàng ăn cơm nắm từ cửa hàng tiện lợi, nó chỉ có thể được dùng để thỏa mãn cơn đói.

Đối với những thiên chi kiêu nữ như các nàng mà nói, sau quá trình học tập tại Học viện Sakura và đào tạo nấu ăn trong trường, các nữ sinh vẫn chỉ dừng lại ở trình độ này, điều đó cho thấy các nàng không có thiên phú chút nào.

Nhưng cái tôi nhìn trúng chính là tâm ý của các nàng, để làm được món ăn cho bữa tiệc Hanami hôm nay sợ là các nàng đã dậy từ bốn giờ, tuy nấu ăn không ngon nhưng tâm ý của những người vợ bé bỏng của tôi thì không phải ai cũng có thể ăn được.

Trong khi tôi đang suy nghĩ điều đó, các thiếu nữ nhìn tôi ăn một cách vui vẻ, và cũng không tự giác ăn những món đã chuẩn bị, cũng may là món tempura và gà rán ngược lại mùi vị không tệ, các nàng chẳng những ăn đến say sưa ngon lành, còn thỉnh thoảng đút cho tôi vài miếng.

Ngay tại thời điểm ăn no, hoa anh đào vẫn không ngừng rơi xuống. Dưới làn gió nhẹ, những cánh hoa anh đào không chỉ rơi trên mặt nước và cát, mà còn trên cơ thể và thức ăn của chúng tôi, tôi và các thiếu nữ cùng ăn cánh hoa, hương thơm thoang thoảng thoảng nhộn nhạo giữa hai đầu lưỡi, cảm giác như vậy để cho người ta thấy rất thư thái.

"Tuấn Hùng, em có thể chơi đàn shamisen cho anh nghe được không?"

Sau bữa ăn, các thiếu nữ nhu thuận thu dọn hộp cơm gọn gàng và để sang một bên. Eri lấy ra một cây đàn piano dài một mét từ trong túi xách của mình. Đàn shamisen tương tự như shamisen của Trung Quốc, nhưng âm thanh rõ ràng hơn và thường có thể được nhìn thấy trong tay của một geisha.

Tôi cười hỏi: "Chơi được không?"

Thiếu nữ xinh đẹp ngực khủng nghe vậy giận dữ : "Này, đừng coi thường người ta, lão sư của em là cô Hirako nổi tiếng nhất ở Aomori, và cô ấy rất nổi tiếng ở Nhật Bản!"

"Ha ha, tính là anh sai rồi."

Tôi cười nhẹ, "Tiểu thư Eri thân yêu, em có muốn biểu diễn cho người đàn ông của mình xem không?"

"Cái này còn tạm được."

Eri mỉm cười quyến rũ nhìn tôi, làm sao mà em ấy thực sự giận tôi được, Eri dùng sức hít thở vài hơi để trấn tĩnh tinh thần lại, em ấy lắc lư bàn tay của mình, và âm thanh trong trẻo và du dương của từ đàn shamisen phát ra.

Eri không chỉ có thể chơi đàn mà còn hát một bài hát cổ của Nhật Bản từ đôi môi hồng của em ấy, tôi thật khó tưởng tượng được một thiếu nữ mỹ lệ tuyệt luân như vậy lại có thể hát một bài vọng cổ da diết và thâm thúy như thế, cũng không giống với tính cách vui vẻ và bốc lửa của em ấy. Nhưng nói thật là loại nhạc này hát rất hay, với bộ kimono trắng lộng lẫy của Eri, nghe bài hát dưới gốc cây hoa anh đào với những cánh hoa bay bay, hình như cảm giác được những công khanh quân, tướng quân Nhật Bản năm đó đã rất thích mùa xuân này đến thế nào.

Một cơn gió thơm thoảng qua, thân hình nhỏ nhắn thơm tho bay vào vòng tay tôi. Đôi mắt của thiếu nữ búp bê xinh đẹp như sắp chảy nước, "Tuấn Hùng, bên trong kimono người ta không mặc gì hết nha... Hôm nay chúng ta làm tiếp đi!"

Tôi hơi giật mình, "Ở chỗ này?"

"Đúng vậy a ……"

Chikage rúc vào bên cạnh tôi và xấu hổ nói: "Anh không nghĩ chuyện này rất lãng mạn sao?"

Quả thật, giữa những đóa hoa lãng mạn ấy, người con gái nằm trên tấm lụa, để những cánh hoa anh đào rơi trên người, đồng thời đón nhận sự phóng túng và chinh phục của người đàn ông mình yêu ... Sự thoải mái và kích thích khoái lạc của nam và nữ được tăng lên nhiều lần.

Trước mắt hiện ra tình cảnh tương tự, nhưng tôi lập tức lắc đầu, "Lãng mạn thì lãng mạn, nhưng các em sẽ đóng băng dưới thời tiết như thế này, anh không nỡ đâu!"

"Đồ đần ……"

Koharu mị nhãn như tơ nói: "Chúng ta không cởi ra, không phải tốt sao?"

"Không cởi?"

Máu trong người tôi cũng lập tức giống như bùng cháy lên, dùng hai tay khéo léo nắm lấy vạt áo kimono của thiếu nữ, cặp đùi trắng như tuyết hiện ra trước mặt. Trong sâu thẳm của bộ kimono sang trọng, một ngọn cỏ đen mờ, giống như thảo nguyên đầu nguồn, cũng khơi dậy khát vọng của tôi.

"Oh ... nhẹ thôi anh yêu..."

Bên trong giọng nói yêu kiều của thiếu nữ, thằng em tôi thoát khỏi trói buộc đã được đưa vào cơ thể em ấy. Thiếu nữ ngồi trên người tôi nhún nhảy, và viền áo kimono rộng che giấu màn kết hợp hoàn hảo nhất của chúng tôi.

Ở sâu trong những cây hoa anh đào, giọng hát trong trẻo của Shamisen dần trở nên bối rối, tiếng hát cổ xưa và hoang vắng càng ngày càng dừng lại. Ngay sau đó, thiếu nữ ca hát đã quỳ gối trên tấm lụa, cặp mông mập mạp nâng lên, với tiếng nói động lòng người, nàng bắt đầu lớn tiếng rên rỉ mà không hề cố kỵ.

Chỗ sâu bên trong nơi tư mật của thiếu nữ đang chảy ra dâm thủy, trong khi các nàng đang phối hợp với tôi, không thể không phát ra những tiếng kêu dâm dục.

Thỉnh thoảng ba cặp mông trắng như tuyết lại cùng nhau nâng lên để cho tôi cưỡi ở trong đó, hoặc là ba cái tiểu mỹ nhân như một quả bóng đè người đè xuống. Tần suất động tác siêu nhanh suýt chút nữa làm cho các nàng không nhịn được, cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể.

Những giai điệu quyến rũ và thú vị đang phát ra trong cổ họng chúng tôi. Dù tôi có muốn các tiểu mỹ nhân hợp tác đến mức nào và tạo ra những tư thế xấu hổ như thế nào đi chăng nữa, thì không một thiếu nữ nào sẽ kháng cự — cùng người đàn ông mình yêu kết hợp, không phải chính là cống hiến hết mình để có được sự thỏa mãn lớn nhất sao?

Giữ buổi trưa hoa anh đào này, trong ngôi biệt thự cổ theo phong cách thời Đường này, khi những cánh hoa anh đào không ngừng rơi xuống trên người các thiếu nữ, các cô vợ bé bỏng lại một lần nữa cảm nghiệm được niềm hạnh phúc của tình yêu!

Bạn đang đọc Nữ giáo tiên sinh (Bản dịch) của michanll
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dungtinrum
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.