Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu dạy học

Phiên bản Dịch · 5772 chữ

Trở về nhà, phải mất hơn một ngày để thêm vào trang thiết bị an toàn cho ngôi nhà mới này.

Những quả địa lôi bom mà tôi mua không có tác dụng gì. Suy cho cùng, đây không phải là Trung Đông, nơi chiến tranh đang hoành hành và chúng tôi không định đặt những cạm bẫy tử vong. Hiện tại thì chỉ cần thiết lập thiết bị giám sát điện tử và đào những cái hố nhỏ có thể chôn địa lôi bom là được rồi.

Ngôi nhà cũng có một tầng hầm, và tôi đã mở một cái hang ẩn nấp trong đó, đủ lớn để chứa súng và đạn dược, v.v.

Thời gian bận rộn là khoảng thời gian dễ dàng trôi qua nhất, bất tri bất giác thời gian đã đến ngày thứ ba lúc nửa đêm, tôi nhớ ngày mai mình sẽ bắt đầu làm giáo viên, tôi ngồi xuống đất và bắt đầu điều tức.

Tôi đã bắt đầu học các kỹ năng nội công từ cuốn sách năm sáu tuổi, kể từ khi đó tôi đã không ngủ trên giường một ngày nào, và tôi đã dành cả đêm để điều tức cùng vận công.

Cuộc sống như vậy vẫn tiếp tục cho đến bây giờ, việc này cũng đã mang lại cho tôi vô số lợi ích sớm nhất là vào ba năm trước, cho dù là y thuật hay giết người, tôi đều có thể làm xuất sắc.

Ngày 15 tháng Ba, bảy giờ sáng.

Sáng sớm ở Tokyo, khoảng năm giờ mặt trời mới ló dạng, đến bảy giờ, đi trên đường sẽ cảm thấy ấm áp.

Mùa đông đang dần trôi qua, không khí vào phổi trong lành và mang theo rét lạnh.

Từ phố Honmachi đến thị trấn Sakura chỉ mất 20 phút đi bộ , nếu vận động nhẹ nhàng thì có thể đến nơi trong vòng một phút.

Hiện tại thời gian còn sớm, nhưng nhiều người đi làm đã vội vã xách cặp ra khỏi nhà, sống ở Tokyo, bắt xe điện tuyến Yamanote, cộng thêm thời gian đi bộ, họ có thể đến công ty trong một giờ, đã coi như là rất gần.

Các trường trung học Nhật Bản bắt đầu học lúc 9:00 sáng và kết thúc lúc 3:30 chiều, nhưng chỉ có điều sẽ không về nhà ngay sau giờ học mà tham gia vào các câu lạc bộ khác nhau trong trường, được xem là rất nhẹ nhàng.

Chỉ là Học viện Sakura là trường nữ sinh quý tộc đích thực . Thời gian làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày và thời gian nghỉ hàng tuần khác với các trường trung học bình thường. Ngay cả kỳ nghỉ đông, xuân và hè mà học sinh muốn cũng ít hơn một chút.

Bước đến cổng học viện Sakura, ở đây được đổi ca bằng nhân viên nữ khác đang đứng trong phòng bảo vệ ở cổng trường.

"Anh có phải Liễu tiên sinh không?"

Nhân viên nữ mỉm cười chào hỏi: "Giám đốc đã vào văn phòng rồi, cô ấy thích người tràn đầy năng lượng, cố lên nhé!"

"Cảm ơn."

Tôi bẽn lẽn vẫy tay và bước vào.

Bên trong phòng giám đốc, vẫn đơn điệu như cũ,khiến người ta có chút hụt hẫng.

A di đối diện nhìn tôi hài lòng, "Tuấn Hùng, mấy ngày nay trôi qua cũng tốt nhỉ!"

Tôi gật đầu nói: "Vẫn tốt, cảm ơn Tạ chủ nhiệm đã quan tâm."

"Bây giờ chúng ta hãy nói về những môn học anh sẽ dạy."

Tamaki Maki cầm lên một đống tài liệu, "Năm ngành học của anh đều là những môn rất thú vị, anh có muốn tự mình dạy cái gì không?"

"Chủ nhiệm, các môn học và mục tiêu giảng dạy của trường là gì? Làm thế nào tôi có thể dạy những gì tôi muốn?"

"Ha ha, những thiếu nữ trong Học viện Sakura của chúng ta đều xuất thân từ quý tộc, và họ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý trong tương lai. Anh có nghĩ rằng họ sẽ học được bất kỳ môn vật lý, hóa học hay kiến thức khoa học thâm ảo nào không?"

Tamaki Maki nói hơi mỉa mai, "Những gì chúng học được phải là những thứ giúp chúng có địa vị cao hơn trong gia đình! Và những thứ này không cố định và có thể thay đổi, bổ sung bất cứ lúc nào."

Tôi nhún vai, "Được rồi, tôi hiểu rồi. Lúc trước giám đốc nói rằng muốn họ học kiến thức kinh doanh, vì vậy tôi sẽ là một giáo viên kinh doanh hiện đại."

Đùa gì vậy?

Tôi chưa từng đến Đại học Harvard ma quái đó, vì tôi thường có vốn đầu tư và biết một chút kiến thức kinh doanh, nếu họ để tôi dạy thần học hoặc thiết kế, tôi cũng bó tay thôi.

Tamaki Maki hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, cô nhanh chóng giao một xấp tài liệu, tờ thứ nhất ghi rõ "Học viện Sakura đã thuê Nake Brousse tiên sinh làm giáo viên dạy môn kiến thức kinh doanh của học viện, thời hạn tạm thời là một năm, lương 30 triệu sau kèm theo thuế hàng năm, và sáu tháng lương thưởng cuối năm, nghỉ xuân, nghỉ hè, nghỉ đông và các ngày lễ hội theo quy định. "

Tôi không quan tâm đến tiền bạc, nó ít hơn rất nhiều so với việc phải trả cho một ca phẫu thuật hoặc được thuê để giết người của tôi, và nếu không phải chủ ý ngu ngốc của lão đầu tử, tôi sẽ không làm một việc nhàm chán như vậy.

Nhìn tôi ký tên, Tamaki Maki thở dài một hơi.

Tôi không dám nói gì khác, chỉ cần với 5 tấm bằng tiến sĩ của Đại học Harvard trong tay, tôi có thể có được những điều kiện tốt nhất nếu gõ cửa bất kỳ trường đại học nào.

Càng là trường cao đẳng tư nhân quý tộc, họ sẽ trả cho tôi nhiều hơn.

Tiền lương lần này học viện đưa ra chỉ có thể coi là không tệ, nhưng nhất định là không tốt, cô ta sợ tôi có gì đó không vừa lòng.

Hài tử đơn thuần mới tốt nghiệp thật là tốt... Tamaki Maki nhìn vào mắt tôi, có chút ý cười "nhân hậu" của lão sói xám nhìn vào tiểu bạch thỏ.

Trong đống tài liệu, Tamaki Maki lấy ra một phần trong kho lưu trữ của trường, và hơi cúi đầu, "Tuấn hùng tiên sinh, chào mừng trở thành giáo viên nam thứ ba trong lịch sử của Học viện Sakura!"

Tôi lấy lại tài liệu bỏ vào cặp, tò mò hỏi: "Vậy bây giờ hai vị tiền bối của tôi phụ trách những môn gì?"

"Bây giờ họ có trách nhiệm giải thích văn hóa Nhật Bản cho Thượng Đế."

Tamaki Maki lịch sự mỉm cười.

Tôi hiểu ý của cô ấy ngay lập tức, và khuôn mặt của tôi hơi đỏ lên, "Thế là chỉ có tôi một nam giáo viên trong học viện ngay bây giờ?"

Tamaki Maki vẻ mặt đắc ý, "Bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi bảo anh tìm bạn gái rồi. Đối mặt với nhiều thiếu nữ xinh đẹp bất phàm như hoa, đàn ông khó có thể sống sót!"

Tamaki Maki nghĩ tôi đã hai mươi sáu tuổi, nhưng không biết liệu cô ta có xếp tôi vào một bầy cừu nhỏ dễ thương không khi biết tôi chỉ dưới mười tám tuổi.

Vẻ mặt kiên quyết của tôi tựa như núi cao, "Đừng lo lắng, Giám đốc, kiên trì là đại danh từ của tôi, và kiên nhẫn là mục tiêu nhất quán của tôi trong cuộc sống. Phục vụ bọn trẻ và biến chúng thành những tài năng tốt nhất là mục đích tồn tại của tôi."

Tamaki Maki nghe xong vui mừng khôn xiết, cô ta không cảm thấy buồn nôn chút nào, phá lệ vỗ vai tôi, "Được rồi, cậu bé ngoan ... Nếu cậu cần thì nói cho tôi biết, tôi biết hai đứa con gái của bằng hữu, ngoại hình và dáng người đều ổn. "

Tôi nói với vẻ xấu hổ: "Hãy nói chuyện sau, Giám đốc, tôi muốn tập trung vào sự nghiệp của mình bây giờ."

"Chúng ta sẽ nói về điều này sau."

Tamaki Maki vẫy tay, "Đi thôi, tôi trước đưa ngươi tới văn phòng, sau đó dẫn anh đi gặp học sinh."

Ký túc xá giáo viên của Học viện Sakura có ba tầng, tầng một là trường trung học cơ sở, tầng hai là phòng hành chính và văn phòng công tác của trường, tầng ba là bộ phận cấp ba. Bên góc chỉ khoảng năm hoặc 6 phòng. May mắn thay, tôi sử dụng một phòng riêng. Trang thiết bị rất đầy đủ và hoàn hảo, trông như mới tinh.

Tôi đếm một chút, hai bên trái phải lầu một có ba mươi sáu phòng làm việc, chỉ có ba trăm học sinh, lại được nhiều thầy cô chăm sóc, thật là hạnh phúc!

"Có ba tòa nhà dạy học ở đây, đó là 'Tòa nhà chữ Sa' ở giữa , 'Tòa nhà chữ Ku' cho lớp một và lớp hai của trường trung học, và" Tòa nhà Ra "cho lớp ba của trường trung học ngôi trường."

Tamaki Maki giới thiệu tôi và đưa tôi đến "Tòa nhà Ra" ở ngoài cùng bên phải. Ở lối vào rộng rãi, tôi đi dép và chúng tôi bước vào "Tòa nhà Ra". Mỗi tầng của tòa nhà này có diện tích hàng trăm mét vuông.

Tầng thứ nhất là đại sảnh khoáng đạt, với nhiều phong cách quầy bar nằm rải rác khắp nơi, có cả cà phê, cocktail, trà đạo, rượu sake Nhật Bản, nhiều cô gái mặc đồng phục đang bận rộn bên trong, nhưng bên ngoài có hơn chục cô gái đi dạo.

Tamaki Maki cho biết: "Các cô gái ở ngoài đều là giám khảo cho điểm. Nếu tác phẩm của ai không đạt chất lượng sẽ bị phạt".

Tầng hai được chia thành một chục phòng học lớn, và những tấm biển treo ở lối vào ghi "Khoa nấu ăn", "Khoa cắm hoa", "Khoa sơn dầu", "Khoa sân khấu Noh", "Khoa múa", "Khoa nghi thức",...

Tầng ba vẫn được chia thành nhiều phòng học, đây là những phòng học về kiến thức, như tiếng Anh, kế toán, tiếng Trung cổ, máy tính, chính trị ...

"Phòng học của bạn ở chỗ thứ năm từ bên phải, phòng học 309."

Tamaki Maki chỉ vào đó và nói, "Tôi đã nói với học sinh của anh vào trong và đợi. Chúng ta hãy đi và chào họ trước."

Tôi gật đầu và hít một hơi thật sâu, lần này không phải giả vờ nữa.

Tamaki Maki trịnh trọng nói: "Thả lỏng đi, trên mặt đừng lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, nếu không những cô gái này sẽ ăn tươi nuốt sống anh, sau này anh sẽ không quản được tụi nó."

Đang nói chuyện, chúng tôi đi về phía phòng học, khoảng cách hơn mười mét xẹt qua, Tamaki Maki vươn tay đẩy cửa ra, cánh cửa gỗ nặng nề trượt sang trái, lộ ra khuôn mặt của các cô gái bên trong.

Tôi nhanh chóng quét mắt và thấy trong phòng học rộng lớn này, cửa sổ sáng rõ, nhưng chỉ có mười hai cô gái ngồi thưa thớt.

Như tục ngữ thường nói, không có phụ nữ nào xấu ở tuổi đôi mươi, chưa kể những cô gái đó đều xuất thân từ gia đình quý tộc, và họ đều trông rất xinh đẹp.

Con gái quý tộc xinh đẹp, cũng không phải là những lời khách sáo do xuất thân của các nàng, thực tế đàn ông quý tộc thường cưới phụ nữ xinh đẹp làm vợ, sau khi các thế hệ gen hợp nhất thì con gái bẩm sinh sẽ rất đẹp, đó là sự thật đã được khoa học chứng minh.

Có một vài người trong số họ mà tôi đã nhìn thấy trên sân bóng chuyền khi bước ra khỏi trường vào ngày hôm đó, trong số đó, cô gái nổi bật nhất với bộ ngực khủng, đang ngồi ở hàng ghế đầu. Cũng như những cô gái khác, cô ấy nhìn tôi và Tamaki với vẻ mặt nghiêm túc.

Trang phục của nữ sinh không phải là đồng phục học sinh gọn gàng mà được phối theo sở thích riêng, có lẽ đây là điểm khác biệt giữa trường nữ sinh quý tộc so với các trường khác.

Nhưng mà ... Mấy ngày nay trên phố nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp mặc áo đồng phục học sinh bó sát, bên dưới là bộ váy ngắn cũn cỡn lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, phảng phất gió nhẹ thổi qua liền có thể tung váy lên, lộ ra bên trong cặp mông tuyết trắng của thiếu nữ... Dường như ở chỗ khác không thể gặp được a!

Mọe nó!

"Được rồi, đừng có cho tôi xem vẻ mặt đó."

Tamaki Maki nói một cách hằn học ngay khi bước vào, "Các cô không mong những người cô già này tìm được một người thầy tốt sao? Đây là lão sư mới! Liễu Tuấn Hùng tiên sinh, Tiến sĩ từ Trường Kinh doanh Harvard, bắt đầu từ hôm naysẽ dạy kinh tế hiện đại. Hãy học tập chăm chỉ cho tôi! Đừng để người khác mắng học sinh của Học viện Sakura chúng ta là học sinh ngực to mà không có não! "

Tất nhiên, lời cuối cùng là nhằm vào Eri, người phụ nữ trung niên rất thất vọng khi biết rằng mình không còn có thể so sánh được với kích thước của Eri.

Sau khi Tamaki Maki phát biểu, mười hai cô gái trịnh trọng gật đầu và nói lớn: "Vâng! Chủ nhiệm! Chúng tôi hiểu!"

"Bây giờ, Liễu lão sư, vui lòng giới thiệu bản thân với mọi người."

Tamaki Maki nói.

Đôi mắt của các cô gái nhìn nhau, nhất thời tôi thực sự có chút khẩn trương, "Các bạn học, tôi là Liễu Tuấn Hùng, từ hôm nay trở đi trong vòng một năm, còn xin mọi người chiếu cố nhiều hơn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để dạy mọi người những gì có ích để có thể làm giàu cho bản thân mình tốt hơn. "

"Cảm ơn lão sư và còn xin chỉ giáo nhiều hơn!"

Các cô gái đứng dậy và cúi chào một cách kính cẩn.

Tamaki Maki rất hài lòng với cảnh này, và sau khi gật đầu nhẹ, cô ta bước ra ngoài và đóng cửa lại.

Tuy rằng cửa chặn tầm mắt, nhưng tôi cảm giác được Maki vẫn là đứng ở cửa, có vẻ hơi lo lắng.

Tôi lập tức hiểu rõ bắt đầu diễn kịch, "Các bạn học, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, các bạn đã biết tên giáo viên, nhưng tôi không biết các bạn, các bạn hãy tự giới thiệu, được không?"

"Vâng!"

Các cô gái nghiêm túc đến mức đứng lên giới thiệu bản thân, nói năng chậm rãi mà lạnh như băng, nội dung liên miên bất tận, trừ tên và tuổi ra cũng chẳng được gì.

Ngay sau lời giới thiệu của nữ sinh cuối cùng, tôi nghe thấy Maki Tamaki đang bước xuống cầu thang.

Lúc này, sắc mặt của các nàng cũng có chút thay đổi, đều quay đầu nhìn về phía nữ tử đang ngồi ở giữa, có chút thẹn thùng trước vẻ đẹp của nàng.

Cô nàng ngượng ngùng trợn tròn mắt, không biết từ khi nào trên tay cô bé đã xuất hiện một nhạc cụ điện tử to bằng lòng bàn tay.

Tôi xem kỹ và nhận ra đây là một bộ thu tín hiệu nhỏ, cách lắp ráp rất đơn giản và phạm vi sử dụng không lớn.

Cầm bộ thu tín hiệu trong sách lên, cô gái ngượng ngùng nói nhỏ: "Đi thôi."

"Ồ!"

Giọng nói vui sướng phát ra từ trong miệng nhỏ nhắn của mấy cô nàng tỏ vẻ thật thà nghiêm túc vừa rồi , đều lần lượt nhảy dựng lên, không có hình tượng là con ngoan trò giỏi trước kia.

Người nhảy mạnh mẽ và vui vẻ nhất là Eri, cô ấy tên là Eri Fujiwara, năm nay cô ấy mười bảy tuổi và sinh ra ở tỉnh Akita.

"Thật sự khiến tớ ngộp thở, mắt mụ phù thủy già hôm nay rất sắc bén, như muốn tìm người mở đao, tế cờ bất cứ lúc nào!"

Eri vỗ ngực và thở hổn hển, điều đó sẽ chỉ khiến bộ ngực đồ sộ của cô ấy nổi bật trước mặt tôi.

A di đà phật, hiện tại ta là giáo viên, nhưng tôi không thể giống như một tiểu trinh nữ chưa từng nhìn thấy thế giới, dễ dàng kích động dục vọng như vậy!

Nhưng ... Liễu Tuấn Hùng lão sư đích thật là xử nam a!

"Khụ khụ, tụi em làm sao vậy, ngồi đi đừng nghịch ngợm!"

Tôi cố gắng thể hiện sự uy nghiêm của một giáo viên.

Điều làm tôi buồn là mười hai cô gái phía dưới đều nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, nhưng không ai trong số họ quay trở lại chỗ ngồi của mình - ngoại trừ cô gái nhút nhát đang nghịch bộ thu tín hiệu trên tay.

Eri quay mặt về phía tôi, "Tuấn Hùng lão sư, đừng làm chúng em sợ, nếu không một trong hai người sẽ ngất xỉu và lão sư sẽ phải về nhà."

Tôi biết cô ấy đang đe dọa tôi, và tôi cũng biết rằng cô gái nhỏ này rất cẩn thận và muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay từ đầu. và tôi sẽ rời khỏi nơi này một mình.

"Tôi làm sao có thể không làm cho các em sợ hãi?"

Tôi khẽ hỏi.

"Koharu, nói cho ổng biết."

Eri chỉ vào một cô gái và nói.

Koharu tên đầy đủ là Teraguchi Koharu, năm nay 16 tuổi, sinh ra ở Shikoku.

Dáng vẻ của Teraguchi Xiaochun hoàn toàn giống như một cô gái xinh đẹp trong phim hoạt hình, với đôi mắt to tròn long lanh trên khuôn mặt tròn trịa trẻ thơ, mái tóc ngắn, một hàng tóc mái gọn gàng trên trán, mặc một chiếc áo len nhỏ mỏng màu trắng ve cùng một chiếc áo len dài tay bằng lụa bên trong áo sơ mi, một chiếc váy ngắn màu đỏ che đùi, bên trên là một đôi bốt da nhỏ màu nâu, lộ ra bắp chân thon dài trắng như tuyết.

Giọng của Koharu nhẹ nhàng, có thể nghe thấy giọng nói nhu mì, "Điều quan trọng nhất là lão sư phải nghe lời chúng tôi, chúng tôi muốn lão sư làm gì thì làm cái đó, và đừng phàn nàn với mụ phù thủy; vậy thì khi đến ngày nghỉ hè, lão sư dẫn chúng tôi đi những nơi chúng tôi muốn đến. Đó là tất cả bây giờ, có phải là dễ dàng hay không? "

Tôi cảm thấy bất ngờ nở nụ cười: "Tôi sao lại cảm thấy mình giống như là nam bảo mẫu?"

"Cũng gần giống nhau. Dù sao chúng tôi suốt ngày ghét mấy thứ như học, vậy tại sao không để chúng tôi tận hưởng tuổi thanh xuân tươi đẹp?"

Eri nắm chặt tay và nói, "Nếu lão sư không tuân theo ... Green, hãy nói cho lão sư biết điều gì sẽ xảy ra."

Một cô gái cao ráo đầy nét đẹp cổ kính, mỉm cười kéo áo phông sang một bên, lộ ra bờ vai trắng nõn và tròn trịa, "Thưa lão sư, em sẽ nói với giám đốc và hiệu trưởng là thầy ép em ngủ với thầy rồi trói em lại." .. "

Takahashi Green, mười bảy tuổi, đến từ tỉnh Osaka, không phải là người có ngoại hình và hình thể đẹp nhất, nhưng lại là yêu tinh quyến rũ và duyên dáng nhất.

Bên dưới bờ vai thơm tho hiện ra rõ ràng một khe hở nông sâu, thậm chí chiếc áo lót màu tím và hai quả cầu màu hồng đang mơ hồ trêu chọc thần kinh của tôi.

Mẹ kiếp không cần kiện, lão sư hiện tại có ý tứ như vậy!

Những ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên, và tôi đang định khai triển sách lược của riêng mình để hù dọa một chút những thiếu nữ trẻ không biết nặng nhẹ này thì tôi lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ bên tai, từ tần suất đi lại và sức nặng của chân trên mặt đất, tôi phán đoán, thực ra là Tamaki Maki đang lặng lẽ trở lại.

Khóe mắt tôi nhìn cô gái đang thẹn thùng phía dưới.

Chắc chắn rồi, cô ấy cau mày và nhẹ giọng nói: "Tới."

Chỉ với vài câu nói, những cô gái vừa rồi bộ dáng không chút kiêng kỵ đã chạy về chỗ ngồi nhanh như chớp, ngoan ngoãn như những đứa trẻ mẫu giáo.

"Thưa thầy, điều thầy vừa nói rất thú vị. Hãy nói về sự phát triển của Sony. Những điều thú vị thầy nói khác với những điều người khác đã nói. Em thích sản phẩm điện tử của Sony nhất."

Eri hơi cao giọng, đôi tay ngọc không ngừng nắm chặt, ánh mắt cực kỳ hung ác.

Tôi rất nghi ngờ, nếu bây giờ tôi không hợp tác với họ, liệu tôi có bị đám con gái này cắn mất.

Nhưng tôi cũng biết hiện tại mình báo cáo cho Tamaki Maki , học sinh cũng sẽ không bị trừng phạt quá nhiều, dù sao không có chứng cứ, còn có Tamaki Maki ở bên ngoài, các nàng nhất định sẽ không cùng tôi xung đột, uy hiếp tôi.

"Chà, tụi em đã thích nghe, tôi sẽ đi vào chi tiết hơn."

Trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ, tôi quyết định chịu đựng trước rồi lại nói, trông cậy vào Tamaki Maki để thuần hóa những cô gái nhỏ này không phải là cách của tôi.

May mắn thay, trước khi sang Nhật, tôi đã có chút kiến thức, tổ chức lại một chút và nói: "Tên ban đầu của Sony là Viện Nghiên cứu Truyền thông Tokyo, được thành lập vào tháng 5 năm 1946 bởi thiên tài công nghệ điện tử Ibuka Dai, và vài tháng sau, thiên tài kinh doanh Akio Morita cũng tham gia. Ibuka phụ trách công nghệ, Akio Morita phụ trách sản xuất và marketing. Trong suốt 50 năm hợp tác, hai người được giới kinh doanh ca ngợi là 'cặp bài trùng'. Mở đầu sau hơn nửa năm sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc ... "

Trí nhớ của tôi trời sinh đã gặp qua là không quên được và tôi nhìn một lần liền có thể nhớ lại, từ TV màn hình, Máy nghe nhạc mp3, máy quay phim 8 cm và cuộc cách mạng của thế hệ thứ mười lăm của các sản phẩm TV, là những ngôi sao đang lên đáng kinh ngạc trong lĩnh vực máy tính ... Cùng với thành tựu của những nhân vật nổi tiếng, thuyết giảng một cách thật sinh động và hấp dẫn, làm người say mê.

Ban đầu, mười hai cô gái chỉ là muốn đối phó với việc Tamaki Maki nghe lén, nhưng cuối cùng, tất cả đều nghiêm túc lắng nghe, thậm chí không biết Tamaki Maki đã rời đi lúc nào.

Vẻ nghiêm túc của các cô gái cũng khiến tôi rất hài lòng: Đây là hình ảnh của một bé ngoan!

"Vì vậy, thành công hiện tại của Sony không phải ngẫu nhiên hay dễ dàng. Sự chăm chỉ, cố gắng và tinh thần hợp tác của hai nhà sáng lập chính là yếu tố quan trọng nhất dẫn đến thành công của họ".

Với câu này, tôi đã kết thúc câu chuyện của mình về Sony, mấy thiếu nữ phía dưới ngẫm nghĩ trong câu chuyện thật lâu chưa có lấy lại tinh thần.

"Tuấn Hùng, anh giảng hay quá! Nhìn không ra lão sư như anh cũng có mấy phần bản lãnh."

Sau khi đắm chìm hồi lâu, Eri là người đầu tiên lên tiếng, cô gái xinh đẹp với bộ ngực khủng chỉ đơn giản là đổi tên thành tôi, nhưng thái độ của cô ấy đã gần gũi hơn rất nhiều so với khi cô ấy gọi tôi là lão sư trước đây.

"một chút kỹ năng cũng không có, làm sao có thể làm lão sư của tụi em?"

Tôi nhìn họ, "Bây giờ đến lượt các em nói cho tôi biết, các em cảm nhận được điều gì từ câu chuyện vừa rồi?"

"Này, còn em thì sao, Yuko."

Teraguchi Koharu đẩy đẩy cô gái nhút nhát.

Cô gái nhút nhát tên là Yuko Morita, và bằng cách nào đó trái tim tôi đã rung động. Nơi sinh của Yuko cũng ở thành phố Tokoname, giống như Akio Morita, cô ấy có thể là ...

Chắc chắn, khoảnh khắc tiếp theo Yuko nhướng mắt, trong trẻo lạnh lùng, không một tia cảm xúc, “Ông nội chỉ nói một câu, nếu không có ngài Ibuka Dai hỗ trợ, ông ấy sẽ không bao giờ đạt được thành tích này, công lao lớn nhất phải là ngài Ibuka Dai. .. Vì vậy, quan niệm của em cũng giống như lão sư, thành công không đến từ một người, mà là kết quả của sự chung sức, chung lòng của mọi người, mà ông của em là một trong hai người nổi bật nhất. "

"Chà! Nói hay lắm nha..."

Eri vỗ tay mỉm cười, sau đó quay lại nhìn một cô gái trẻ sau lưng, "Kana, ông của cậu cũng nói như vậy sao?"

Kana lè lưỡi, "Vài người già cũng nói như vậy. Ông tớ nói rằng điều may mắn nhất trong cuộc đời ông là được gặp ông Morita."

Cô gái biết nói tên là Takagawa Kana, mười bảy tuổi, đến từ Tokyo, cô có khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, đường nét khuôn mặt mềm mại, đầy đặn khiến người ta mê mẩn mơ màng.

Nghe những lời cô ấy nói, tôi lại cứng họng.

Đây là những học sinh kiểu gì thế? Một người là cháu gái của cựu chủ tịch Sony và người kia là hậu duệ đời thứ tư của vị chủ tịch danh dự suốt đời của Sony. Chỉ riêng danh tính này đã là vinh dự rồi, chưa kể đến cổ phiếu Sony do gia đình họ nắm giữ. Giá trị của tập đoàn ngày nay đã tăng lên một con số đáng kinh ngạc.

Những người không cùng lớp sẽ không học và chơi vui vẻ với nhau, sự ghẻ lạnh này không phải là cố ý, mà là thân phận và địa vị chú định các nàng không giống bình thường.

Giống như Eri, Koharu , Green, và cả những cô gái khác, mọi người đều có thể vui vẻ hòa thuận sinh hoạt chung một chỗ như thế, tôi nghĩ đằng sau họ còn có những dòng họ hiển hách đi.

Tôi chợt nhớ đến một cuộc khảo sát, tầng lớp quý tộc trên trên thế giới từ thời Trung Cổ, chỉ có hai nơi có nhiều nhất, một là Anh Quốc, hai là Nhật Bản.

Khi nói đến nguồn gốc của lịch sử quý tộc, Trung Quốc, Pháp, Ai Cập và những nơi khác nằm ngoài tầm với của Anh và Nhật Bản.

Chỉ là, các cuộc nổi loạn của các triều đại trước đây ở Trung Quốc đều thích nhổ cỏ tận gốc, hầu như tất cả các quan chức cao cấp và quý tộc của triều đại trước đều bị chém đầu.

Nước Pháp còn đáng thương hơn, sau nhiều cuộc cách mạng lớn, các cuộc cách mạng đến rồi đi, tất cả các quý tộc đều chết sạch trong suốt hơn một trăm năm, thậm chí còn tệ hơn cả quý tộc ở Trung Quốc.

Không cần phải nói, Ai Cập là quốc gia có nền văn hóa bị mất mát tồi tệ nhất, ngay cả bản thân họ cũng không phân biệt được ai là con cháu của quý tộc, ai là con cháu của thường dân ... Tên giả không đếm xuể.

Vương quốc Anh và Nhật Bản đều là các quốc đảo, nhưng hoàn cảnh của họ khác nhau, và lý do gìn giữ sự cao quý của họ cũng khác nhau.

Kể từ thời Trung cổ, chỉ có Vương quốc Anh luôn bắt nạt người khác và không đến lượt những người khác đến Quần đảo Anh. Cùng với sự ổn định của vương quyền của đất nước, vô số quý tộc đã sống sót.

Nhật Bản rất kỳ lạ, hiếu chiến và thỉnh thoảng xảy ra đấu đá. Tình trạng này đã phát triển đến đỉnh điểm vào thời Chiến quốc ... Nhưng cuối cùng, bất kể gia tộc nào như Oda, Toyota, Tokugawa, v.v., đó dường như là một quy luật đã được thống nhất chính là không được giết những người quý tộc.

"Liễu lão sư, em nghe nói rằng thầy là một nghiên cứu sinh tiến sĩ hàng đầu của Đại học Harvard. Thầy có nghĩ rằng khóa học của Harvard có khó không?"

Takahashi Green tràn đầy tò mò, "Ở đó nhiều soái ca không? Có phải là do ăn quá nhiều thịt bò? Bạn gái của lão sư là người da trắng sao?"

Tôi ân cần nói: "Takahashi-san, nếu em có nhiều câu hỏi như vậy, giáo viên có thể nói riêng với em, nhưng em phải nói ngược lại khi lão sư trả lời cho em."

Takahashi Green khẽ khịt mũi, sắc mặt đỏ bừng, bề ngoài nàng chỉ là quyến rũ, nhưng thật ra chưa bao giờ quyến rũ nam nhân, mà đối với nam nhân bình thường làm cử động như vậy, vẫn là bí mật... Kết quả có thể đoán trước được.

Các thiếu nữ đều là tiểu quỷ tinh nghịch, xuất thân từ những gia tộc quyền quý, luôn giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, từ mắt tôi, họ không nhìn thấy một chút ham muốn nào, nhưng họ thấy cảm giác ánh mắt trêu chọc. Vì vậy, mọi người đều biết rằng tôi đang bắt đầu tạo áp lực phản kích.

Xu hướng này không thể tồn tại lâu dài!

Các thiếu nữ liếc nhìn nhau và đạt được thỏa thuận bằng một cái chạm nhẹ trên trán.

"Lão sư, chúng em sẽ không lừa thầy, nếu thầy không làm được những gì Koharu vừa nói, chủ nhiệm nhất định sẽ nhìn thấy thiếu nữ khỏa thân trong lớp học."

Cô gái ngực khủng Eri đứng phắt dậy, khí chất bộc phát giống như bộ ngực cúp E của cô ấy, và cô ấy không ngừng ép buộc tôi.

"Vậy tôi sẽ ăn tụi em trước khi cô ấy đến, tôi nói được thì làm được."

Tôi cũng trịnh trọng nói với cô bé.

Các thiếu nữ trở nên sửng sốt, đặc biệt là Takahashi Green, đã bị rất sốc, khi họ cố gắng nhìn ra cảm xúc gì đó bên trong mắt tôi, họ phát hiện mắt tôi như đã trở thành một đầm nước sâu không thấy đáy.

Eri muốn tiến tới và đe dọa tôi một lần nữa, nhưng lão sư trước mặt cô ấy không còn là phụ nữ như trước nữa mà là một người đàn ông.

Có một sự bế tắc nhất thời trong lớp học.

"Được rồi, đến giờ ra khỏi lớp rồi, nếu tụi em có thắc mắc gì thì ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện."

Tôi cười và nói: "Nếu các em muốn thử thách bản năng đàn ông của tôi, tôi luôn chờ đợi các em tiến tới. Nhưng trước đó, hãy học những gì tôi dạy em, vì đó là những gì bố mẹ các em đã trả tiền để em đến học. Những người không biết cách trân trọng sẽ không được người khác nâng niu, các em nhớ kỹ. "

Dừng một chút, tôi nhìn Yuko Morita và Kana Takagawa, "Còn quên chúc mừng các em, Sony đã phát hành bộ điều khiển mới nhất thế hệ tiếp theo, là PLAYSTATION II cách đây vài ngày, đó cũng là một ý tưởng và sản phẩm rất hay. Năm nay Sony sẽ mang đến rất nhiều lợi nhuận cho gia đình các em."

Nói rồi, tôi bảnh bao bước ra khỏi lớp, bỏ lại sau lưng những cô gái xinh đẹp đang đưa mắt nhìn nhau.

Rốt cuộc, những cô gái nhỏ này là những bông hoa trong nhà kính, và da mặt còn chưa đủ dày.

Lần gần đây nhất tại Hội nghị chuyên đề y tế quốc gia, một điều tương tự đã xảy ra, khi một nhóm các bác sĩ nữ xinh đẹp ngưỡng mộ tôi lao vào phòng tôi và tôi cũng nói như vậy với họ.

Không ngờ vừa dứt lời họ liền cởi phăng quần áo, áo lót và quần lót ra, sự cám dỗ trần trụi của hai vú và cặp mông ngấn mỡ khiến tôi suýt chút nữa nhảy dựng tại chỗ và đến lấy mật một đóa hoa.

Tuy nhiên, cổ nhân đã cảnh báo cẩn thận rằng nếu mất zin trước 18 tuổi, kinh mạch sẽ nổ tung và chết ... So với phụ nữ đẹp, tính mạng quan trọng hơn, và chỉ cần sống sót qua tuổi 18 là được. Bầu trời không đủ rộng để tôi bay lên sao?

Vì vậy, tôi dũng cảm lao ra khỏi cửa với vẻ tiếc nuối.

Lúc đó tôi chỉ mặc một chiếc quần lót.

Tôi xấu hổ nhất là khi lao ra khỏi phòng thì tình cờ gặp hơn 100 nữ y tá đi qua tầng này ...

Vụ việc đã trở thành một trò cười lớn trong giới y khoa vào năm ngoái.

May mắn thay, họ không biết rằng bác sĩ Nake chính là Liễu Tuấn Hùng, cũng may những cô gái này kinh nghiệm sống chưa nhiều.

Cảm tạ mấy vị tiên nữ tỷ tỷ.

Bạn đang đọc Nữ giáo tiên sinh (Bản dịch) của michanll
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dungtinrum
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.