Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần ba - Chương 70 - 71 - 72

Phiên bản Dịch · 3069 chữ

Chương 70

Tôi đến đó đầu tiên, ít nhất tôi cũng nghĩ vậy. Tôi lao mạnh vào cánh cửa sau bằng gỗ ván. Cửa không mở. Tôi thử lại lần nữa, khung cửa long ra, cánh cửa rin rít bật tung. Tôi rút súng bước vào trong.

Tôi có thể nhìn qua căn bếp nhỏ, khắp dọc hành lang hẹp dẫn vào phòng ngủ. người phụ nữ tóc vàng ở Nepenthe trần truồng, co quắp trên chiếc giường đồng cổ. Hoa dại vương vãi khắp cơ thể cô. Cổ tay cô bị còng lại gần chỗ thắt lưng. Cô đau đớn, nhưng ít nhất vẫn còn sống. Vị Khách Lịch Thiệp không còn ở đó.

Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, tiếng súng chói tai vang lên ngoài căn nhà gỗ. Ít nhất có sáu phát súng bắn liên tiếp, giống một tràng pháo đì đoàng. “Chúa ơi, đừng giết gã!” Tôi chạy ra khỏi nhà, hét lên.

Cảnh tượng hỗn loạn toàn cục bao trùm khu rừng! Khi tôi chạy ra thì chiếc Range Rover đang điên cuồng lùi ra khỏi lối vào. Hai nhân viên FBI gục dưới đất. Một là đặc vụ Ray Cosgrove. Những người khác tiếp tục nổ súng vào chiếc Range Rover.

Một cửa sổ bên phát nổ. Những lỗ thủng nham nhở xuất hiện trên lớp vỏ kim loại của chiếc Range Rover. Chiếc xe địa hình quẹo sang một bên, bánh xe quay tròn trong bụi và sỏi.

“Đừng giết gã!” Tôi hét lên lần nữa. Không một ai nhìn tôi trong lúc hoảng loạn thế này.

Tôi chạy nước rút qua rừng, hi vọng sẽ chặn Rudolph lại nếu gã đi về phía Tây, về Quốc lộ 1. Tôi đến đó vừa lúc chiếc Range Rover cua gấp, lao vọt ra đường. Một phát đạn làm nổ tung cửa sổ bên kia. Tuyệt vời! FBI bây giờ đang bắn cả tôi lẫn gã.

Tôi chụp lấy tay nắm cửa bên ghế khách giật mạnh. Cửa khóa. Rudolph ra sức tăng tốc, nhưng tôi vẫn bám chắc. Chiếc Rover lắc đuôi, song lại bị mắc kẹt trong khu đất trũng của con đường sỏi cát. Thế nên tôi có thời gian bám lấy ba-ga nóc bằng tay kia. Tôi rướn người leo lên nóc xe.

Rudolph cuối cùng cũng đánh được chiếc Rover ra đường bê tông mà tăng tốc. Gã nhấn hết ga đi được khoảng bảy mươi mét. Rồi gã phanh gấp!

Dù sao tôi cũng đoán trước là gã sẽ làm thế. Mặt tôi tì mạnh vào lớp kim loại vẫn còn ấm dưới ánh nắng mặt trời ở Nepenthe. Tay chân tôi choãi ra áp sát vào ba-ga nóc. Tôi ép mình xuống như một chiếc va li Samsonite nằm cả đêm trên nóc xe.

Tôi sẽ không rời tay, chừng nào còn chịu được thì tôi sẽ không từ bỏ. Gã đã giết ít nhất sáu phụ nữ tại Los Angeles, và tôi phải tìm hiểu xem Naomi còn sống hay không. Gã biết Casanova, và biết Scootchie.

Rudolph lại nhấn hết ga chiếc Range Rover lần nữa, động cơ gầm lên qua bánh răng khi gã cố hất văng tôi ra. Gã đánh võng trên đường.

Cây cối và cột điện thoại cũ lướt nhanh qua tôi mờ mờ ảo ảo. Những cây thông, cây gỗ đỏ, dây leo trên núi như những thực thể cứ thay hình đổi dạng trong kính vạn hoa. Vô số tán lá nâu xám, nhiều gai trông như vườn nho ở thung lũng Napa. Một góc nhìn kỳ lạ về thế giới.

Tôi không tài nào thưởng lãm cảnh vật từ vị trí cheo leo trên chiếc Range Rover. Tôi phải dồn hết sức bám vào nóc xe.

Rudolph lái xe rất nhanh dọc theo con đường hẹp quanh co, với tốc độ một trăm đến trăm hai cây số trên giờ trong khi tám mươi cây số trên giờ đã là mức nguy hiểm.

Đặc vụ FBI, những người còn lại đã không thể đuổi kịp. Sao đuổi kịp được cơ chứ? Họ còn phải chạy ra xe của họ. Họ sẽ chậm hơn chúng tôi vài phút.

Những chiếc xe khác vượt qua chúng tôi khi chúng tôi đến gần đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương. Người lái xe nhìn chúng tôi với ánh mắt hết sức kỳ quặc. Tôi tự hỏi Rudolph suy nghĩ gì khi lái xe. Gã không cố hất văng tôi ra khỏi xe nữa. Gã còn có lựa chọn khác chăng? Và nhất là gã định làm gì tiếp theo?

Cả hai tạm thời đang thăm dò nhau. Mặc dù một trong hai sẽ sớm bị thua đau. Will Rudolph vẫn luôn khôn ngoan đến mức khó có thể bị bắt mà. Gã không để mình bị tóm đâu. Nhưng làm thế nào gã thoát khỏi tình huống này đây?

Tôi nghe tiếng động cơ diesel của một chiếc VW nổ bình bịch. Tôi thấy đuôi chiếc xe ấy ào đến. Chúng tôi lao qua như thể nó chỉ đứng yên.

Khi chúng tôi tiến ra đường biển thì giao thông khá tấp nập. Hầu hết đám trẻ đi dạo lúc sẩm tối đều quay lại nhìn chúng tôi. Mấy đứa còn chỉ vào chiếc Range Rover, nghĩ rằng, đây chỉ là một trò đùa tai quái. Chỉ là một kẻ ngốc từ Sur đến bày trò chơi khăm mà thôi? Một tay láu cá già nua rửng mỡ đang phê tequila, hay thậm chí là phê thuốc phiện chưng cất hai mươi năm. Một gã điên nằm trên mui chiếc Range Rover băng đi với vận tốc một trăm mười cây số trên giờ tiến tới một bãi đậu xe khá đẹp.

Bước chết tiệt tiếp theo của gã là gì?

Rudolph không thèm bận tâm tới việc giảm tốc trên con đường nhựa ngoằn ngoèo, đông người. Những người lái mô tô ngược chiều bấm còi inh ỏi đầy tức giận. Không ai làm gì để ngăn chúng tôi lại. Họ có thể làm gì đươc? Tôi có thể làm gì bây giờ? Ráng sức bám chặt mà cầu nguyện!

Chương 71

Qua những cành linh sam và cây gỗ đỏ, tôi loáng thoáng nhìn thấy đại dương xanh xám. Tôi nghe thấy tiếng nhạc rock inh ỏi phát ra từ dòng xe chậm chạp di chuyển đằng trước. Đủ các thể loại nhạc hòa lẫn trong không gian: Pop 40 rap, các nhóm nhạc grunge rock[1] vùng bờ Tây, acid rock[2] cách đây ba mươi năm.

[1] Nhạc rock chơi trên guitar điện.

[2] Nhạc rock siêu thực, dựa trên ảnh hưởng của ma túy.

Một góc bờ biển Thái Bình Dương xanh thăm thẳm đập vào mắt tôi. Ánh mặt trời buổi chiều tà rải những tia nắng vàng xuống đám cây linh sam trải dài. Chim nhạn biển và mòng biển chậm chạp bay qua bay lại trên cây. Rồi tôi thấy cả con đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương phía trước.

Gã đang làm cái quái gì thế? Gã không thể lái xe trở lại Los Angeles như vậy. Hoặc gã phát điên đến mức làm liều? Cuối cùng, gã cũng phải dừng lại vì hết xăng thôi. Nhưng sau đó gã sẽ làm gì?

Trên đường cao tốc, hướng Bắc giao thông khá thông thoáng trong khi hướng Nam thì ách tắc. Chiếc Range Rover vẫn đi với tốc độ hơn một trăm cây số một giờ - không ai có thể lái nhanh đến vậy trên đường cao tốc ngoằn ngoèo thế này, đặc biệt khi hòa vào đường bờ biển còn đông đúc hơn nữa.

Rudolph không hề giảm tốc khi tiến vào xa lộ đông đúc! Tôi nhìn thấy những chiếc xe gia đình, xe mui trần, xe dẫn động bốn bánh. Chỉ là một đêm thứ Bảy điên rồ khác trên bờ biển phía Bắc California, nhưng sắp bùng phát dữ dội đây.

Bây giờ, chúng tôi đã đi cách đường cao tốc khoảng năm mươi mét. Gã vẫn đang phóng nhanh như chớp, nếu không muốn nói là nhanh hơn. Cánh tay tôi cứng đờ, tê liệt. Cổ họng tôi khô khốc vì hít phải khí thải nhiên liệu. Tôi không biết mình còn bám vào mui xe được bao lâu nữa. Và bất chợt, tôi nghĩ mình biết gã định làm gì.

“Thằng khốn!” Tôi hét lên, chỉ để hét mà thôi. Tôi áp chặt người hơn vào ba-ga nóc chịu áp lực.

Rudolph vừa chợt nảy ra một kế hoạch trốn thoát. Gã chỉ còn cách đám xe cộ đi lại trên đường cao tốc nhiều nhất là mươi mười lăm mét.

Ngay khi chiếc Rover ngoặt gấp vào đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương, gã phanh cháy đường. Tiếng kêu kin kít của lốp bố tỏa tròn nghe mà rợn người, nhất là từ nơi tôi nghe thấy.

Một khuôn mặt râu ria thò ra từ một chiếc xe tải nhỏ sặc sỡ lướt qua, hét lên, “Chậm lại đi, thằng khốn!” Thằng khốn nào thế? Tôi tự hỏi. Thằng khốn này rõ ràng là muốn chậm lại rồi.

Chiếc Range Rover nặng đầu tiếp tục đi thẳng một vài mét, sau đó bắt đầu lắc đuôi sang bên phải, bên trái, rồi lại bên phải.

Thật là một cảnh tượng hỗn loạn hết sức. Còi xe nhất loạt vang lên tứ phía trên con đường cao tốc đông nghịt. Tài xế và hành khách đều không thể tin những gì mình nhìn thấy, những gì đập vào mắt họ từ bên kia đường.

Rudolph đang cố tình hành hạ bánh xe. Gã muốn chiếc Rover xoay tròn.

Lốp xe vẫn kêu rin rít như con thú bị làm thịt, chiếc Range Rover trượt về bên trái đường đến khi quay về hướng Nam, nhưng kỳ thực nó lại lao về hướng Tây vào dòng xe đang đi lại. Suốt đoạn đường đó, chiếc Rover cứ lắc đuôi liên tục.

Chúng tôi sẽ tông vào đám xe đang lùi lại! Chúng tôi sắp bị đâm xe. Tôi chắc chắn cả hai đều sẽ chết. Hình ảnh của Damon và Jannie vụt qua trước mắt tôi.

Tôi không biết xe đang lao với tốc độ bao nhiêu khi chúng tôi đâm vào một chiếc xe tải nhỏ màu xanh bạc. Tôi thậm chí còn không cố bám vào ba-ga nóc nữa. Tôi chỉ tập trung thư giãn cơ thể, sẵn sàng đón nhận việc gãy xương, chắc hẳn là đòn chí mạng sắp xảy ra trong vài giây nữa thôi.

Tôi hét lên, nhưng tiếng hét lạc đi trong cú va chạm xé tai, tiếng còi ô tô om sòm, tiếng la hét của những người chứng kiến.

Tôi hầu như không trông thấy dòng xe hướng lên phía Bắc khi trượt khỏi nóc xe. Tiếng còi ô tô inh ỏi. Tôi nhẹ tựa lông hồng bay giữa không gian. Gió biển thổi vào mặt tôi mát lạnh râm ran. Tôi sắp lao rầm xuống đất.

Tôi rơi vào màn sương mù màu xanh khói bao quanh Thái Bình Dương, và đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương. Tôi ngã xuống những cành linh sam rậm rạp. Khi rơi qua những cành cây sắc nhọn, tôi biết rằng Kẻ Lịch Thiệp sắp sửa bỏ trốn.

Chương 72

Lao về phía trước. Đâm sầm về phía trước. Xoay mấy vòng bổ nhào về phía trước!

Tôi bị bầm giập và chấn động mạnh sau vụ đụng xe và cú rơi chí tử, nhưng có vẻ không bị gãy cái xương nào. Một nhóm nhân viên cấp cứu tận tụy đang khám cho tôi ở hiện trường tai nạn trên Quốc lộ 1. Họ muốn đưa tôi vào một bệnh viện gần đó để làm xét nghiệm và theo dõi, nhưng tôi đã có kế hoạch khác cho tối nay.

Kẻ Lịch Thiệp đã bỏ trốn. Gã đã trưng dụng một chiếc xe lúc ấy đang đi về phía Bắc. Chiếc xe đã được tìm thấy, nhưng Rudolph thì chưa. Ít nhất là cho đến nay.

Khi Kate đến hiện trường hỗn loạn trên đường cao tốc, cô nổi giận đùng đùng. Cô cũng muốn tôi đến bệnh viện địa phương. Đặc vụ Cosgrove của FBI cũng bị thương và đang nằm tại đó. Chúng tôi đã có một cuộc thảo luận nảy lửa, nhưng cuối cùng Kate và tôi bắt chuyến bay cuối cùng của hãng Air West ra khỏi Monterey. Chúng tôi quay trở lại L.A.

Tôi đã nói chuyện với Kyle Craig hai lần. Đội FBI đang kiểm tra căn hộ của Rudolph ở Los Angeles, nhưng không ai nghĩ rằng Kẻ Lịch Thiệp sẽ trở lại. Lúc này họ đang lục soát nơi đó. Tôi muốn ở đó cùng với họ. Tôi cần biết chính xác gã sống như thế nào.

Trên chuyến bay, Kate tiếp tục lo lắng ra mặt về tình trạng sức khỏe của tôi. Cô quan tâm chu đáo đến bệnh nhân, nhiệt tình và thông cảm, nhưng cũng cứng rắn đến đáng ngạc nhiên với một bệnh nhân cứng đầu như tôi.

Kate vừa khum tay đỡ cằm tôi vừa nói chuyện. Cô rất tập trung. “Alex, anh phải đến bệnh viện ngay khi chúng ta đến Los Angeles. Tôi nói nghiêm túc đấy. Như anh biết đấy, lần này tôi không thể lạc quan như thường trước tai họa nữa. Anh sẽ đi đến bệnh viện ngay khi chúng ta hạ cánh. Này! Anh có thèm nghe tôi nói không?”

“Tôi đang nghe cô đây, Kate. Tôi đành phải đồng ý với những gì cô nói. Về cơ bản là vậy.”

“Alex, đó không phải là câu trả lời. Rõ vớ vẩn.”

Tôi biết Kate đúng, nhưng đêm nay chúng tôi không có thời gian đến bệnh viện kiểm tra. Dấu vết của bác sĩ Will Rudolph vẫn còn mới, có lẽ chúng tôi có thể nhận ra mùi của gã, và tóm gã trong vài giờ tới. Đó là một cơ hội mỏng manh, nhưng đến mai dấu vết của Kẻ Lịch Thiệp sẽ hoàn toàn nguội lạnh rồi.

“Anh có thể bị chảy máu trong mà thậm chí còn không biết,” Kate tiếp tục chứng minh là mình đúng. “Anh có thể chết ngay trên ghế máy bay này đấy.”

“Tôi bị mấy vết bầm giập thâm tím thảm hại, toàn thân thì ê ẩm. Mấy vết thương bên phải người do lộn vài vòng lúc đầu đã đóng vảy. Tôi phải xem căn hộ của gã trước khi họ làm xáo trộn tất cả, Kate à. Tôi cần phải xem cuộc sống của tên khốn đó như thế nào.”

“Một năm kiếm được nửa triệu đô hoặc hơn? Tin tôi đi. Cuộc sống của gã rất tốt,” Kate phản bác lại tôi. “Còn người anh lại đang nát tươm. Người thường đâu có nẩy đi nẩy lại.”

“À, thì, người da đen có thể làm được. Chúng tôi đã phải học cái mẹo đặc biệt ấy để duy trì sự sống. Chúng tôi đâm đầu xuống đất, rồi nảy lại ngay.”

Kate không cười trước câu đùa của tôi. Cô khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài ô cửa máy bay nhỏ xíu. Trong mấy giờ vừa qua, đây là lần thứ hai cô giận tôi. Điều đó có nghĩa là cô quan tâm đến tôi.

Cô biết mình đúng và sẽ không nhượng bộ. Tôi thích việc có người quan tâm đến tôi. Chúng tôi là bạn bè đích thực. Thật là một khái niệm tuyệt vời cho đàn ông và phụ nữ những năm chín mươi. Kate McTiernan và tôi đã trở thành bạn bè trong thời điểm cả hai đều gặp khó khăn. Chúng tôi đang trong quá trình tập hợp một hồ sơ quan trọng gồm những trải nghiệm chung. Tính đến nay thì đó là một dạng hồ sơ đại loại vậy.

“Tôi rất vui vì chúng ta là bạn bè,” cuối cùng tôi nói với Kate, giọng nhỏ nhẹ bí ẩn. Tôi không e ngại phải nói những điều dễ thương, ngốc nghếch với cô, gần giống như cách mà tôi nói chuyện với lũ trẻ.

Cô nói nhưng vẫn quay mặt ra cửa sổ. Vẫn còn bực mình với tôi. Cũng đúng thôi. Có lẽ cũng đáng đời tôi. “Nếu anh thực sự là người bạn chết tiệt của tôi, anh sẽ nghe tôi khi tôi đang lo sợ cho anh đến phát ốm. Anh vừa bị tai nạn ô tô vài giờ trước đây. Anh rơi gần ba mét xuống một khe núi dốc, anh bạn à.”

“Tôi ngã xuống cây trước đấy chứ.”

Cuối cùng, cô quay lại chỉ tay vào trái tim tôi, giống như đóng dấu. “Được lắm. Alex, tôi lo lắng cho cái đồ da đen cứng đầu nhà anh. Tôi lo đến thắt ruột đây này.”

“Đó là điều lọt tai nhất mà tôi được nghe trong nhiều tháng nay,” tôi nói với cô. “Một lần khi tôi bị bắn, Sampson cũng thực sự lo lắng cho tôi. Chỉ khoảng một phút rưỡi hay sao ấy.”

Đôi mắt nâu của cô nhìn thẳng vào mắt tôi, không buông tha và cũng không vui vẻ lên. “Tôi đã để anh giúp tôi ở Bắc Carolina. Tôi để anh thôi miên tôi, vì Chúa. Tại sao anh không để tôi giúp anh ở đây? Hãy để tôi giúp đỡ anh, Alex à.”

“Tôi cố được mà,” tôi bảo cô. “Điều này cũng đúng. Cảnh sát chân chính có một thói quen khó lòng lay chuyển. Chúng tôi ghét cay ghét đắng được giúp đỡ. Chúng tôi là những người có quyền hành cổ điển. Chúng tôi chủ yếu thích như vậy.”

“Ôi, vứt ngay cái tâm lý khỉ gió ấy đi, tiến sĩ. Đó chỉ là sự tự thỏa mãn và không thể hiện phong độ tốt nhất của anh!”

“Giờ tôi không có phong độ tốt nhất. Tôi vừa bị một tai nạn khủng khiếp.” Thời gian còn lại trên chuyến bay đến Los Angeles, chúng tôi cứ mãi nói chuyện với nhau như thế. Vào cuối chuyến đi, tôi bình yên thiếp đi trên vai Kate. Không còn rắc rối phức tạp. Không có hành lý thừa. Rất, rất tốt đẹp.

Bạn đang đọc Nụ hôn của Casanova của James Patterson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.