Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tha Cho Ta Đi "Hu Hu"

Tiểu thuyết gốc · 1410 chữ

Trong lúc Tiêu Thần còn đang bận tâm suy nghĩ thì Thanh Thủy đang rất vui mừng vì nàng đã có thể cảm ngộ thành công, nàng mở mắt ra tay hướng về phía một hòn đá vẫy vẫy giống như Tiêu Thần đã từng làm, lập tức hòn đá bay lên lơ lửng giữa không chung rồi từ từ bay về phía nàng, tuy có chút chậm nhưng đã rất không tệ rồi, nàng lập tức đứng lên hướng Tiêu Thần đắc ý

- Này hỗn đản ngươi nhìn thấy gì chưa ta chỉ mất có mấy hôm đã cảm ngộ được rồi, thấy ta có giỏi không?

Tiêu Thần nở nụ cười cũng không kiệm lời khen với nàng

- Ngươi làm rất tốt.

Được hắn khen Thanh Thủy càng đắc ý hướng hắn nở nụ cười tinh quái

- Nếu ta đã làm được rồi thì ngươi cũng lên dạy ta công pháp khác đi, lần trước ngươi nói gì không quyên....

Không đợi nàng nói xong đã bị câu nói tiếp theo của hắn dội cho một gáo nước lạnh.

- Có điều ngươi mới chỉ hoàn thành giai đoạn đầu đó là việc cảm ngộ còn giai đoạn hai mới là khó, đó là điều khiển thành thạo lực lượng mà ngươi có.

- Nhưng trả phải lúc nãy ta mới nhấc tảng đá đằng kia lên rồi sao. Nàng hậm hực nói

Tiêu Thần lắc đầu

- Đó mới chỉ là da lông thôi ngươi cần phải luyện tập rất nhiều thì mới có thể hoàn toàn thành thạo được, trước tiên đi theo ta.

Nói rồi xoay người chạy vào trong rừng xâu, Thanh Thủy cũng không hỏi nhiều lập tức chạy theo, hai người cứ thế chạy được ba mươi dặm thì Tiêu Thần ngừng lại kéo Thanh Thủy trốn vào một bụi cây gần đó, quan sát con ma thú trước mắt kia, đây là một con ma thú trung cấp thực lực mới chỉ tương đương với tu sĩ luyện khí cấp sáu.

Thanh Thủy nhăn mặt nhìn con thú kia không hiểu ý hắn là gì.

- Sao phải dừng lại con thú kia đâu có gì nguy hiểm đâu.

- Nói nhỏ thôi, bây giờ ta muấn ngươi dùng sử dụng dẫn lực mới học được điều khiển con ma thú kia.

- Hừ ta còn tưởng gì đơn giản. Nói rồi nàng nhắm mắt lại cảm nhận lực lượng thiên địa, mấy giây sau nàng mở mắt ra hướng con ma thú kia vẫy tay, lập tức thân hình to lớn của con ma thú kia từ từ bay lên có điều nó lập tức phát hiện rồi điên cuồng giãy giụa điều này làm cho Thanh Thủy mất tập trung khó lòng giữ được nó chỉ mấy giây sau con ma thú thoát khỏi khống chế của nàng điên cuồng bỏ chạy thục mạng, điều này làm cho nàng có chút giật mình ánh mắt hướng Tiêu Thần có chút lấy lòng. Tiêu Thần nhìn Thanh Thủy trầm ngâm đột nhiên tâm khẽ động hắn vừa nghĩ ra một cách có lẽ giúp đẩy nhanh tiến độ.

- Này tiểu thư thân mến có thể trả lời một câu hỏi của ta được không. Hắn nhìn Thanh Thủy nở một nụ cười hòa ái.

Nụ cười của hắn làm cho Thanh Thủy nổi cả da gà có dự cảm chẳng lành, nàng dè dặn hướng hắn hỏi ngược lại.

- Ngươi muấn hỏi cái gì?

Nụ cười của Tiêu Thần càng đậm nhìn nàng ánh mắt còn nộ ra vẻ cưng chiều.

- Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi sợ con gì nhất không.

- Ta đương nhiên là sợ con trùng có độc rồi ngươi hỏi làm gì. Càng nói nàng càng có cảm giác sợ hãi, chợt nàng như nhớ ra việc gì kêu lên thất thanh.

- Ngươi ngươi tên hỗn đản đừng nói với ta là ngươi muấn ta điều khiển mấy con côn trùng có độc đấy.

- píng pong, quá thông minh vậy mà cũng đoán được tại hạ bội phục, thôi không dài dòng nữa đi tìm mấy con con trùng đấy thôi. Hắn cũng trả quan tâm nàng có đồng ý không kéo nàng nàng đi sâu vào khu rừng, mặc cho nàng van xin kháng cự.

.

Từ hôm đó sâu trong khu rừng liên tục phát ra tiếng kêu gào khóc nghe rất là thảm thiết có điều nghe tiếng kêu khóc này cũng không có gì khó chịu thậm chí nghe rất êm tai dễ nghe.

.

.

.

.

.

Thời gian cứ thế qua đi nháy mắt đã qua bảy ngày.

Lúc này Tiêu Thần đang ở trên cây ánh lộ ra vẻ tán thưởng nồng đậm và có chút kinh ngạc, hắn đang nhìn xuống dưới một cái hố to rất sâu, đúng hơn là nhìn bên trong hố.

Dưới đáy hố có rất nhiều loại ma thú thực lực tương đương với một tu sĩ luyện khí tầng tám thậm chí cả tầng chín, chúng rất to lớn bé nhất cũng hơn một trượng hình giáng giống hệt mấy con côn trùng bò lổn nhổn có nhện, rết, bọ cạp,.... chúng cứ điên cuồng bò qua lại rồi lại đánh nhau tạo ra một bãi chiến trường, xác chết la liệt, như thế không nói làm gì nhưng điều kì lạ là ở giữa chiến trường lại có một cô gái rất xinh đẹp nhưng hiện giờ nàng mặt mũi trắng bệch mắt đỏ hoe ,y phục hơi rách nát xộc xệch, tóc tai rối bù đầu, đang kinh hoàng hất tay chỉ tay hướng mấy con ma thú ở gần nàng dùng dẫn lực ném chúng ra xa thậm chí mấy con ma thú tương đương luyện khí tầng chín cũng bị nàng nhấc lên mà không gặp chút trở ngại gì hất bay tít ra ngoài. Nàng giữ nguyên trạng thái đó như vậy xuất bảy ngày rồi, ngay cả chỗ đứng cũng chưa dịch chuyển một tí nào so vơi bảy ngày trước.

- Hỗn đản đưa ta....ra khỏi đây đi mà...coi như ta cầu xin ...ngươi đấy, nếu... không đủ thì ...từ nay ngươi ....nói gì ta ...đều nghe đừng để ta.... ở đây nữa ta sợ lắm. Nàng khóc lóc thảm thiết hướng miệng hố van xin.

Tiếng nói vừa dứt thì đột nhiên nhiệt độ trong hố tăng lên một cách nhanh tróng rồi xuất hiện một ngọn lửa màu xanh thiêu đốt đám ma thú có độc kia lập tức trong hố phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng chỉ mấy giây sau thì im bặt.

Lúc này Tiêu Thần xuất hiện trước mắt Thanh Thủy đứng cách nàng hai trượng tán thưởng nói.

- Lằm ngoài sự mong đợi của ta nha chỉ mấy hôm đã tiến bộ thế này rồi như lời hứa ta sẽ tặng cho ngươi một bộ công ph...

Nói chưa dứt lời Thanh Thủy đã lao vào ôm chặt lấy hắn khóc rống lên nước mắt nước mũi không có kị gì mà chàn ra như vỡ đê.

Việc này xảy lằm ngoài dự đoán của Tiêu Thần làm hắn chảy cả mồ hôi lạnh, hắn còn tưởng nàng muấn tính xổ với hắn nữa chứ còn mất công hắn định lấy công pháp ra giỗ dành. Hắn cũng không dám nói gì chỉ lẳng lẳng đứng im đưa tay lên vỗ vỗ đầu coi như an ủi nàng. Qua một lúc lâu nàng mới ngừng khóc ngẩn đầu nhìn Tiêu Thần có điều hắn vẫn tay ôm ngang eo của nàng không hề động, điều này làm nàng có chút khó thở liền đưa tay hướng mặt hắn nhéo nhéo

- Hỗn đản ngươi làm sao vậy. Mãi không thấy hắn trả lời nàng cũng kệ dứt khoát mặc cho hắn ôm.

Qua mấy phút Tiêu Thần giật mình tỉnh lại vội buông tay ho khan có chụt ngại ngùng.

- Ách đừng trách, ta hơi nhập tâm quá.

Nàng cũng chả để ý tới việc này nói.

- Hỗn đản ta muấn trở về, qua mấy hôm rồi có lẽ đợt khảo hạch cũng sắp tới rồi.

Tiêu Thần cũng không nói nhiều gật đầu rồi bế nàng hướng miệng hố nhảy lên rồi chạy về phía Thanh gia. Việc này làm hắn có hơi mất tự nhiên nhưng vì sợ nàng qua nhiều ngày ở trong hố khóc lóc khổ sở có lẽ cũng không còn sức để đi.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Của Ta Ai Dám Động sáng tác bởi badaokelong1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi badaokelong1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.