Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Dám Khi Dễ Ngươi!

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

Ba người bước đến trước mắt Thanh Thủy nam tử có dáng người thư sinh kia hướng nàng tươi cười.hắn tên là Hồn Đế là nhị thiếu gia của Hồn gia, tên này vì là con trai thứ của tộc trưởng Hồn gia nên từ bé đã được nuông chiều vô cùng lại có thêm đại ca là đại công tử Hồn gia hiện đang là học viên ở Già Nam học viện vì có thiên phú cao lên được học viện coi trọng điều này khiến hắn trở thành một trỗ dựa cho Hồn gia khiến Hồn gia ngày càng kiêu căng không coi ai ra gì điển hình là kẻ trước mắt kia.

-Thanh nhi thật trùng hợp hôm nay nàng cũng tới đây mua đồ sao

Thanh Thủy nhìn ba người trước mắt có vẻ khó chịu nhưng vẫn cố lặn ra một nụ cười

- phải hôm nay ta muấn đổi gió nên ra ngoài đi dạo tiện đi qua đây mua ít đồ không ngời lại gặp ba vị ở đây. ánh mắt đảo qua ba người

- vậy sao, ngươi muấn mua gì để có thể để ta...

- Còn có thể mua gì nữa chắc chắn là mua đồ để trợ giúp đột phá lên luyện khí tầng tám rồi, ta khuyên ngươi lên bỏ ý định này đi chỉ còn nửa tháng nữa là bắt đầu đợt khảo hạch rồi mà ngươi mới chỉ là luyện khí tầng bảy thế lên đến lúc đó ngươi sẽ bị loại thôi không thể qua được đâu.

Người lên tiếng là Thanh Như nàng ghen ghét nhìn Thanh Thủy, không hiểu tiện nhân phế vật kia có cái gì mà đám đàn ông cứ thấy ả là như ruồi bu. Kẻ mặc đồ trắng toát bện cạch Thanh Như gật đầu nhìn Thanh Thủy tỏ khinh thường hắn là hôn phu của Thanh Như việc này đã được gia tộc xắp đặt từ lúc còn bé.

- phải đấy ta thấy ngươi tốt nhất từ bỏ đi ý đồ tiến vào học viện Già Nam bằng cách đó đi cứ an an ổn ổn làm thiếp cho Hồn Đế biết đâu hắn lại giúp ngươi vào được học viện.

Hồn Đế hơi nhíu mày nhưng không nói gì mặc cho hai kẻ kia người xướng kẻ họa, tuy hắn ưa thích Thanh Thủy nhưng cũng không thích tính lạnh lùng kiêu ngạo của nàng để cho nàng ăn chút đau khổ cũng không sao. Lúc này sắc mặt Thanh Thủy dần trở lên u ám hắn đang định mở miệng kêu hai kẻ kia ngậm miệng thì bất chợt một tiếng nói mang theo chút cợt nhả vang lên

  • Ai da tiểu nhị ngươi ra đây cho ta, ở những lơi lịch sự như vậy mà cũng để cho mấy con cẩu tử chạy bừa sủa bậy như thế kia là sao?

Lúc này mọi người mới nhìn lại thì thấy một nam tử mặc đồ đen đứng giữa lầu một đang chỉ ta hướng cầu thang lầu hai chửi mắng. Ánh mắt mọi người nhìn hắn rồi lại nhìn theo hướng hắn chỉ thì lập tức sắc mặt lộ vẻ cổ quái vì hương hắn chỉ chính là nơi ba người Hồn Đế đang đứng

"tên này ra ngoài quên não ở nhà sao mà dám chỉ tay hướng ba người kia nói người ta là cẩu", " theo ta thấy tên này là cố tình gây sự rồi, ngươi không thấy người bị ba tên kia đang vậy xung quanh sao, lúc nãy hắn vào cũng với nàng nhìn có vẻ quyen biết nhau, lúc này muấn mượn ba kẻ kia để thể hiện nhưng xem ra không gặp may rồi" lúc này mọi người bắt đầu xì xào bàn tán đủ kiểu

Phía trên lầu hai có nột lão giả, đứng sau hắn chính là hai người vừa bán hàng cho Thanh Thủy đang cung kính đứng phía sau, lão giả nhìn mọi người phía dưới rồi ngoắc mồm cười " mấy kẻ này không ai là người bình thường cả xem ra sắp có trò vui để coi rồi" khà khà.

.

.

Đám người Hồn Đế nghe tiếng thấy tiếng nói cũng nhìn qua thấy tên kia đang chỉ mình hơi ngẩn ra nhưng nghe thấy mọi người nhìn mình xì xào bàn tán thì hiểu ra lập tức sắc mặt tím như quả cà, bọn hắn toàn là người kiêu ngạo từ trong trứng mà ra, đi đến đâu mọi người cũng phải cung kính khiếp sợ, hôm nay lại bị người ta chỉ thẳng mặt gọi chó là lần đầu tiên. Ba người sắc mặt âm trầm hùng hổ đi về phía kẻ đang mải hô tiểu nhị ra duổi chó kia

- ngươi là kẻ lào, biết bọn ta là ai không mà dám nói bọn ta như vậy muấn chết

- không biết là người nhà của kẻ nào mà thiếu giáo dục như vậy xem ra cũng không tốt đẹp gì, thôi thì hôm nay để ta thay người nhà ngươi dạy dỗ lại ngươi thay cho bọn hắn vậy ngươi thấy thế lào

- tự động cắt lưỡi phế hai bàn tay kia ta thấy hài lòng thì còn bỏ qua cho ngươi nếu không... chết

Ba người lần lượt lên tiếng hỏi nam nhân kia duy chỉ Hồn Đế trực tiếp nhất không nói nhiều đề nghị luân phương pháp xử lí.

Lúc này nam nhân mặc đồ đen kia mới thu tay lại mặt nhìn ba người kinh thường hắn đúng là Tiêu Thần

- ba người các ngươi là cẩu con

- ta là người của ai cũng đến lượt tiểu oa nhi ngươi dạy

- ngươi là cái thá gì mà muấn ta phải phế tay cắt lưỡi.

.

.

Liên tiếp ba câu trả lời làm cho mọi người phải chố mắt nhìn ngay cả lão giả trên lầu kia khuân mặt cũng phải khẽ giật giật. Ba người Hồn Đế cũng phải trợn mắt không thể tin nổi kẻ này lại trả lời câu hỏi của ba người theo cái cách này lúc này không đợi Hồn Đế lên tiếng hai kẻ phía sau đã lao lên toan giết kẻ trước mắt, bọn hắn đã thực sự nổi giận rồi, Hồn Đế mặc cho hai kẻ kia lao lên khuân mặt càng lộ vẻ giữ tợn nhìn Tiêu Thần như đang nhìn xác chết vậy. Chỉ chớp mắt hai tiếng "bốp, bốp" vang lên cùng với tiếng kêu đau đớn và kèm theo là mấy cái răng bay lên nhưng tiếng kêu lại là của tên thanh niên áo trắng và Thanh Như, việc này nói thì dài nhưng lại xảy ra rất nhanh cơ hồ vừa lúc hai người này lao về phía Tiêu Thần chưa kịp chạm vào thì đã ăn một cái tát trời dáng làm cho hai người choáng váng bay ra ngược ra ngoài kèm theo mấy cái răng. Sau mấy giây mọi người mới khôi phục tinh thần nhìn về phía Tiêu Thần lộ vẻ sợ hãi không ngờ tên này lại là một tu sĩ trúc cơ trung kì.

Tiêu Thần phủi phủi tay khinh thường nói

- Hừ chỉ là hai tên luyện khí một luyện khí tầng chín một tầng tám cũng muấn đấu với ta.

Hồn Đế sắc mặt lộ vẻ dữ tợn.

- khốn kiếp ngươi là kẻ nào mà cũng dám đả thương bọn hắn muấn chết.

Tiều Thần nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngu ngốc

- không lẽ ta lại phải đứng yên cho bọn hắn đánh ta, ngu như ngươi mới vậy thôi

- được được đếu không sợ bị bọn ta trả thù thì báo tên ra

- ta đi không đổi tên ngủ không đổi họ là tên là "sư công"

-Được ngươi cứ đợi đấy ta không bỏ qua truyện hôm nay đâu.

Hồn Đế nói rồi xoay người rời đi, hắn quá tức giận lên không để ý là đối phương nói thật hay giả đi thẳng, hai người vừa bị Tiêu Thần tát cho rơi răng cũng hung ác hướng Tiêu Thần nhìn lại rồi vội vàng đuổi theo Hồn Đế.

Mọi việc kết thúc mọi người lại tiếp tục tản ra, có mấy người thì hướng Tiêu Thần lộ vẻ hứng thú, đặc biệt là lão giả trên lầu kia

Nhìn ba người rời đi lúc này Tiêu Thần mới hướng phía cầu thang nơi Thanh Thủy đứng nhìn nãy giờ

- ngươi mua đồ xong rồi sao.

Thanh Thủy gật gật đầu có chút no lắng tất cả mọi truyện diễn ra nãy giờ nàng đều thu vào trong mắt cả.

- ngươi không sợ bọn chúng trả thù sao, bọn hắn toàn kẻ không coi ai ra gì bị ngươi làm nhục như vậy chắc chắn không bỏ qua đâu

- không sao chỉ là mấy tên phế vật thôi muấn trả thù ta dù có gọi cả nhà ra ta cũng không nháy mắt một cái, quan trọng là chúng dám khi dễ ngươi ta làm hộ vệ cho ngươi lên đương nhiên phải cho chúng ăn quả đắng rồi.

Thanh Thủy không ngờ hắn làm vậy là vì mình hơi ngạc nhiên ánh mắt nhìn hắn có chút tán thưởng.

- được rồi việc này tạm thời để sau rồi nói, ta mua đủ thứ cần thiết rồi về thôi

Thực ra nàng còn muấn đi dạo cho khuây khỏa nhưng gặp mặt ba kẻ kia khiến nàng mất hứng chỉ muấn nhanh tróng quay về.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Của Ta Ai Dám Động sáng tác bởi badaokelong1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi badaokelong1
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.