Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10.2

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Kỳ thật cô căn bản là không cần phải lãng phí thời gian suy nghĩ vấn đề này, bởi vì bị hắn bắt đi vào trong nhà hắn, theo nhau mà đến một cái hôn nồng nhiệt thật sâu theo cách thức tiêu chuẩn, hôn đến mặt cô đỏ hồng lên, lý trí hoàn toàn bị hạ gục, cuối cùng đương nhiên vẫn là bị hắn ăn.

Namnhân này quả nhiên là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thế nhưng ngay cả thân thể đều dùng tới, bất quá đừng tưởng rằng cô như vậy là có thể tha thứ.

Đợi kích tình qua đi, cô không nói hai lời bỏ tay hắn ở trên lưng nàng ra, chuẩn bị xuống giường, một giây sau lại trở lại trong lòng hắn. “Em muốn đi đâu?” Trải qua vừa mới tràng kịch chiến kia, hắn thanh âm so với bình thường khàn khàn hơn. “Về nhà.” Cô vuốt ve tay hắn, nháy mắt lại bị hắn ôm càng chặt. “Nơi này chính là nhà em.” Hắn miễn cưỡng nói, trong giọng nói đã bá đạo không thể sai biện. “Phải không? Khi nào thì đống phòng này sang tên danh nghĩa của tôi, tôi như thế nào không biết?” Cô châm chọc khiêu khích phiết môi nói. “Chờ chúng ta kết hôn sau, nó sẽ sang tên của em.” Kết hôn? Thật là một kinh hỉ lớn, hoặc là nói kinh hách còn thật sự. Hắn nhắc tới muốn kết hôn nha, ông trời, bọn họ chính thức kết giao đến nay mới bao lâu? Không, trên thực tế bọn họ căn bản là còn chưa chính thức kết giao…… Được rồi, bọn họ thật đã lên giường, liền miễn cưỡng xem như có kết giao tốt lắm, nhưng thời gian tuyệt đối không đủ làm cho một người hiểu biết một người không phải sao?

Qua chuyện cô cùng Trương Văn Thịnh kết giao năm năm, cô vốn tưởng rằng chính mình đủ giải hắn, kết quả đâu?

Kết hôn? Không, cô còn không dám nếm thử, ở chung nhưng thật ra có thể thử xem, bất quá này cũng phải đợi cho cô tha thứ hắn xong đã. “Ai muốn kết hôn?” Cô nói. “Em cùng anh.” “Tôi cho tới bây giờ không nhớ rõ tôi đáp ứng chuyện này.” “Em không muốn gả cho anh sao?” “Không muốn.” Viên Khải đột nhiên trầm mặc xuống, trong chốc lát sau hắn hỏi: “Em còn tức giận?” Lúc này người trầm mặc đổi thành Doãn ThắngNam, cô ở trong lòng hừ thanh trả lời: Đương nhiên. “Anh đã nói tạ tội.” Hắn lấy ngữ khí phi thường hèn mọn nói. “Nếu hiện tại tôi chém anh một đao, lại nói với anh tiếng thực xin lỗi, anh cảm thấy như thế nào?” Cô nhịn không được hừ thanh mở miệng. “Rất đau, nhưng anh sẽ tha thứ cho em.” “Nói được cũng thật dễ nghe.” Được rồi, hắn hiện tại biết chỉ một đường giải thích là tuyệt đối không có hiệu quả, vậy thử xem chiêu tiếp theo đi! Viên Khải nghĩ rằng. Hắn đem nàng khuôn mặt cô thủy chung không muốn nhìn về phía hắn mềm nhẹ quay về phía mình, sau đó thâm tình dừng ở cô nói: “Anh yêu em.” “Những người nói lời này với tôi, cuối cùng giống nhau từ bỏ tôi.” Cô lạnh lùng hắt cho hắn tảng băng lớn. “Anh sẽ không.” “Những lời này khi hắn đang nói yêu tôi, cũng đồng thời nói một trăm lần.” Lại thêm tảng nữa.

Cách mạng lần thứ mười một mới thành công, hắn tuyệt không có thể mới hai lần đả kích liền nản lòng tang chí, nhất định phải bám trụ kiên cường. Ân, trước đến hướng dẫn từng bước một chút tốt lắm. “Em không thể một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đi.” “Không khéo, tôi gần nhất vừa bị dây thừng mồm to cắn, cho nên sợ là đương nhiên.” Doãn ThắngNam ý định chính là muốn cho hắn áy náy.

Cô so sánh hắn với dây thừng! “Em thật sự không muốn gả cho anh?” Thanh âm trầm thấp mà nghiêm túc, cùng vừa mới ôn nhu hoàn toàn là hai người. “Không muốn.” Cô tin tưởng hắn không về phần lại đối cô là cái vu oan giá hoạ, cho nên không chút do dự trả lời. “Tốt lắm.” Xem ra hắn chỉ có đưa ra biện pháp cuối cùng. “Cái gì tốt lắm?” Cô ngạc nhiên, sanh mắt hỏi. Hắn sẽ không liền như vậy từ bỏ, không hề muốn cùng cô kết hôn đi? Hỗn đản, một chút thành ý đều không có! “Ý tứ là, em có hay không phát hiện anh lại đi lên?” Hắn đột nhiên xoay người ngăn chặn cô, làm cho hắn cứng rắn để ở của cô mềm mại. (Sabj: ngất viên ca thật..vô sỉ) “Anh……” Một trận lửa nóng nháy mắt bao phủ cả người Doãn Thắng Nam, làm cho cô thiếu chút nữa không thiêu cháy. “Tránh ra, đừng đè nặng tôi, đừng loạn thân!” Cô đỏ mặt né tránh nụ hôn của hắn. “Em thật thơm.” Viên Khải hôn vai của cô nỉ non. “Tôi toàn thân đều là vị của tiền, không nửa điểm vị nữ nhân, làm sao thơm? Tránh ra!” Cô ghi hận phản bác. “Kia chính là nhất thời tức giận nói, trên thực tế em thật thơm, tới mức ăn muốn cắn em một ngụm đem em ăn luôn.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên nói, sau đó khuất phục cho dục vọng, há mồm khẽ cắn trong trắng lộ hồng da thịt của cô, một ngụm tiếp theo một ngụm. “Không cần, hội ngứa…… A.” Cô giãy dụa đến bất tri bất giác khinh ngâm ra tiếng.

Khẽ cắn phạm vi theo gáy dần dần đi xuống, trải qua trắng nõn rất tròn bộ ngực của cô, bụng bằng phẳng, không ngừng đi xuống, thẳng đến khi hai tay gắt gao bắt được mông cô, thấp phát ra tiếng bất lực rên rỉ.

Cô thở dốc càng ngày càng trọng, hắn cũng giống nhau.

Đêm đã khuya, không gian vạn phần tĩnh mịch, chỉ còn hai người lửa tình cuồng nhiên, thẳng đến bình minh. ………… “Thân ái, thân ái, nên rời giường.” “Không, không cần…… Đủ…… Cho em ngủ.” Cô kháng nghị dường như nỉ non nói nhỏ làm cho Viên Khải đứng ở bên giường nhịn không được khẽ cười một tiếng, lại lần nữa thân thủ vỗ nhẹ mặt cô, kêu: “Thân ái, tỉnh vừa tỉnh, chúng ta trước xuất môn làm một chuyện, muốn ngủ chờ trở về ngủ tiếp, tỉnh vừa tỉnh.” Không chịu nổi quấy nhiễu, Doãn Thắng Namrốt cục bất mãn mở hai mắt ngủ không đủ giấc, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái. “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Em muốn đi ngủ.” Cô bất mãn nói. “Ngoan, trở về ngủ tiếp.” Hắn cúi đầu hôn môi cô một chút, sau đó từ hành lý cô mới mang theo lấy ra quần áo, tính cả nội y giao cho cô. “Mau mặc quần áo.” Trừng mắt ngẩn người nhìn hắn đưa quần áo cho cô, Doãn Thắng Namcòn đang bán mộng bán tỉnh (nửa tỉnh nửa mơ) trong lúc đó, cho nên động cũng không nhúc nhích.

Viên Khải thở dài quyết định có lẽ hắn động thủ, có vẻ mau hơn.

Xốc chăn lên, hắn kéo cô từ ổ chăn dậy, sau đó lại cầm lấy Bra của cô chuẩn bị vì cô mặc vào.

Có lẽ hình ảnh một đại nam nhân cầm một cái nội y màu tím ren rất kinh người, cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, hung ba ba đoạt lại nội y của mình, đồng thời đỏ mặt hướng hắn trừng mắt kêu lên: “Anh làm gì?!” “Giúp em mặc quần áo.” Hắn đáp rõ ràng, cười đến mê người, mà tim cô đập thình thịch trong lúc đó chỉ có thể càng dùng sức trừng hắn. “Quần áo em chính mình mặc, anh đi ra ngoài!” “Trải qua tối hôm qua còn thẹn thùng?” Hắn nhịn không được chế nhạo cô.

Cô trừng mắt, vươn cánh tay bắt cái gối đầu quăng hướng hắn. “Đi ra ngoài!” “Được được được, anh đến phòng khách chờ em.” Hắn định ra khỏi phòng phía sau cửa, Doãn Thắng Nammới đột nhiên nghĩ đến cô đã quên hỏi hắn muốn đi đâu. “Thật sự là đồ đáng ghét, tối hôm qua không cho người ta ngủ, sáng sớm lại đem bắt người ta dậy, như thế nào như vậy đáng ghét, cũng không để ý cảm thụ người ta.” Cô một bên mặc quần áo một bên không ngừng lẩm nhẩm, không chú ý tới chính mình giờ phút này trên mặt biểu tình là thỏa mãn mà tràn ngập tiểu nữ nhân kiều thái.

Mặc quần áo, cô tiến vào phòng tắm rửa mặt chải đầu xong, mới đi đến phòng khách.

Thấy cô đi ra, hắn lập tức nghênh hướng cô, cũng cúi người cho cô một cái hôn mềm nhẹ. “Rất được.” Hắn mang theo hú hú chiếu nhân tình ý nhu tình nói, một bên đem tay cô bỏ vào trong khuỷu tay của hắn. “Chúng ta đi thôi.” “Đi chỗ nào?” Cô nháy mắt mấy cái, có chút tò mò lại có chút thất thần hỏi. “Hộ chính sự vụ sở.” (Sabj: chắc kiểu ủy ban nhân dân……..hana: cái này là nơi đăng kí kết hôn với li hôn đấy bà…Sabj: có khác nhau sao bà cốlườm) Cô lại trừng mắt nhìn, trong mắt dần dần hiện ra nghi vấn. Có ý tứ gì? “Đi đăng ký kết hôn.” Hắn vì cô giải thích nghi hoặc. “A!” Cô đột nhiên kinh hách bắn lui mấy bước, hai mắt viên sanh trừng mắt hắn. “Anh nói cái gì?” “Anh nói chúng ta muốn đi hộ chính sự vụ sở, đi đăng ký kết hôn.” Cô trừng mắt hắn, giống như hắn là quái vật đột nhiên từ trên trời giáng xuống. “Anh nói cái gì, ai muốn đi đăng ký kết hôn? Ai muốn gả cho anh?” Cô trừng mắt hắn gọi nói. “Em.” Hắn đi hướng cô. “Em?” Cô nhanh chóng lui ra phía sau, lập tức đi đến sau sô pha, “Em mới không cần gả!” Cô rống to. “Đều đã thu sính lễ, hiện tại mới nói không cần gả không thể được.” Hắn dừng lại, hai tay ôm ngực, ung dung nhìn cô nói. “Cái gì sính lễ?” Cô ngẩn ngơ. “Một trăm ngàn.” “A!” Cô đột nhiên kêu sợ hãi ra tiếng, không phải bởi vì lời hắn nói, mà là hắn lại thừa dịp thời gian cô ngẩn ngơ, bay nhanh vài cái liền đem cô bắt được, kiềm chế ở hắn cặp tay cứng rắn như sắt thép. “Anh –” “Như thế nào?” Hắn hướng cô nhếch miệng cười, một bộ dáng muốn ăn đòn. “Em không cần gả, em sẽ đem một trăm ngàn kia trả lại cho anh.” Cô trừng mắt nói. “Không còn kịp rồi, sính lễ đã đưa, sẽ không lấy lại.” Hắn cười mang theo cô hướng ngoài cửa đi đến. “Trần thư ký cùng Tần Lan đang giúp chúng ta mua hôn thú, bọn họ đều thật cao hứng khi có thể giúp chúng ta làm người chứng kiến hôn nhân, nghe nói Tiểu Đào cũng theo tới……” “Em không gả cho anh, buông, Viên Khải, buông!” Tiếng kêu sợ hãi giãy dụa không ngừng truyền ra: “Cô ấy đã quyết định không làm em gái nuôi của anh, muốn nhận em làm chị, cô ấy nói như vậy có thể cho em miễn đi lo lắng phiền não: Thứ hai anh còn bởi vì yêu ai yêu cả đường đi nên sẽ đối tốt với cô ấy……” Tiếng nói mang theo ý cười liên tục nói xong, không chút nào chịu ảnh hưởng. “A –” Thét chói tai.

Tiếng nói mang theo ý cười rốt cục dừng lại, nhưng chỉ một giây – “Em yêu, anh biết gả cho anh khiến cho em thực hưng phấn, nhưng cũng không cần phải thét chói tai lớn tiếng như vậy đi?” “A –” Toàn Văn Hoàn

Bạn đang đọc Nữ Nam Nhân – Doãn Thắng Nam của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.