Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương

Phiên bản Dịch · 467 chữ

Vốn là nàng muốn ăn ngon, bản thân cũng đã học không ít, trù nghệ của Kim Kết và Thủy Muội càng không cần phải nói tới, lần này xuôi nam, hai nàng ấy không thể theo cùng, nàng muốn học một chút để có thể đối phó trên đường.

Kết quả Lan Như lại khiến cho nàng bất ngờ, ở vườn hoa vài năm ngoài việc giám sát tỷ đệ Phương gia, còn học được không ít bản lĩnh.

Pha trà là do nàng dạy, điểm tâm là cho nàng chỉ dẫn, nhưng trù nghệ là do thiên phú của bản thân nàng ấy, bắt chước người khác rồi tự mình làm ra.

Đối với Tô Mạt mà nói đó là một kinh hỉ lớn.

Nàng quay đầu nhìn Ngụy An Lương ngoài cười, hắn vẫn chưa đi, ngược lại đứng ở dó nhìn vào trong, nở nụ cười ôn hòa, dù sao cũng là nam nhân anh tuấn, trên người là y phục thượng đẳng, trong ngày hè nóng bức, cũng giống như một cơn gió mát.

Ngụy An Lương thấy nàng nhìn qua, liền cười cười, bước vào, chắp tay nói: "Tại hạ cũng muốn tìm hiểu cái mới, không biết có được hay không."

Hoàng Phủ Cẩn vốn định từ chối, Tô Mạt lại cười nói: "Mời vào."

Kết quả vừa dứt lời, bên ngoài có một người chạy vào, mang theo một cơn mưa bụi, "Ai nha, điểm tâm gì mà thơm vậy, đi khắp đông tây nam bắc, mùi vị này thật sự không giống bình thường."

Chỉ thấy Doãn Thiếu Đường vẫn một thân áo trắng như cũ, giống như một đám mây trắng bay vào, Lan Như cười rộ lên một cái, thuận tay lấy thêm một bộ bát đũa.

Trên bàn đã có ba người, Doãn Thiếu Đường thấy vẫn còn một vị trí, mà hai nam hai nữ bên cạnh hầu hạ, tất nhiên là tôi tớ rồi.

Hắn cũng không khách khí, bước qua định ngồi xuống đó, Lưu Hỏa hừ một tiếng, chân đá một cước, đá văng ghế dựa ra, Doãn Thiếu Đường xiêu vẹo ngã về sau, "Ai nha nha, cứu mạng."

Lan Như định kéo hắn lên, Lan Nhược lại lườm nàng một cái, lúc này Doãn Thiếu Đường đã nâng một chân bám được vào chân ghế của Ngụy An Lương, sau đó đứng lên, hắn vỗ ngực, làm ra bộ dạng như Tây Thị bị bệnh, "Hù chết, hù chết người, mấy vị huynh đài này không nên trêu đùa như vậy."

Nói xong hắn cẩn thận kéo ghế lại, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng không dám ngồi thật, từ từ ngồi xuống, sau đó mới quay sang nở nụ cười với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi của Vệ Sơ Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.