Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1184 chữ

Bên kia trời quang đãng, gió mát thổi vù vù làm mặt hồ lọng đọng lắc lư mấy nhánh sen hồng.

Lão thái thái với búi tóc trắng bạc phơ, bà lờ đờ nhẹ mắt buồn rầu nhìn mấy lá sen dưới cầu Bạch. Tiện miệng hỏi tiểu nha đầu hầu hạ kế bên.

-"Yên nhi của ta... Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Tiểu nha đầu lắc đầu nhè nhẹ giọng nhỏ nhẹ lễ phép đáp.

-"Dạ lão thái thái, con nghe bên Bách Điền tam thiếu gia hôm trước đột nhiên đi lại bình thường... Nhưng mà..."

-"Đi lại được là tốt... Nhưng mà là nhưng mà thế nào?"

-"Lão thái thái, tam thiếu gia như người mất hồn... Cứ đi đi lại lại trong thư phòng đọc viết cái gì đó, miệng không nói một câu nào, người thì ngơ ngớ như kẻ điên"

-"Hỗn xược!! nha đầu ngươi dám nói thiếu gia bị điên à? Bình thường ta đối tốt với ngươi quá phải không?!"

Lão thái thái dơ tay đánh mạnh vào thái dương của nha đầu kia, làm chiếc bông kẹp đầu rớt xuống đất, cả người cô ngã khụy xuống đất. Hư hức mà nức nở, tay gấp gáp chồng chất lên nhau, cúi đầu lạy như điên.

-"Lão thái thái! Lão thái thái con không dám nữa! Con nghe mọi người nói như vậy nên mới nghĩ vậy! Con biết sai rồi! Hu hu lão thái thái tha cho con"

Đằng xa xa, nhị tẩu xuất hiện với đoàn người nha hoàn. Cô ta thấy lão thái thái đang trách phạt nô tỳ thì vội vàng đi đến bên cạnh, lo lắng đỡ nô tỳ kia đứng dậy. Dù sao thì nha đầu này cũng theo hầu hạ lão bà lâu rồi.

-"Ôi trời, lão thái thái... Xem người là đang buồn bực cái gì vậy? Có thể để con làm người vui vẻ hơn được không?"

Vừa cười nói, nhị tẩu đỡ tiểu nha hoàn kia đứng dậy. Lão thái thái cũng thở dài một hơi rồi quay qua nhìn nước trong hồ.

-"Hức...Nhị phu nhân, là con lỡ lời làm lão thái thái giận"

Tiểu nha đầu đưa tay lau con ngươi sần sùi giàn giụa nước mắt.

-"À thì ra là vậy... Ngươi cũng thật là vô ý vô tứ, biết lão thái thái có phiền muộn trong lòng còn cố làm người buồn, đáng đánh! Đáng đánh lắm nha!"

Đại tẩu chọt mạnh lên má nha hoàn kia, gương mặt nhìn cô ta có chút chán ghét, xong lại quay qua dỗ ngọt lão thái thái.

-"Lão thái thái! Điều là do cái miệng thối của nha đầu này làm người không vui, chi bằng cứ đuổi qua nơi khác làm việc là được, tránh ở đây làm người phiền lòng!"

-"Aizzz... được rồi được rồi, cứ làm theo con đi, ta không muốn gặp lại nó nữa"

-"Dạ lão thái thái!"

Nha hoàn nghe thấy đột nhiên như sấm đánh ngang tai, hốt hoảng quỳ xuống cầu xin.

-"Lão thái thái! Con...!!"

-"Câm miệng!! ta đã sắp xếp công việc mới cho ngươi rồi! Còn ở đây khóc lóc là ta kêu người đuổi ra khỏi phủ đấy! Mau đi đi!"

Nhị tẩu hung dữ nhìn xuống nha đầu kia, làm cô ta sợ hãi mà ngậm miệng sau đó được quản gia đưa đi xa, khuất tầm rồi nhị tẩu đi lại gần lão thái thái, cười cười giọng ngọt như đường.

-"Lão thái thái ơi, người đó... Cả ngày không gọi ai đến chơi, trước đây người cứ cách vài hôm là gọi bọn con đến cùng người tán gẫu... Không thì là ngâm thơ!"

-"Sau bây giờ đến cả một bóng hình của mấy vị tiểu muội cũng không thấy rồi?"

Lão thái thái thở dài nườm nượp, tay xoa nhẹ chuỗi ngọc trên tay.

-"Ta nào còn tâm trạng... Yên nhi cứ mãi như người mất hồn, trong những đứa cháu người ta thương nhất là nó... Cũng là kì vọng nhiều nhất ở nó"

Nhị tẩu nhẹ nắm lấy tay lão thái thái, miệng cười cười xinh đẹp, xoa lớp da sần của lão bà.

-"Lão thái thái yên tâm, tam thiếu gia mệnh trời ắc sẽ được phù độ, cũng không chắc cái đó có phải bệnh không mà, thái y không có nói chứng bệnh gì hết!"

-"Phải không? Nhưng mà...Nhưng mà biểu hiện của nó..."

-"Có thể là vô tình không nhớ được mọi người xung quanh! Không sao hết, không sao hết lão thái thái!"

Chấn an lão thái thái, gương mặt nhị tẩu tươi cười dịu dàng, làm lòng lão bà cũng có chút được an ủi.

-"Haizz đúng... Con nói cũng đúng, mà nè... Ta thấy tỷ muội con ai nấy cũng đều bận rộn, con còn phụ trách kê ngân khố phòng, sao lại rảnh rỗi đến tìm ta vậy hả?"

-"Là tại vì ta nhớ lão thái thái muốn chết rồi! Haha!"

-"Ta lại thấy con là lười biếng trốn việc, đến chơi với ta làm cái cớ! Có đúng không? Hahaha"

-"Không phải đâu mà! Lão thái thái con chỉ đến để nịnh nọt người một chút! Để người thương, để mắt đến con một chút đó! Suốt ngày chỉ khen Manh muội!"

-"Nha đầu này! Lớn từng này còn so đo với mấy tiểu thư nhỏ tuổi, mất mặt quá! Haha"

Lão thái thái cười lớn, vui vẻ cười nói bên bờ hồ cùng nhị phu nhân, nhị phu nhân đó cũng rất biết lựa lời nói, tự nhiên kể công việc mình làm hết một lượt làm lão thái thái có cái nhìn khác về cô.

Về phần tam thiếu gia, cả ngày ở lì trong thư phòng, đọc mấy từ có trong sách đủ thể loại, đọc hiểu nhưng không biết viết, không biết nói.

Nhưng mà đứa trẻ nào cũng cần phải học tập mới có thể thành thạo được. Quyết tâm hừng hực ở cuộc đời mới, bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực mà cố gắng sống.

Thế là từ hôm gặp tiểu Hồng kia, Triệu Yên hắn sắp xếp lại nội dung truyện, trong trang sách cũ kĩ kia có viết ở mấy trang đầu, viết là sau khi thiếu gia ngã xuống hồ được vớt lên thì cứ thấp thỏm với sống chết suốt 2 năm trời, đến nửa năm thứ hai mới chịu mở mắt... Nhưng hắn rõ ràng nghe mấy nha hoàn lén lút thì thầm thì Triệu Yên đã tỉnh lại sau có mấy tuần.

Nghĩa là thời gian Tiên Tự xuyên không vào cơ thể hắn trước hai năm mấy tháng. Cậu có hai năm để học tập lại từ đầu, phải đoạt được trình độ nhất định ở nơi này mới có thể sống yên.

Thế là từ đó, Triệu Yên bù đầu tự luyện tập suốt ngày đêm. Kệ sách có mấy ngàn sách thì cũng phải đọc hết mấy ngàn sách, hiểu được bao nhiêu, thuộc được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Xuyên Thành Tam Thiếu Gia sáng tác bởi Chanhpp

Truyện Nữ Nhân Xuyên Thành Tam Thiếu Gia tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpp
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.