Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (27)

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

Chương 105: Tú nương (27)

Một năm gần đây, thân thể Hoàng đế không còn khỏe mạnh như trước. Ông đã liên tục sinh bệnh hơn một tháng, ban ngày ho khan, choáng váng đầu, buổi tối thì tim đập nhanh, đổ mồ hôi trộm, khó mà ngủ được, thật vất vả thiếp đi, lại mơ thấy quá nhiều ác mộng, sau khi tỉnh lại mặc dù không nhớ được trong mộng xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác trống rỗng buồn bã ấy cứ ứ đọng trong lòng.

Mái tóc của ông hoa râm hơn nhiều, khuôn mặt anh tuấn hiện rõ dấu vết năm tháng, đối mặt với con gái, tần phi vây quanh, chẳng biết tại sao, lại có cảm giác không kiên nhẫn thậm chí chán ghét. Ông càng ngày càng thích một mình một người, chỉ có khi thư của Đại Hoàng tử do đích thân ông nuôi lớn tới, mới có thể làm ông cởi mở hơn một ít.

Người kia cũng ở Lâm An phủ, nhưng trong thư, Đại Hoàng tử chưa từng nhắc tới người nọ nửa câu. Hoàng đế kiểm tra lại xấp thư dày cộp, nhìn kỹ lại từng chữ một, cuối cùng không thu hoạch được gì. Ông vốn tưởng rằng cuối năm Đại Hoàng tử có thể trở lại, bồi mình trải qua ngày đầu xuân vui vẻ, không ngờ hắn gặp phải cướp biển tập kích, suýt nữa thì táng thân nơi biển sâu.

Thời điểm nhận được tin chiến sự, Hoàng đế đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, đợi ông phục hồi tinh thần, văn võ cả triều đã quỳ xuống, mà ông trong lúc vô tình đã viết thánh chỉ muốn tới Lâm An phủ. Thẳng tới lúc này, ông mới từ từ thở ra một hơi, giống như không thể làm gì, hoặc như trút được gánh nặng.

Nửa tháng sau, ông cùng hai huynh muội nhà họ Đỗ đi tới đạo quan, lẳng lặng nhìn người nọ đứng bên vách đá, đưa lưng về phía mình.

"Ngươi tới rồi." Người nọ phun ra ba chữ không mặn không nhạt, cuồng phong gào thét từ đáy vực đi lên, thổi lời nói của người nọ bể tan tành. Người nọ không quỳ lạy, cũng không tiến lên nghênh đón, chẳng qua thất thần nhìn tầng tầng lớp lớp mây đen phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.

"Trẫm tới rồi." Hoàng đế há miệng mới phát hiện giọng mình khô khốc tới vậy, tựa như phải dốc toàn bộ sức lực mới thốt ra được lời này. Tới hôm nay ông vẫn còn nhớ, cặp mắt lóe lên ánh lệ của người này lúc gần đi, cùng vết sẹo giăng khắp trán, máu tươi đầm đìa của bà. Mà tình cảm của họ cũng như vết sẹo kia, đau đớn, sâu sắc, rốt cuộc không có cách nào khôi phục như ban đầu được nữa.

"Trời sắp mưa." Hoàng đế không biết nên nói gì với bà, chỉ có thể qua loa mở miệng.

"Đúng vậy, trời sắp mưa." Đỗ Hoàng hậu rốt cuộc quay đầu lại, nhìn về phía đoàn người.

Ngay cả Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên mấy ngày nay đã sớm nhìn quen di mẫu niết bàn sống lại của mình cũng không nhịn được ngẩn người, huống chi là Hoàng đế và những tâm phúc không có chút tâm tư chuẩn bị nào.

Bọn thị vệ trợn mắt há hốc mồm nhìn bà, sau đó phát ra tiếng hít khí lạnh liên tiếp. Hoàng đế lùi lại một bước, tựa hồ có chút không thể chịu đựng, ngay sau đó lại bước lên trước mấy bước, khàn khàn hô: "Phàm, Phàm Ca?"

Một trận gió lớn cuốn theo hơi nước thổi lên từ đáy vực, lay động vạt áo đen tuyền của Đỗ Hoàng hậu. Vạt áo kia làm nổi bật tầng tầng mây đen sau lưng bà, giống như giông tố, hoặc như điềm báo không rõ. Đỗ Hoàng hậu chỉ lãnh đạm liếc Hoàng đế một cái rồi quay đầu, tiếp tục nhìn về phương xa. Một đóa mạn châu sa hoa khí thế hừng hực nở rộ giữa mi tâm bà, lẳng lơ như vậy, mê hoặc như vậy, nhưng ánh mắt bà giống như đầm nước âm u lạnh lẽo sâu không thấy đáy, không có lấy một tia tình cảm. Bà gầy đi rất nhiều, áo khoác quá lớn bao phủ trên người bà, nhẹ nhàng tung bay, tựa như cùng bóng tối quay cuồng không nhìn thấy điểm cuối sau lưng hợp thành một thể.

Bà đã từng đẹp tới nhiệt liệt, đẹp tới khoe khoang, bà bây giờ còn đẹp hơn so với quá khứ, nhưng đã mất đi nhiệt độ đốt người. Nhìn đôi mắt đen nhánh lạnh như băng của bà, Hoàng đế bị cảm giác đau đớn bất ngờ ập tới, khó bề phòng bị tập kích thẳng tới trái tim.

"Phàm Ca, là nàng sao?" Ông xác nhận lần nữa, tầm mắt cơ hồ không cách nào dời khỏi bóng hình cô đơn ấy.

"Nàng mau tới đây, vách đá rất nguy hiểm." Nhìn thấy lại một cơn gió lớn thổi vạt áo Đỗ Hoàng hậu bay phần phật, tim Hoàng đế cũng sắp ngừng đập. Trong hoảng hốt ông đổ mồ hôi lạnh đầm đìa nghĩ đến: Nếu Phàm Ca đi về phía trước một bước nữa, có thể sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầng mây đen vô biên vô tận kia không?

Đỗ Hoàng hậu đối với lời của ông phảng phất không nghe thấy.

Hoàng đế muốn lên trước, nhưng sợ làm bà kinh hoảng, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Trẫm lần này muốn tới hỏi rõ, nàng vì sao phải làm vậy. Chúng ta có hơn hai mươi năm cảm tình, vì sao nàng không thể tin trẫm?"

Đỗ Hoàng hậu rốt cuộc quay đầu lại, nói từng câu từng chữ: "Những lời này, ta cũng muốn hỏi lại ngươi y nguyên, ngươi vì sao không thể tin ta?" Bà lần nữa nhìn về phía chân trời mờ tối, giọng nói lơ lửng phiêu hốt: "Ngươi có biết, hai mươi năm trước, ta vì cứu ngươi từ trong hàn đàm lên, thương tổn tới căn bản, từ đây không thể nào mang thai được nữa. Ta lo lắng ngươi áy náy tự trách, lệnh thái y giữ bằng được bí mật này. Đại Hoàng tử năm xưa mất mẹ, là ta tự tay nuôi lớn nó, Tứ Hoàng tử, Lục Hoàng tử, phàm là đứa trẻ không còn mẹ, có ai không phải do ta nuôi dưới gối? Ta sớm biết mình không thể sinh sản, nếu thật sự muốn nuôi một đứa trẻ thuộc về mình, cần gì phải đợi hai mươi năm mới mang Lý thị vào cung? Nhiều năm trôi qua, ta vì ngươi chấp chưởng lục cung, nuôi dưỡng con cháu, cùng ngươi mấy lần mấp mé bên lằn ranh sinh tử. Vì ngươi, ta cả mạng cũng có thể lôi ra đánh bạc, cuối cùng đổi được cái gì? Ngươi biết không? Chỉ cần ban đầu ngươi nói một câu rằng ngươi tin ta, ta sẽ nói bí mật này cho ngươi, ta đâm đầu vào cột, ta tuyệt thực, ta đứng trước cửa lãnh cung một ngày một đêm chờ ngươi, chỉ chờ tới một chiếu thư phế hậu, vì vậy ta cái gì cũng không muốn nói, bỏ đi, cứ như vậy thôi..."

Thời điểm kể lại hết thảy, Đỗ Hoàng hậu giọng hết sức bình tĩnh, tựa như đang kể câu chuyện của một người khác. Bà cười nhẹ hai tiếng, hờ hững nói: "Trời mưa rồi, bệ hạ cần phải trở về."

Không có ý nghĩa, thật là không có ý nghĩa... Bà lắc đầu một cái, nụ cười yên tĩnh, dường như đã sớm mang quá khứ đi mai táng, chỉ để lại một mảnh tàn uế.

Hoàng đế lần đầu tiên nghe nói chuyện này, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén cắt nát, đau không thể át. Ông không dám tin nói: "Hai mươi năm trước, nàng đã biết nàng không thể sinh con đẻ cái? Trẫm, trẫm không hề biết." Hai mươi năm trước, ông bị đâm, buộc phải nhảy vào một hàn đàm để thoát thân, nhưng bởi tay chân chuột rút, không có cách nào bơi lên bờ. Đỗ Hoàng hậu dẫn thị vệ vội vã chạy tới cứu ông, dưới tình huống tất cả mọi người đều buông tha mà nhảy vào dòng nước lạnh thấu xương, cứu ông đang chìm dưới đáy lên trên. Từ đó về sau, Đỗ Hoàng hậu hết sức sợ lạnh, đến nỗi mùa đông chỉ ngồi bên cạnh lò lửa không muốn nhúc nhích, mỗi lần kinh nguyệt sẽ đau đến chết đi sống lại.

Ông chỉ biết bà vì mình chịu khổ, mà không ngờ ngay cả thứ quý báu nhất của người phụ nữ bà cũng đã mất đi. Nhìn khuôn mặt kiều diễm nhưng lạnh lùng tận cùng kia, Hoàng đế có chút hốt hoảng luống cuống.

Hạt mưa tí ta tí tách rơi xuống đất, làm ướt áo quần của mọi người, ướt gương mặt của Đỗ Hoàng hậu, đóa mạn châu sa hoa đỏ rực khiến bà mỹ lệ như mặt trời kiêu ngạo, càng làm nổi bật lạnh lẽo băng giá sâu trong đôi mắt bà. Bà nhìn Hoàng đế một cái cuối cùng, đạp bùn lầy rời đi. Hoàng đế ngây ngốc đứng tại chỗ, nước trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt.

Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên yên lặng thi lễ một cái, cũng đi vào trong màn mưa, biến mất không thấy.

Qua hồi lâu, Hoàng đế mới bỗng nhiên tỉnh hồn, lảo đảo chạy về phía đạo quan. Ông dùng sức vỗ vào cửa phòng nghỉ, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, ông cứ một lần lại một lần gọi tên Đỗ Hoàng hậu, bên tai duy chỉ có tiếng gào thét của gió mưa.

Mùa đông rõ ràng đã qua, nhưng sao thời tiết lại lạnh đến như vậy, lạnh đến thấu xương.

---

Sau khi trở lại phủ đệ tạm thời, Hoàng đế gọi ngự y đã phục vụ mình hơn hai mươi năm đến, truy hỏi: "Hoàng hậu không thể sinh con nữa?"

Ngự y nơm nớp lo sợ quỳ xuống: "Dạ, vì cứu bệ hạ, Hoàng hậu nương nương bị thương căn bản, từ đây không thể mang thai. Bệ hạ lúc ấy bị khí lạnh xâm nhập cơ thể, sinh mạng bị đe dọa, không thể chịu đựng bất kỳ thứ gì kích thích, Hoàng hậu nương nương liền ra lệnh vi thần che giấu đi. Vi thần biết tội, cầu Hoàng thượng tha thứ."

"Ngươi vì sao không nói sớm? Vì sao không nói sớm!?" Hoàng đế hất rơi lư hương trên bàn, khàn cả giọng gầm thét. Khó trách mỗi đứa trẻ của ông đều được Hoàng hậu chăm sóc tỉ mỉ, kiên nhẫn dạy dỗ, hóa ra bà đã sớm biết, đời này, bà không còn cơ hội làm mẹ nữa. Mấy vị Hoàng tử đều do bà tự tay nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, bà cần gì phải mưu hại Lý thị? Đứa nhỏ trong bụng Lý thị còn chưa biết là trai hay là gái, bà giết Lý thị có tác dụng gì? Hai mươi năm, nếu bà muốn ôm một đứa bé, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Hoàng hậu bị phế truất, tội lỗi lớn nhất chính là mưu hại con vua. Hoàng đế từng tin tưởng điều này không hề nghi ngờ, còn mất hết ý chí với Đỗ Hoàng hậu, nhưng giờ đây, cõi lòng ông như bị một ngọn lửa vây chặt, vô cùng sốt ruột, đau đớn, khó lòng chịu đựng.

Ban đêm, Hoàng đế đổ bệnh, ngày thứ hai vẫn cố chống đỡ cơ thể bệnh tật tới đạo quan, muốn gặp mặt Đỗ Hoàng hậu. Đỗ Hoàng hậu đóng cửa không ra.

Ngày thứ ba, ông vẫn tới đạo quan, không thể nhìn thấy cố nhân như cũ; ngày thứ tư, ngày thứ năm... Liên tục bảy ngày, ông đã bệnh tới mức không xuống nổi giường, gò má vốn đã gầy gò lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lõm xuống, mái tóc xen lẫn nhiều sợi bạc dần dần có dấu hiệu biến thành trắng như tuyết.

Ngày thứ chín, ông lên cơn sốt cao, lâm vào hôn mê.

Đại Hoàng tử quỳ gối bên ngoài phòng của Đỗ Hoàng hậu không dậy, sắp đến nửa đêm, cánh cửa đóng chặt thật lâu rốt cuộc mở ra, Đỗ Hoàng hậu dung mạo tuyệt diễm như biểu tình lạnh như băng đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm không nói ra lời.

---

Hoàng đế lại thấy ác mộng. Ông phát hiện mình đang ngâm trong hàn đàm, bốn bề đều là bèo nước bồng bềnh cùng bóng tối sâu không thấy đáy. Giá rét thấu xương khiến tay chân ông cứng ngắc, không cách nào thoát đi được. Ông rất nhanh không thể hít thở nữa, nhưng trong tuyệt vọng tột cùng, một bóng người quen thuộc thật nhanh hướng ông bơi tới. Người nọ gạt bèo ra, lộ ra dung nhan xinh đẹp vô song, lại há miệng, giúp ông có được không khí tươi mới. Ông ôm người nọ thật chặt, giống như trong bóng tối vô tận tìm được vầng sáng, trong giá lạnh vô biên tìm được một ngọn lửa hồng.

Tuyệt vọng cùng sốt ruột cực độ, nháy mắt rời ông đi xa...

"Phàm Ca!" Ông đột nhiên mở mắt ra, phát hiện người ông luôn mong ngóng trong mơ kia đang thật sự ngồi bên mép giường ông, một tay nắm thật chặt tay ông, giống như mỗi lần ông bị bệnh trong quá khứ, tự thân tự lực chăm sóc ông, thời thời khắc khắc bảo vệ ông, chưa từng rời đi dù chỉ trong chốc lát.

"Phàm Ca!" Vào giờ khắc này, Hoàng đế lệ rơi đầy mặt không khỏi thừa nhận —— mình không có cách nào buông người này ra, càng không có cách nào trơ mắt nhìn người này cách mình càng ngày càng xa, xa tới mức chẳng khác nào người dưng nước lã.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.