Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (29)

Phiên bản Dịch · 2414 chữ

Chương 107: Tú nương (29)

Hoàng đế cuối cùng cũng mang theo Đại Hoàng tử cùng về, cao môn cự tộc Lâm An phủ rối rít đến tiễn biệt. Lý Nhiễm bị lạnh lùng nhiều ngày lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ: May mắn Hoàng thượng không mang theo Đỗ Hoàng hậu trở về, may mắn những chuyện xưa năm đó, nhà họ Lý giấu đuôi rất sạch sẽ, nếu không bây giờ rắc rối to.

Nhưng dù vậy, chỉ sợ Hoàng đế đã sinh lòng nghi ngờ với Mẫn Quý phi và nhà họ Lý, ngày sau tiền đồ của Cửu Hoàng tử rất khó lường, đây mới là chuyện Lý Nhiễm lo lắng nhất. Đến cuối cùng Hoàng đế có rửa sạch thanh danh cho Đỗ Hoàng hậu hay không, ông ta không để ý cho lắm. Một người đàn bà bị hủy dung, cho dù từng được Hoàng đế sủng ái, thì có thể thế nào? Chẳng lẽ bà ta còn có thể quay lại Kinh thành, lần nữa leo lên phượng vị? Nước Đại Chu cho tới giờ chưa từng có chuyện quốc mẫu bị phế rồi lại lập, càng không có thông lệ để người bị hủy dung lên làm Hoàng hậu.

Hoàng đế lúc tới ngày nào cũng bầu bạn bên người Đỗ Hoàng hậu, chẳng qua do lòng mang áy náy mà thôi, nếu không sao lúc đi lại không mang theo bà ta chứ? Lời nói vua chúa, không thể thay đổi, bị phế chính là bị phế, Đỗ Hoàng hậu đời này tuyệt đối không thể xoay người. Nghĩ như vậy, các quan viên đi tiễn biệt lập tức bỏ ý định đi kết giao với huynh muội Đỗ thị.

Giờ khởi hành sắp tới, Hoàng đế quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm trong đám người, không thể phát hiện bóng hình mình ngàn chờ vạn mong, thống khổ và không nỡ trong tim nhiều đến không nói nên lời.

"Như Tùng và Như Yên vì sao không tới?" Ông thấp giọng hỏi.

Đại Hoàng tử biết trong lòng người ông thật sự muốn hỏi là ai, liền vội vàng tiến lên đáp lời: "Khởi bẩm phụ hoàng, Đỗ thị bị bệnh, hai người họ giờ đang ở trong đạo quan bầu bạn với Đỗ thị, không tới được."

"Đỗ thị cái gì?" Hoàng đế giọng lạnh lùng: "Đó là mẫu hậu ngươi! Nàng vừa rời hoàng thành chưa bao lâu, ngươi đã quên nàng rồi hay sao? Ngươi do nàng tự tay nuôi lớn, khi còn bé ngươi từng bị khí lạnh xâm nhập dẫn tới sốt cao, không có cách nào hạ sốt, là nàng thức trắng đêm canh giữ bên mép giường ngươi, ngươi không hề nhớ chút nào sao?"

"Nhi thần đều nhớ, nhưng bà không phải Hoàng hậu nữa, vua tôi khác biệt, nhi thần không dám gọi qua loa." Đại Hoàng tử cúi đầu chắp tay: "Phụ hoàng, giờ lành sắp tới, chúng ta lên đường thôi. Điện Tê Ngô đã sớm đổi chủ, trong cung không còn vị trí cho Đỗ thị nữa rồi, ngài để bà ở lại nơi này, sống an an ổn ổn nốt quãng đời còn lại đi. Ngài không nghe thấy bà nói sao, cuộc sống bây giờ mới là điều bà muốn nhất."

"Đó là lời nói trái lương tâm, không phải thật!" Hoàng đế đè thấp âm lượng, hổn hển nói.

Hai cha con cãi vã ngay lúc này, các vị đại thần cách quá xa, không nghe rõ họ đang nói cái gì, nhưng vẫn có nhiều suy đoán về quan hệ giữa hai người.

Lý Nhiễm ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm thánh giá, tuy là Tuần phủ tỉnh Chiết Giang, thành chúa địa phương, nhưng ngay cả người Hoàng đế cũng không gần được, vị trí bị sắp xếp ở phía sau đám quan viên Bố chính sử, Án sát sử, có thể thấy tín nhiệm Hoàng thượng dành cho ông ta đã giảm bớt. Ông ta còn chưa đứng vững gót chân tại Chiết Giang, đã gặp phải nguy hiểm như có như không, hết thảy đều do mấy tên tàn dư nhà họ Đỗ ban tặng, cũng do Lý Giai Dung ban tặng.

Nghĩ đến đây, Lý Nhiễm cúi đầu, lộ ra thần sắc thâm độc.

Hoàng đế liên tiếp bị Đại Hoàng tử tạt mấy gáo nước lạnh, đáy lòng đã lạnh lẽo muôn phần, nghe tiếng đội thuyền đang chuẩn bị khởi hành, lúc này khoát tay nói: "Chờ một chút nữa, nửa giờ sau hãy xuất phát." Mấy ngày nay, Phàm Ca luôn ở bên người ông hết lòng chăm sóc, ông tuyệt không tin bà không còn tình cảm gì với mình. Nghe tin ông muốn rời đi, nếu trong lòng bà phàm có chút không nỡ, thì sẽ tới liếc mắt nhìn. Chỉ cần bà tới, ông sẽ không để bà rời đi lần nữa!

Ôm niệm tưởng như vậy, Hoàng đế đứng yên ở bến tàu thật lâu, một giờ, hai giờ, cho đến khi mặt trời ngả về tây, màn đêm buông xuống, Đỗ Hoàng hậu cũng chưa từng xuất hiện... Hoàng đế từ đầu đến cuối nhìn phương hướng đạo quan xa xa, áo khoác rộng lớn bị gió lạnh thổi bay phần phật, mang đến cảm giác người đứng không vững, lảo đảo muốn ngã.

Đại Hoàng tử nhắm mắt thúc giục: "Phụ hoàng, lên đường đi, không cần đợi thêm nữa. Năm đó một khắc ngài ban thánh chỉ phế hậu đã nên biết, bà sẽ không trở về nữa. Tính tình bà thế nào, ngài hẳn còn hiểu rõ hơn chúng con."

Đỗ Hoàng hậu có tính tình thế nào? Cho dù bị người bêu xấu tới mức đó, cho dù đâm cột, tuyệt thực, bị biếm vào lãnh cung, bà cũng cắn chặt răng chưa từng thổ lộ bí mật mình không thể mang thai. Bà muốn nghe ông chính miệng nói —— ông vẫn thích bà, ông vẫn tín nhiệm bà tuyệt đối. Chỉ cần có câu cam kết này, bà mới tự lật bản án cho mình, nếu không, bà tình nguyện đeo trên lưng những tội danh không chứng cớ kia rời khỏi cung điện nguy nga lộng lẫy.

Bà không thèm để ý quyền thế, địa vị, bà chỉ quan tâm tình cảm giữa họ có còn thuần túy như quá khứ hay không. Nhưng, ông đã khiến bà thất vọng, cho nên bà lòng như tro tàn, ảm đạm rời đi. Bà thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.

Nghĩ tới đây, Hoàng đế rốt cuộc đỏ con mắt, giọng nói gần như nghẹn ngào, "Lên đường đi." Ông nhìn về phía đạo quan trên đỉnh núi lần cuối cùng, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ.

Quan viên bồi ông mấy giờ trong gió lạnh, đã sớm rét cóng tới run lẩy bẩy lúc này mới thầm thở phào một cái. Bọn họ không biết Hoàng thượng rốt cuộc đang chờ cái gì, có lẽ do sóng trên sông quá lớn, đợi đỡ đỡ thì mới đi? Hoàng thượng một mình đứng bên bến tàu, không cho phép bất kỳ người nào đến gần, bọn họ không hỏi dò được cái gì, chỉ có thể thầm nói một câu "Lòng vua khó dò".

Cùng lúc đó, Đỗ Hoàng hậu đang đứng ở vách đá nhìn ra bến tàu xa xa. Hoàn toàn khác với sự tuyệt vọng đau thương của Hoàng đế, khóe miệng bà cong lên thành nụ cười thích ý.

Đỗ Như Yên nhìn chằm chằm gò má của bà hồi lâu, dè dặt hỏi: "Di mẫu, lúc Hoàng thượng nói ra đi, tại sao dì không theo ông ta về?"

"Ông ta thích để ta đi thì ta phải đi, thích mang ta về thì ta phải về chắc?" Đỗ Hoàng hậu khoát tay nói: "Con nít ranh đừng để ý tới chuyện này làm gì. Trong lòng dì tự có cân nhắc."

"Ồ, vậy con không hỏi nữa." Đỗ Như Yên khéo léo che miệng, chọc Đỗ Hoàng hậu khẽ cười, cười hết, bà nhìn về phía cháu ngoại trai, ôn nhu nói: "Con có kế hoạch tương lai gì không? Ra đi hay ở lại?"

Đỗ Như Tùng không chút nghĩ ngợi liền nói: "Trước mắt Đạm Nhi chưa muốn đi, con cứ ở lại đã. Đợi ngày sau nàng buôn bán thuận lợi, mở rộng tú trang, con tất nhiên bồi nàng vào Kinh."

Đỗ Hoàng hậu giọng mang hài hước: "Nói cách khác, Lâm cô nương ở nơi nào, con liền ở nơi đó?"

Đỗ Như Tùng đỏ mặt gật đầu: "Dạ, nàng ở nơi nào con ở nơi đó."

Đỗ Như Yên không cam lòng tịch mịch phụ họa: "Con cũng vậy, Đạm Đạm ở nơi nào con ở nơi đó, rời khỏi Đạm Đạm con cứ thấy lòng mình bất an. Di mẫu, Đạm Đạm mặc dù nhỏ hơn con bốn năm tuổi, nhưng nàng vô cùng lợi hại."

Đỗ Hoàng hậu khẽ cười nói: "Biết rồi, Lâm cô nương là nữ tử tốt nhất trên đời, lời này hai con ngày nào cũng nói, không thấy ngán sao? Cũng được, các con đều không muốn trở về, vậy cứ ở nơi này đi, chẳng qua cẩn thận nhà họ Lý một chút." Dứt lời, bà rời khỏi vách đá, đi về phía phòng nghỉ.

Đỗ Như Yên nhìn bóng lưng thẳng tắp của bà, hỏi nhỏ: "Ca, di mẫu rốt cuộc nghĩ thế nào? Kết quả là dì có về không?"

"Đương nhiên phải về chứ, nhưng tuyệt không phải bây giờ. Muốn về, cũng phải đợi người nọ tự mình đi cầu mới được. Những chuyện này muội đừng xía vào," Đỗ Như Tùng nhìn sắc trời một chút, ngữ khí không hỏi tăng nhanh: "Chúng ta nhanh chóng xuống núi thôi, trước khi ra cửa Đạm Nhi đã dặn ca mua mấy con cá rô về, bây giờ sắc trời đã tối, ngư dân sắp về nhà, không đi nữa sợ rằng không mua kịp đâu."

"Gì cơ, Đạm Đạm tự mình nấu cá rô?" Đỗ Như Yên lập tức quẳng phiền não lên chín tầng mây, leo lên xe ngựa thật nhanh, thúc giục: "Tôn bá mau mau, Đạm Đạm hôm nay tự mình xuống bếp đó!"

"Được, tiểu thư ngồi vững nhé, nô tài xuất phát đây!" Tôn bá giơ roi quất ngựa, giọng rõ ràng.

Sau khi Hoàng đế đi, nhà họ Đỗ và nhà họ Lâm nên sống làm sao thì sống thế đó, Lý phủ có chút gia trạch không yên, đầu tiên là Lý Giai Dung bị Lý Nhiêm thi hành gia pháp, nhốt trong phòng không cho ra ngoài, sau đó Lý Tu Điển vì hôn sự giữa mình và Mạnh Tư náo lớn với cha mẹ một trận.

Đỗ Hoàng hậu thanh tu trong đạo quan một lần nữa bị người quên lãng. Bà ra ngoài luôn mang theo cái mũ trùm thật dày, có phu nhân danh viện tò mò tới nhìn bà, nhưng thủy chung không thấy gì, đành phải buông tha. Ngày Đỗ Hoàng hậu tới Lâm An phủ, rất nhiều người nhìn thấy vết sẹo trên trán bà, tất nhiên không nghĩ tới bà có thể khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn đẹp hơn.

Thế nhưng bảy ngày sau, trong thời tiết sóng lớn cuồn cuộn, âm phong gào thét, ngự giá vốn đã rời khỏi Chiết Giang rốt cuộc quay trở lại. Hoàng đế vội vã xuống thuyền, ngồi xe ngựa đi tới đạo quan.

Quan viên lớn nhỏ tại Lâm An phủ nhận được tin tức vội vàng đuổi theo, tùy tùng đi theo họ giơ đuốc, chiếu núi rừng sáng rực như ban ngày. Bảy ngày đủ cho ngự giá đi hết nửa chẳng đường, còn chưa tới bảy ngày nữa là về tới Kinh đô. Nhưng ngự giá từ trước đến giờ chú trọng an toàn, lại vòng lại giữa đường, điều này đại biểu cho cái gì?

Lâm An phủ có thứ gì khiến Hoàng đế không bỏ được? Có cái gì khiến canh cánh trong lòng, khó mà dứt bỏ, sắp rời đi lại đổi hướng, vội vàng về tìm?

Đỗ Hoàng hậu —— đáp án này cơ hồ đồng thời xuất hiện trong đầu mọi người, nhưng bị bọn họ lập tức bác bỏ. Đỗ Hoàng hậu nay đã hủy dung, bà dùng cách gì để tranh phong với đám tần phi thiên kiều bá mị đây? Nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ đó của bà, Hoàng thượng chẳng lẽ không thấy chán ghét sao?

Lý Nhiễm cưỡi ngựa chạy tới đạo quan, gương mặt đen sì như mực. Nếu hỏi cõi đời này người không hy vọng Đỗ Hoàng hậu phục sủng nhất là ai, trừ Mẫn Quý phi, chỉ sợ chính là ông ta. Đỗ Hoàng hậu muốn dung mạo có dung mạo, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, nếu không phải bị cái gọi là tình yêu khiến cho đầu óc mê muội, tuyệt không thể nào bị bọn họ ám toán.

Năm đó những oan khuất bà gặp phải, người ngoài có lẽ sẽ rơi vào sương mù không thấy rõ chân tướng, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng bị che đậy, nhưng bà thì không chắc. Bà cho tới giờ có lẽ đều biết hết, kẻ hại mình rơi vào tình cảnh trước mắt, gồm những ai.

Lý Nhiễm tuyệt không coi thường Đỗ Hoàng hậu, bởi tất cả cái đinh ông ta ghim vào đạo quan để giám thị, cuối cùng đều bị nhổ hết không chút lưu tình. Đạo quan kia hôm nay hoàn toàn bị Đỗ Hoàng hậu nắm trong tay, người ngoài ngay cả đường sống nhúng tay vào cũng không có. Bà cùng Hoàng đế vì sao dây dưa chung một chỗ, tình cảm của họ đã tu bổ đến trình độ nào, lần này Hoàng đế đi mà trở lại làm gì, Lý Nhiễm một mực không biết.

Ông chỉ có thể áp dụng biện pháp ngu xuẩn nhất, lấy danh nghĩa hộ giá tự mình tới đạo quan nhìn một chút. Rất hiển nhiên, các quan viên Lâm An phủ cũng có cùng ý tưởng giống ông ta, lục tục đến cửa.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 362

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.