Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (13)

Phiên bản Dịch · 2415 chữ

Chương 129: Thần y (13)

Mắt thấy tình trạng thân thể Tiết Bá Dung đã ổn định, mà mình cũng nên bắt đầu tích lũy kinh nghiệm rồi, Lâm Đạm rốt cuộc quyết định ra cửa hành nghề chữa bệnh.

"Đại ca, muội đi ra cửa, có lẽ tới chiều mới có thể về." Trước khi đi, cô tới căn phòng cách vách chào hỏi trước.

Tiết Bá Dung thấy cô mặc bộ quần áo bằng vải thô, trên lưng cõng một chiếc giỏ trúc, cầm trong tay chuỗi chuông lắc, dáng vẻ sắp ra khỏi cửa, chân mày nhíu lại một cái, "Muội đi đâu vậy?"

"Muội ra các thôn xóm ngoài thành một chút, thay người khám bệnh. Sách thuốc nên học muội đã đọc xong cả rồi, lý thuyết y và dược cần hiểu muội đã hiểu cả, chỉ còn thiếu thực hành nữa thôi. Người Kinh thành đặc biệt cẩn trọng, loại lang băm lần đầu xem bệnh y quán chắc chắn không nhận, chỉ có thể đi những thôn xóm hương dã xa xôi. Nơi đó điều kiện cuộc sống của bách tính kém người trong thành, bị bệnh thì phần lớn cứng rắn chịu đến khi khỏi thì thôi, trừ phi nghiêm trọng lắm mới lên xe bò vào thành. Nếu muội chủ động tới cửa xem bệnh cho họ, thu tiền khám ít đi, hẳn bọn họ sẽ nguyện ý tới khám. Đợi muội tích lũy đủ kinh nghiệm rồi, sớm muộn có một ngày muội có thể chữa khỏi chân đại ca, đại ca huynh chờ nhé." Lâm Đạm vừa nói vừa khoát tay, cứ như vậy đi.

Tiết Bá Dung vội vàng gọi cô lại: "Muội đợi đó cho ta, một mình muội thân nữ nhi yếu đuối bôn ba bên ngoài cả ngày, nếu gặp nguy hiểm phải làm thế nào?"

"Đại ca, muội không phải nữ nhi yếu đuối." Lâm Đạm quơ quơ nắm đấm nhỏ của mình.

Nhớ tới sức lực ung dung ôm một nam nhân trưởng thành của cô, Tiết Bá Dung hơi hòa hoãn biểu tình, nhưng vẫn cương quyết nói: "Muội muốn hành nghề chữa bệnh huynh không cản muội, nhưng muội ra khỏi nhà phải mang theo thị vệ, nếu không muội phải ngoan ngoãn ở nhà cho huynh."

Lâm Đạm thấy hắn biểu tình kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là qua loa lấy lệ: "Vâng vâng đại ca, muội nghe đại ca tất, ngươi, ngươi, cùng ta đi ra ngoài." Dứt lời tùy ý chỉ hai thị vệ, quay đầu rời đi, cũng không để ý người ta có theo kịp không, khí thế kia còn thuần thục hơn cả nguyên soái sa trường điểm binh.

Tiết Bá Dung nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, biểu tình có chút tức giận, lại có chút không biết làm sao, chốc lát đỡ trán bật cười. Hắn khoát tay nói: "Đi đi đi đi, theo nàng đi đi , nhất định phải bảo vệ cho tốt."

Hai tên thị vệ bị chỉ lúc này mới chắp tay lĩnh mệnh, sải bước đuổi theo.

Nhìn cửa viện đóng kín, Tiết Bá Dung lắc đầu nỉ non: "Huynh cũng không trách muội, muội tội gì chứ." Lời tuy nói như vậy, nhưng trái tim cứng rắn của hắn đã sớm bị tiểu nha đầu quật cường ấy tấn công thủng một góc, trở nên nhu hòa mềm mại.

Sau khi Lâm Đạm đi, trong sân lộ ra phá lệ yên tĩnh. Dĩ vãng vào lúc này, cô đã ở trong thư phòng đọc sách rồi, tiếng đọc thầm thuộc lòng luôn luôn truyền tới, vo ve như một đàn ong mật. Tiết Bá Dung từng kháng nghị mấy lần, cô đồng ý theo thói quen, rồi lại chứng nào tật nấy, học thuộc lòng bằng cách đọc nhẩm tựa hồ đã thành thói quen của cô. Cho nên đến giờ, khi Tiết Bá Dung đã làm quen được với thói quen ấy, âm thanh này lại đột nhiên biến mất, làm hắn ngược lại thấy không được tự nhiên.

Hắn để Lý Trung mang mình ra ngoài phơi nắng, thở dài nói: "Tiểu nha đầu sáng sớm hôm nay không hỏi ta buổi trưa muốn ăn gì."

Lý Trung đáp theo bản năng: "Lâm cô nương nói nàng buổi chiều mới về được, thức ăn buổi trưa do Phương đầu bếp nấu. Đại công tử ngài muốn ăn gì, ta lập tức đi nói với phòng bếp một tiếng."

Tiết Bá Dung mất hết hứng thú khoát tay: "Không được, ta cái gì cũng không muốn ăn."

Thấy công tử biểu tình uất ức chau mày, cứ như trở lại bộ dáng lúc mới bị thương, Lý Trung vội vàng nói: "Hay là tiểu nhân đi gọi Phương đầu bếp đến, hỏi bà xem hôm nay có nguyên liệu nấu ăn gì tươi mới không?"

"Không cần, qua giờ Ngọ rồi nói." Tiết Bá Dung vẫn không có hứng thú, chỉ nhìn chằm chằm cửa viện, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc trước vừa ăn điểm tâm xong, Lâm cô nương liền trêu chọc đại công tử, hỏi xong bữa trưa hắn muốn ăn cái gì rồi. Hôm nay Lâm cô nương không có ở đây, đại công tử thức ăn gì cũng không chọn, còn nói cơm trưa qua giờ Ngọ mới tính, rõ ràng là tiết tấu chuẩn bị không ăn gì đây mà! Lý Trung càng khẩn trương hơn, lấy can đảm bỏ lại một câu "Ta đi phòng bếp nhìn thử" rồi chạy biến.

Tiết Bá Dung nhắm mắt lại, biểu tình có chút buồn tẻ. Mặc dù bên người hắn vây đầy thị vệ, cả bên trong và bên ngoài tường đếm không hết người phục vụ, vậy mà hắn bất thình lình cảm thấy trong lòng trống rỗng, không chỗ trông cậy.

Một lát sau, Lý Trung liền chạy trở lại, biểu tình lo lắng đã được nụ cười đầy mặt thay thế, "Đại công tử, ngài khẳng định không nghĩ tới, lúc đi Lâm cô nương đã nhóm bếp hầm một nồi thịt trâu, chờ tới trưa thịt hầm nhừ rồi là ngài có thể ăn. Ta vừa mới ngửi một cái, tư vị kia quá tuyệt, nếu không phải ta đậy vung nhanh, nước miếng đã chảy vào nồi mất. Cũng không biết Lâm cô nương đã thả gia vị gì, không mở nắp nồi thì thôi, mở ra một cái người toàn phòng bếp thiếu chút nữa bị hun ngất đi, ta cho tới giờ chưa từng ngửi qua món thịt trâu nào thơm đến vậy!"

Tiết Bá Dung vốn có chút không yên lòng, lúc này đã xoay đầu lại nghiêm túc nghe gã nói chuyện, hai mắt đen nhánh không ngừng lóe lên ánh sáng. Hắn lúc này mới nhớ tới, hôm qua lúc sắp chìm vào giấc ngủ, tiểu nha đầu từng chạy tới phòng hắn hỏi xem dạo này hắn có đặc biệt muốn ăn cái gì không, hắn lúc ấy thuận miệng nói thịt trâu, không ngờ sáng nay cô lập tức chuẩn bị món ăn ngay, trước khi đi đã hầm lên rồi.

Đi rồi còn lo lắng đại ca ở nhà có cơm trưa ăn không, tiểu nha đầu này đúng là... Nghĩ tới đây, Tiết Bá Dung dùng nắm tay che môi, hết sức che giấu khóe môi nhếch lên cao cao của mình.

---

Lâm Đạm lúc sắp đi chuyện gì cần làm đã làm cả, nên dặn dò đã dặn dò rõ ràng, hoàn toàn không cần lo lắng chỗ đại ca xảy ra vấn đề gì. Cô thuê một chiếc xe bò, chậm rãi đi tới ngoài thành, mắt thấy cửa thành sắp tới, liền nói với hai thị vệ: "Ta vì trấn an đại ca mới đồng ý cho các ngươi theo, nhưng thực ra chỉ cần một mình ta đã đủ đối phó với mọi tình huống. Các ngươi đi theo ta không có việc gì làm, không bằng giúp ta tìm một người."

Hai thị vệ không nói lời nào ngồi bên ngoài xe, hoàn toàn không muốn nói lý với cô.

Lâm Đạm cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Các ngươi giúp ta tìm một người có triệu chứng bệnh giống đại ca như đúc, đều là tê liệt hai chân do ngã, tìm được liền nói địa chỉ người kia cho ta, ta tới chữa trị. Ta không có kinh nghiệm, không thể tùy ý hạ châm lên người đại ca, muốn tìm một bệnh nhân có bệnh trạng tương tự thử xem. Ta nói thật với các ngươi một câu, Lâm Hướng Hiền là tổ tổ tổ... tổ phụ của ta, huyền tể châm pháp tổ truyền của nhà ta có thể chữa trị hai chân đại ca. Vô luận thế nào, đây cũng là một con đường sống, mong các ngươi nhất định tôn trọng nó."

Hai thị vệ ôm bội đao nhắm mắt giả vờ ngủ đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn vào trong xe, nhưng chỉ thấy tấm màn trúc.

"Lâm Hướng Hiền là tổ tiên ngươi?" Hai người đồng loạt mở miệng, giọng thận trọng.

"Ừm, chuyện này đại ca cũng biết." Lâm Đạm vén lên màn trúc, hỏi: "Chuyện này các ngươi giúp hay không giúp?" Y thuật của Lâm Hướng Hiền được người ta truyền đi vô cùng kỳ diệu, nhưng sách thuốc của ông hết lần này tới lần khác thiếu một quyển quan trọng nhất, thế là, người nhà họ Lâm ẩn mình, không dám tùy ý tuyên dương, e sợ không gánh nổi phần truyền thừa này, ngược lại làm hỏng danh tiếng tổ tiên.

Phương pháp châm cứu và thuật xoa bóp tổ truyền của nhà họ Lâm đều cần nội kình phụ trợ mới thấy hiệu quả. Không có nội kình, thầy thuốc một khi châm vào tử huyệt, bệnh nhân sẽ lập tức tắt thở, đây không phải đang cứu người, mà là giết người! Cũng vì vậy, Lâm phụ rõ ràng mang trên người bí tịch truyền thừa, song không dám học, chỉ dám nghiên cứu thuật trị thương đơn giản nhất, quả thực không biết làm sao.

Nội tình trong đó, hai thị vệ không hề biết, cũng không có ý hỏi thăm. Bọn họ chỉ biết rằng, bất kỳ hi vọng chữa khỏi cho tướng quân nào bọn họ đều phải bắt lấy, vì vậy lập tức gật đầu: "Có thể, chuyện này chúng ta giúp! Người trong thành nhiều, chúng ta đầu tiên tìm trong thành trước đã, nếu vẫn không có, thì đi các hương trấn xung quanh."

"Tốt lắm, các ngươi xuống xe ở đây đi, đúng giờ Dậu chúng ta tụ họp ở cửa tây thành." Lâm Đạm gõ vào thành xe, tỏ ý phu xe dừng lại.

Phu xe là một người quê mùa, cái gì mà Lâm Hướng Hiền, cái gì mà huyền tể châm pháp, ông một mực không biết, cho dù ông biết rồi kể ra ngoài, Lâm Đạm cũng không sợ. Cô có tự tin mình có thể giải quyết bất cứ phiền phức gì.

Hai thị vệ sau khi xuống xe giao lệnh bài bên hông cho phu xe, cảnh cáo nói: "Đây là tiểu thư phủ Tiết tướng quân, ngươi nhất định phải đưa nàng hoàn hảo nguyên vẹn trở về. Nhà ngươi ở nơi nào, trong nhà có mấy người, chúng ta đều biết rõ."

Phu xe hết sức lo sợ đồng ý, chờ hai thị vệ đi, phần áo sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Sớm biết mấy vị khách nhân này có lai lịch lớn tới vậy, ông cũng không tiếp đơn hàng này làm gì.

"Đi thôi, có ta ở đây, trên đường sẽ không xảy ra chuyện." Lâm Đạm khoát khoát tay, giọng bình tĩnh, hoàn toàn không ý thức được vị trí người bảo vệ và người được bảo vệ đã bị đảo lộn.

Thật ra Tiết phủ cũng có xe ngựa, nhưng chiếc xe ấy trang hoàng quá mức hoa lệ sang trọng, không thích hợp đi lại ở vùng nông thôn. Vả lại, nếu người trong phủ cần dùng xe ngựa, phải tới chỗ Tiết phu nhân báo cáo, như vậy, kế hoạch của Lâm Đạm có thực hiện được hay không là cả một vấn đề. Tiết phu nhân có thể dễ dàng tha thứ cho cô ở lại chăm sóc con trai, song không thể nhẫn nhịn cho cô đi làm đại phu được, rất mất thể diện nhà họ Tiết.

Nói một câu khó nghe, Lâm Đạm hết sức không thích Tiết phu nhân lúc nào cũng chú trọng mặt mũi chút nào, nếu không phải nghiệt nợ nguyên chủ lưu lại cần cô trả, cô đã sớm phất tay bỏ đi.

Phu xe bị thái độ mạnh mẽ của tiểu cô nương chọc cười, tâm tình khẩn trương lập tức buông lỏng, giơ cao dây cương đánh xe bò, chậm rãi ra khỏi cửa thành.

Lâm Đạm lấy một bộ ngân châm và một tượng gỗ hình người giấu trong giỏ trúc ra, tranh thủ thời gian luyện tập phương pháp châm cứu. Cô tập trung khống chế lực và nội kình, nhưng tại thời điểm châm vào hơi mất cân bằng, cương khí bạo ngược theo mũi châm đi vào gỗ mềm, trong nháy mắt nổ ra một cái lỗ nhỏ.

Chỉ nghe một tiếng 'phốc' vang lên, mạt gỗ trắng như tuyết từ cái lỗ rỗng ấy phun ra, vẩy đầy mặt Lâm Đạm. May mắn bộ ngân châm này sử dụng chất liệu hết sức đặc thù, có thể chịu đựng được sự giằng co không ngừng của nội kình, nếu không cô đã hủy sạch tượng người gỗ rồi. Nếu đổi tượng gỗ thành người thật, có thể tưởng tượng được, thứ vẩy đầy mặt cô bây giờ không phải mạt gỗ, mà là máu tươi và thịt vụn. Nếu không khống chế tốt nội kình truyền vào, bộ châm pháp này chỉ có thể giết người, mà không phải cứu người.

Chính vậy, lời cô vừa nói với phu xe không phải phóng đại. Chỉ cần cầm trong tay một cây châm, cô có thể gặp người giết người, gặp Phật giết Phật, hoàn toàn không sợ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 498

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.