Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (17)

Phiên bản Dịch · 2508 chữ

Chương 133: Thần y (17)

Lâm Đạm nguyện ý chữa chân cho con trai đã là ân tình to bằng trời rồi, phụ nhân nào dám nhận thêm tiền của cô nữa.

Lâm Đạm xếp ngân phiếu ngay ngắn, nhét vào tay phụ nhân, bình thản nói: "Sớm ngày bồi bổ tốt thân thể hắn, ta có thể chữa trị sớm hơn, như vậy, đại ca ta có thể sớm thấy hy vọng hơn. Việc này đối với các ngươi có lợi, đối với đại ca ta cũng có lợi. Nói một câu khó nghe, ta giúp các ngươi không phải bởi thiện tâm, mà là bởi đại ca ta, các ngươi hiểu không? Cho nên ta nói cái gì các ngươi làm cái đó, đừng phản kháng."

Phụ nhân lúc này mới bất đắc dĩ nhận lấy bạc, rồi hướng Lâm Đạm thiên ân vạn tạ.

Hai người nói chuyện rõ ràng rồi, Lâm Đạm mới bắt đầu viết toa thuốc, một bên viết một bên suy tính, tăng tăng bớt bớt sửa đổi hết sức thận trọng. Phụ nhân không dám quấy rầy cô, chỉ có thể kính sợ không dứt đứng một bên nhìn. Hai người chưa từng phát hiện chút nào, ngoài cửa viện rộng mở chẳng biết từ bao giờ dừng một chiếc xe ngựa, một nam tử dung mạo tuấn mỹ được hai thị vệ khiêng xuống, để ở cửa.

Thị vệ đi theo Lâm Đạm ngược lại hết sức cảnh giác, vội vàng chạy ra ngoài nhìn, phát hiện người tới là tướng quân, lập tức lộ biểu tình không dám tin. Không thể trách, từ sau khi tê liệt, tướng quân không bước khỏi cửa nhà nữa, cùng lắm là ngồi trong sân ngắm phong cảnh, đôi mắt không hề có tiêu cự, tựa như ngăn cách với đời.

Nhưng bây giờ, tướng quân khuôn mặt căng chặt, nhìn chằm chằm vào trong viện, bộ dáng lo lắng nóng nảy. Hắn vì ai mà tới, thị vệ không cần hỏi cũng biết.

"Khởi bẩm tướng quân, cô nương đang ở bên trong." Thị vệ hạ thấp giọng nói.

Tiết Bá Dung hơi gật đầu, sau đó chuyển động xe lăn đi về phía trước, mơ hồ nghe Lâm Đạm đang cùng nói chuyện với người khác, cụ thể nói gì hắn không lưu ý, nhưng khó mà xem nhẹ được từng tiếng "đại ca ta" kia. Trong mười câu, cô tất phải có đủ cả mười chữ "đại ca ta", có thể thấy hoàn toàn đem người nào đó treo trên miệng, nhớ trong lòng.

Nội tâm bị lo âu và nóng nảy tràn ngập của Tiết Bá Dung bỗng mềm nhũn như bún, chân mày nhíu chặt bất tri bất giác giãn ra, lộ nụ cười ôn nhu hiếm thấy. Nghe tin tức Lâm Đạm chuẩn bị trắng đêm không về, hắn thật sự sắp điên rồi, một giây nửa phút cũng không chờ được, lập tức bảo thị vệ đuổi theo. Nghĩ tới Lâm Đạm cùng mấy người xa lạ ở tại nơi mình không nhìn thấy, trong lòng hắn bỗng xông lên cỗ xung động không thể khắc chế, đến khi định thần lại mới phát hiện mình đã theo thị vệ lên đường, Tiết phủ đèn đuốc sáng trưng nơi cuối đường đang cách hắn càng ngày càng xa.

Hắn vén rèm xe lên, nhìn Kinh đô vừa quen thuộc vừa xa lạ, rốt cuộc thở dài một hơi. Bước ra Khiếu Phong Các, trở lại nơi hắn từng rong ngựa dạo chơi, hình như cũng không phải việc gì khó lắm, chỉ cần một thời cơ, một động lực mà thôi.

Lâm Đạm dạy phụ nhân đấm bóp, kê toa thuốc xong, lúc này mới vươn vai đi ra cửa phòng, chuẩn bị ngáp một cái, bỗng phát hiện đại ca mình đang yên lặng ngồi dưới mái hiên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn mình.

Cô lập tức thu lại động tác vươn vai mới được một nửa, kinh ngạc nói: "Đại ca, sao huynh lại tới đây?"

"Huynh tới đón muội." Tiết Bá Dung từtừ mở miệng: "Sau này chúng ta phải lập một quy định, bất kể muội đi tới chỗ nào, buổi tối là phải về, không được phép ngủ lại bên ngoài." Chỉ cần nghĩ tới việc Lâm Đạm không có ở Khiếu Phong Các, không có ở nơi cách mình gần trong gang tấc, tim hắn liền đập rộn lên khó đè nén.

Lâm Đạm gật đầu theo bản năng: "Dạ đại ca, muội nghe đại ca tất." Xong rồi vỗ ót một cái, hấp tấp nói: "Đại ca, muội làm sai một chuyện, chúng ta nhanh đi về đi."

"Vỗ nhẹ thôi, da đỏ hết lên rồi." Tiết Bá Dung cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, trong mắt rất nhanh lướt qua tia đau lòng.

Lâm Đạm liên tục qua loa lấy lệ, chào tạm biệt phụ nhân và thiếu niên, lúc này mới ôm đại ca lên xe ngựa. Sau khi rời khỏi thôn Phong Điền, cô vén vạt áo Tiết Bá Dung, định nhìn hai chân hắn, lại bị đối phương bắt lấy cổ tay, nói giọng khàn khàn: "Muội muốn làm gì?"

"Muội định nhìn hai chân đại ca, đại ca, huynh cởi quần ra đi?" Lâm Đạm vừa dứt lời, thị vệ hai bên xe ngựa liền phát ra tiếng ho khan kinh thiên động địa.

Tiết Bá Dung đỏ bừng gò má, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu nha đầu, muội có biết xấu hổ không thế?"

"Bệnh của đại ca quan trọng hơn, đại ca không cởi thì để muội giúp huynh cởi!" Lâm Đạm tránh thoát kiềm chế, muốn tụt quần Tiết Bá Dung, Tiết Bá Dung nào dám để cô được như ý, vội vàng giữ lại tay phải cô. Lâm Đạm thuận thế xoay người, dùng tay trái mò tới, hai người trong buồng xe chật hẹp đấu đá qua lại, ngươi bắt tay ta, ta đánh cùi chỏ tới, tới lui cực kỳ xuất sắc.

Nghe buồng xe thi thoảng truyền đến tiếng vang bịch bịch, hai thị vệ phụ trách hộ tống mặt mày nhăn nhó, không biết nên dùng biểu tình gì mới phải.

"Đây là đang đánh nhau, hay là đang..." Một thị vệ giơ hai ngón tay cái đụng đụng vào nhau, biểu tình rất mập mờ.

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì!" Một tên thị vệ khác hung hăng vỗ vào sau ót hắn, để hắn chớ nói nhiều.

Buồng xe không ngừng lay động rốt cuộc an tĩnh lại, Lâm Đạm thở hổn hển bị đại ca đè dưới người, eo nhỏ không ngừng giãy giụa, hiển nhiên chưa từ bỏ ý định. Tiết Bá Dung mồ hôi toát đầy trán, không phải do mệt, mà do nhịn. Hắn khó khăn khom lưng, tận lực để phần bụng dưới của mình cách xa tiểu nha đầu không đứng đắn kia, giọng nói khàn khàn thấy rõ: "Muội nháo đủ chưa? Một đại cô nương chưa lấy chồng, sao có thể tùy ý cởi quần nam tử!"

Lâm Đạm quay đầu giải thích: "Đại ca, chân của huynh cần đấm bóp mỗi ngày, nếu không bắp thịt sẽ héo rút!"

"Khiếu Phong Các có nhiều thị vệ như thế, để họ tới xoa bóp là được rồi, cần gì muội tự mình động thủ?"

"Thủ pháp xoa bóp của muội rất đặc thù, bọn họ không học được." Lâm Đạm kiên định nói: "Đại ca, nếu chân của huynh không trị hết, muội cả đời không lập gia đình, huynh đừng nói cái gì mà nam nữ khác biệt với muội."

Tiết Bá Dung nghe lời này, hai tay áp chế cô vô ý thức buông lỏng.

Lâm Đạm vội vàng bò dậy, dùng chăn che đầu hắn lại, sau đó kéo đai lưng quần hắn. Hắn gắt gao cầm cổ tay cô, gò má đỏ bừng muốn nhỏ máu, may mắn có chăn cản trở, chưa từng bị người nào nhìn thấy, "Tiểu nha đầu, huynh chịu thua muội đấy!" Giọng hắn vừa khàn khàn vừa vô lực: "Trở về huynh sẽ đổi một cái quần rộng rãi, vén ống quần lên cho muội nhìn, như vậy được không?"

"Được rồi." Lâm Đạm rốt cuộc yên tĩnh, thời điểm buông tay còn nhanh nhẹn nhéo bắp thịt trên đùi đại ca một cái.

Tiết Bá Dung không có cảm giác, nhưng lúc kéo chăn xuống vừa vặn thấy hành động không đứng đắn của cô, gò má không khỏi lên cơn sốt. Nha đầu chết tiệt! Hắn thầm mắng trong lòng một câu, khóe miệng lại không thể khống chế được mà cong cong.

---

Khiếu Phong Các có một cánh cửa khác ngoài cửa chính mở thông ra bên ngoài phủ, Tiết Bá Dung nếu không muốn người trong phủ theo dõi hành tung của mình, chỉ cần đóng cửa chính lại, vừa cánh cửa kia ra là có thể hoàn toàn ngăn cách sân nhỏ của mình và phủ tướng quân, tự thành hai thế giới.

Hắn ra ngoài đi một chuyến suốt đêm mới trở lại, trong phủ không một ai hay biết. Mọi người đều ngủ cả, bốn phía yên tĩnh, chỉ có đèn lồng treo ở hành lang đung đưa trái phải, chiếu ra ánh sáng màu vàng chanh ấm áp. Lâm Đạm dùng chăn bọc đại ca cẩn thận kỹ càng, đưa hắn trở về phòng, chờ hắn đổi một chiếc quần rộng rãi, liền vén ống quần lên kiểm tra bắp thịt hắn. May mắn trước khi bị thương thể trạng hắn vô cùng cường tráng, bắp thịt chỉ hơi héo rút chút xíu, tình huống không nghiêm trọng lắm.

Lâm Đạm thoa dầu thuốc trong lòng bàn tay, ma sát nóng lên, sau đó dùng nội kình phụ trợ, giúp Tiết Bá Dung xoa bóp, vừa xoa vừa từ từ giải thích: "Đại ca, chân của huynh khá tốt, mỗi ngày chỉ cần xoa bóp hai lần là có thể giữ trạng thái tốt nhất. Muội buổi sáng ra cửa xoa cho huynh một lần, buổi tối trở về xoa cho huynh lần nữa, như vậy là xong."

Tiết Bá Dung nhìn ngón tay có chút đỏ lên của cô, đau lòng nói: "Mỗi ngày một lần không được sao? Như vậy, muội lại có thêm một phiền toái."

"Không phiền đâu. Chỉ cần đại ca có thể tốt lên, tất cả biện pháp muội đều phải thử một lần." Lâm Đạm ngữ khí kiên định.

Tiết Bá Dung hồi lâu không lên tiếng, chỉ xoa xoa đầu cô.

---

Sau khi dùng thuật xoa bóp cổ truyền cho Tiết Bá Dung tầm nửa tháng, Lâm Đạm phát hiện bắp thịt hơi héo rút của hắn khôi phục tráng kiện như xưa, vì vậy càng không dám lười biếng. Bên thôn Phong Điền cô hôm nào cũng tới, tùy thời đổi toa thuốc, mua đồ vội vàng dưỡng khỏe thiếu niên.

Ngày hôm đó, cô theo lệ dậy thật sớm, thay đại ca đấm bóp, lại bị Tiết Kế Minh có ngày nghỉ bắt gặp. Đối phương đầu tiên ngẩn người, sau đó nổi giận đùng đùng chạy lên trước, định kéo cô ra, thì bị cô hất một cái bay ra ngoài, hung hăng đụng phải cửa, thiếu chút nữa hộc máu.

"Là huynh à!" Lâm Đạm quay đầu, mặt đầy không biết làm sao: "Sao huynh lại yếu như vậy? Đại ca hai chân không thể đi còn có thể đánh ta nằm vật xuống, huynh sao mà ngay cả một chiêu của ta còn tiếp không nổi thế? Nếu đại ca chưa từng bị thương, mười huynh cộng lại sợ rằng vẫn không phải đối thủ của huynh ấy."

Lâm phụ và Lâm mẫu đều là quân y, nguyên chủ theo họ lớn lên tại chiến trường từ nhỏ, từng tập qua võ. Vì vậy, chuyện Lâm Đạm khí lực hơn người, tinh thông quyền thuật, trong phủ không có người nào hoài nghi.

Mấy ngày nay, Tiết Kế Minh dùng hết toàn lực để đạt được sự thừa nhận của người khác, nhưng câu nói được nghe nhiều nhất chính là —— ngươi kém hơn đại ca ngươi. Hôm nay ngay cả Lâm Đạm sùng bái y một cách mù quáng cũng treo đại ca trên miệng, bảo sao y không khổ sở? Môi y run rẩy, lại không có lực phản bác, chỉ có thể xoa xoa lồng ngực đau âm ỉ, âm thầm hít hà.

Tiết Bá Dung vừa nhìn thấy cậu em trai ngu xuẩn này liền tức giận, nghĩ tới y và Lâm Đạm từng có hôn ước, cả người càng không được tự nhiên, nhăn mày nói: "Đệ vừa rồi kéo Lâm Đạm làm gì? Không hiểu thế nào là nam nữ khác biệt sao?"

"Là đệ không hiểu hay là nàng không hiểu? Nàng là một đại cô nương, làm sao có thể sờ chân huynh!" Tiết Kế Minh biểu tình hết sức ủy khuất.

Lâm Đạm đã xoa bóp xong, đang dùng khăn lau tay, bình tĩnh giải thích: "Đây không phải sờ, mà là xoa bóp. Hai chân đại ca không cách nào đi lại, lâu ngày sẽ bị héo rút, cho dù ngày sau chữa khỏi, cũng sẽ mất đi chức năng, nếu muốn đứng lên lần nữa thì sẽ vấp phải trắc trở khá lớn. Hiện tại ta ngày nào cũng xoa bóp cho huynh ấy, để bắp thịt huynh ấy được rèn luyện, đối với huynh ấy chỉ có tốt không có xấu."

Tiết Bá Dung nhận lấy khăn, lau sạch sẽ từng kẽ móng tay cho tiểu nha đầu, cười nói: "Muội phí lời với hắn làm gì. Nếu hắn không tin, có thể tự tìm Ngô Huyên Thảo hỏi một câu."

"Tiểu Thảo chưa từng nói qua rằng hai chân đại ca cần xoa bóp. Lâm Đạm, ngươi từng đính hôn với ta, nay còn đổ thừa đại ca không chịu đi, ngươi thật vô sỉ! Ta nói cho ngươi biết, cho dù đại ca cả đời không lập gia đình, tổ mẫu và mẹ ta cũng sẽ không đồng ý gả ngươi cho hắn đâu, ngươi không xứng!"

"Đệ cút cho ta!" Không đợi Tiết Kế Minh nói hết lời, Tiết Bá Dung đã tức giận, vò khăn trong tay thành một cục ném qua, cú ném nhìn như hời hợt, song thực ra giống hòn đá hung hăng nện lên ngực Tiết Kế Minh, khiến y đã thương càng thêm thương.

Tiết Kế Minh nuốt xuống ngụm lão huyết, nước mắt lưng tròng nói: "Đại ca, huynh không rõ lòng người tốt! Lâm Đạm là mặt hàng gì, cuối cùng có một ngày huynh sẽ biết."

Khi y ủy khuất muốn khóc, Lâm Đạm đã bưng chậu nước vòng thẳng qua y đi ra ngoài, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 502

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.