Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (20)

Phiên bản Dịch · 2435 chữ

Chương 136: Thần y (20)

Ngô Huyên Thảo cứ như bị đầu độc vậy, đưa tay mở nắp rương lên, lặp đi lặp lai mấy lần vẫn không mở được, lúc này mới phát hiện ở trên có khóa đồng. Nàng ta ngây người trong chớp mắt, sau đó vội vàng đứng lên, lục soát chìa khóa khắp nơi trong phòng, ngăn kéo, bình hoa, thậm chí cả gạch cũng không buông tha.

Khi nàng ta đang lục soát kệ sách, Tiết Kế Minh trở lại, nhăn mày nói: "Nàng đang làm gì thế?"

Nàng ta lập tức rút một quyển sách trên giá ra, mừng rỡ: "Kế Minh ngươi nhìn này, cuốn 《 Vạn Thịnh y điển 》 ta rất lâu không tìm được đang ở nơi này! Sách của Lâm cô nương thật phong phú, ta ở ngoài cửa sổ liếc mấy lần, trong lòng nóng nảy liền vào. Ngươi cũng biết đấy, ta và Trịnh đại phu hiện tại ngày đêm nghiên cứu mạch án của đại ca ngươi, hơn nữa mơ hồ có đầu mối, vừa nhìn thấy quyển sách này, trong đầu ta chợt lóe linh quang, đã có biện pháp rồi."

"Là biện pháp gì?" Ánh mắt Tiết Kế Minh sáng ngời.

"Dùng phương pháp hơ nóng đan phiến rồi dùng châm cứu phụ trợ, hẳn có thể chữa khỏi hai chân đại ca. Kế Minh ngươi nhìn này, chỗ Lâm cô nương tất cả đều là sách thuốc về phương pháp châm cứu và hơ nóng đan phiến, còn nhiều hơn cả ta và Trịnh đại phu cộng lại, nếu chúng ta có thể may mắn nghiên cứu vài quyển, nói không chừng sẽ có đột phá." Ngô Huyên Thảo son sắt nói.

"Có thật không? Vậy nàng cứ lấy đi!" Tiết Kế Minh hào phóng khoát tay.

Ngô Huyên Thảo chỉ chỉ cái rương kia nói: "Trong này có phải cũng là sách thuốc không?"

"Đúng, sách thuốc trong này là bảo bối của Lâm lão đại phu, khi còn bé ta từng thấy ông lấy ra phơi." Tiết Kế Minh rút chủy thủ ra, trực tiếp cạy mở khóa đồng.

Ngô Huyên Thảo lập tức xúm lại xem, làm bộ tò mò lật sách thuốc, đầu ngón tay lại lục lọi ở phần đáy rương một lần. Nàng ta rõ ràng chưa từng thấy qua chiếc rương này bao giờ, lại biết cơ quan ngầm bố trí như thế nào, cứ như trong u minh có người chỉ dẫn nàng ta tìm về đồ vốn thuộc về mình vậy. Rất nhanh, nàng ta phát hiện dưới đáy rương có một tầng rỗng, lại làm bộ không biết, dùng ngôn từ dẫn dắt Tiết Kế Minh phát hiện, mượn tay y lấy sách thuốc tổ truyền của nhà họ Lâm ra ngoài.

Nhìn cuốn sách thuốc dùng vải lụa xanh da trời bọc lại, Ngô Huyên Thảo nuốt nước miếng một cái, cảm giác tim đập gia tốc. Đúng rồi, chính là cái này! Đồ sớm nên thuộc về nàng ta, hôm nay rốt cuộc trở về tay nàng ta rồi! Nàng ta không kịp chờ đợi mở trang bìa ra, lại không ngờ Lâm Đạm trở về sớm, dùng một hòn đá đánh trúng cổ tay nàng ta, cuốn sách rơi xuống đất.

"Ai cho các ngươi động vào đồ của ta?" Cô sải bước đi vào, dùng vải gói kỹ tất cả bộ sách thuốc vào, cầm thật chặt trong tay.

"Lâm cô nương ngươi về rồi. Bộ sách thuốc này có thể cho ta mượn một chút xem được không? Chỉ xem một chút thôi, không mang đi, có thể không? Ta đảm bảo chỉ xem một lát là trả ngươi ngay, một khắc đồng hồ là đủ rồi, thật." Ngô Huyên Thảo tận lực hạ thấp.

"Không thể." Lâm Đạm đảo mắt nhìn thư phòng bị lật loạn của mình, biểu tình lạnh lẽo.

Tiết Kế Minh thấy cổ tay Ngô Huyên Thảo bị đá đập vào sưng đỏ lên, lúc này cũng nổi giận, đưa tay đoạt lấy sách, lăng nhục nói: "Lâm Đạm, những cuốn sách này ngươi cầm cũng vô dụng, vì sao không cho Tiểu Thảo xem thử? Còn nhớ khi còn bé, chúng ta không có sức mà bổ củi, ngươi thiếu chút nữa còn đem sách đi đốt, nướng chim sẻ cho ta ăn, nếu không phải cha ta mắng ngươi một trận, chúng sao có thể được bảo quản tốt ở đây? Ngươi căn bản không quan tâm, bây giờ còn coi chúng nó như bảo bối? Ngươi cố ý gây khó khăn cho Tiểu Thảo chứ gì?"

Nghe nói nguyên chủ định mang sách đi làm củi đốt, vẻ mặt Lâm Đạm nhăn nhó trong chớp mắt. Ngô Huyên Thảo cũng có chút câm nín, tâm tư cướp lấy sách thuốc càng thêm kiên định.

Hai người đánh nhau trong thư phòng, nhưng Tiết Kế Minh rõ ràng không phải đối thủ của Lâm Đạm, bị cô dùng ba chiêu bẻ cánh tay, đau muốn gào khóc. Lâm Đạm cũng không thèm nhìn y, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Huyên Thảo, nói: "Cút!"

Ngô Huyên Thảo đỡ Tiết Kế Minh ra ngoài, trước khi đi quay đầu nhìn lại một cái, ánh mắt quỷ quyệt.

Lâm Đạm thu dọn thư phòng bừa bộn sạch sẽ, đang chuẩn bị cất bảo bối gia truyền đi, thì thấy một người hầu đi tới, nói lão thái quân có tìm. Cô bỏ sách xuống gùi, sải bước đi, xuyên qua cửa thùy hoa, xa xa trông chính đường mở rộng cửa phát hiện, Tiết phu nhân, lão thái thái và mấy vị tẩu tử phòng hai đều ở đây, tựa như muốn thẩm vấn cô.

Tiết Kế Minh rũ một cánh tay, chân thực nói: "Tổ mẫu, mẹ, Tiểu Thảo thông minh tuyệt đỉnh, y thuật cao siêu, đã có đầu mối chữa trị cho đại ca, mà sách thuốc ở chỗ Lâm Đạm chính là thứ nàng cần nhất. Nha đầu chết tiệt Lâm Đạm kia ngày nào cũng nói muốn học y, mỗi ngày ra cửa hành nghề chữa bệnh, cũng không thấy nàng ta làm ra trò trống gì, càng chưa từng nghe nói nàng ta trị hết được bệnh cho ai, có thể thấy nàng ta tư chất dốt nát, không thể đào tạo, sách thuốc đặt trong tay nàng ta rõ là lãng phí, vì sao không cho Tiểu Thảo mượn xem một chút? Nếu nàng có được chỉ dẫn, tìm ra biện pháp chữa trị cho đại ca, đây chẳng phải chuyện tốt sao?"

Trịnh Tiết chẳng biết được mời tới từ lúc nào cũng vuốt râu nói: "Ta nghe Ngô đại phu nói, sách vở cất giấu chỗ Lâm cô nương quả thật hết sức phong phú, nếu có thể để lão phu đọc được một hai, tự nhiên sẽ có dẫn dắt."

"Nhưng số sách kia là di vật do Lâm đại phu để lại cho Lâm nha đầu." Lão thái quân khó xử nói.

"Tổ mẫu," Tiết Kế Minh oán trách: "Cái gì mà di vật với chả không di vật, người thật sự cho rằng nha đầu Lâm Đạm kia coi trọng chúng lắm hay sao? Nếu không phải nàng ta mượn cớ học y, mặt dày mày dạn ở lại nhà chúng ta, số sách thuốc kia sớm mốc meo rồi! Người đã từng thấy nàng ta bảo dưỡng chúng bao giờ chưa? Đã từng thấy nàng ta mỗi ngày đọc và tìm hiểu về chúng bao giờ chưa? Khi còn bé, nàng ta còn định xé nhỏ sách đem đốt đấy!"

Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo nghe mà cau mày, biểu tình nhức nhối, lão thái quân rốt cuộc giãn mày ra một ít.

Tiết phu nhân châm chước nói: "Nếu không, số sách thuốc kia ta làm chủ cho hai vị đại phu mượn? Chẳng qua các ngươi không thể mang toàn bộ đi, mỗi lần chỉ có thể mượn năm quyển, xem xong rồi mang trả lại."

Lão thái quân lúc này mới gật đầu nói: "Cứ làm như vậy đi. Hai người các ngươi muốn mượn sách, thì viết một tờ đơn cho ta. Có cái mặt già của ta ở đây, Lâm nha đầu sẽ không từ chối."

Họ đương nhiên cho rằng Lâm Đạm vẫn là Lâm Đạm trước kia, không coi trọng số sách thuốc này, rất dễ dàng thuyết phục. Người đều vì tư lợi, nếu chuyện này không dính dáng đến hai chân Tiết Bá Dung, họ chỉ đứng bên ngoài nhìn, nhưng Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo luôn miệng nói số sách thuốc kia hữu dụng với Tiết Bá Dung, vậy vô luận thế nào, họ cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp hai người lấy được. Dù sao Lâm Đạm không có thiên phú học y, sách đặt ở chỗ cô cũng chỉ chờ mốc, vì sao không thể cho người khác?

Mấy người có suy nghĩ riêng, có tính toán riêng, nhưng không một ai cân nhắc tới ý nguyện và cảm thụ của Lâm Đạm. Nghe tới chỗ này, đầy bụng lời nói của Lâm Đạm tiêu tán cả, cô yên lặng đi vào, dập đầu lão thái quân ba cái, nói: "Đa tạ lão thái quân ban đầu không màng hiềm khích lúc trước, lưu ta ở trong phủ. Hiện tại sứ mạng của ta đã hoàn thành, vậy thì cáo từ." Dứt lời sải bước rời khỏi Tiết phủ, lúc đi chỉ cõng một cái giỏ trúc, xách một cái cuốc nhỏ, ngay cả một bộ quần áo để thay cũng không mang theo.

Lão thái quân và Tiết phu nhân sửng sốt thật lâu mới hoàn hồn lại, vội vàng sai người đuổi theo. Nhưng mà Lâm Đạm ngày nào cũng hành nghề y nơi thôn dã, cước bộ mau chóng, sớm đã biến mất ở đầu đường, duy còn lại Khiếu Phong Các trống rỗng với khoảnh sân phơi đầy dược thảo chưa kịp khô.

Cánh tay Tiết Kế Minh đã được Trịnh Triết chữa khỏi, đang vừa cử động vừa lạnh lùng châm biếm: "Đuổi cái gì mà đuổi? Nàng ta không mang theo phân tiền nào, sớm muộn sẽ tự mình trở về, mọi người thật sự cho rằng nàng ta không cần vinh hoa phú quý Tiết phủ hay sao?"

"Đủ rồi, mày nói ít thôi!" Tiết phu nhân tâm rất loạn, không biết con trai cả trở về thì nên nói với hắn thế nào. Bà không khỏi không thừa nhận, bây giờ Lâm Đạm là bảo bối trong lòng con trai cả, hắn bỏ cái gì chứ nhất quyết không chịu bỏ Lâm Đạm. Nếu biết người trong phủ liên thủ ép Lâm Đạm đi, cũng không biết sẽ giận dữ tới mức nào.

Lão thái quân che đầu nỉ non: "Lâm nha đầu sao nói đi là đi chứ, một chút đường sống cũng không lưu lại? Ta còn tưởng rằng nàng thay đổi tốt rồi, không nghĩ tới tính khí còn quật cường hơn trước kia."

Một đại nha đầu tưới dầu vào lửa nói: "Lão thái quân, Lâm cô nương tốt số, trước kia có ngài cưng chiều nàng, vào Khiếu Phong Các lại có đại công tử cưng chiều nàng, tính khí dĩ nhiên càng ngày càng quật cường, không nghe nổi dù chỉ một câu không tốt."

"Chẳng qua là mượn vài cuốn sách mà thôi, hà cớ gì phải vậy." Lão thái quân liên tục than thở, mặt lộ sầu khổ.

Ngô Huyên Thảo hoàn toàn không quản tới mấy biến cố kia, cố chấp nói: "Lão thái quân, phu nhân, sách của Lâm cô nương, chúng ta còn có thể mượn không?"

"Mượn, tự nhiên có thể mượn, tự các ngươi đi tìm đi, mượn quyển nào ghi quyển đó lại đưa cho ta, ngày sau chờ Lâm nha đầu trở lại, ta còn giao cho con bé kiểm tra, tránh cho nó nổi giận. Các ngươi yên tâm đi, con bé không đi được bao lâu đâu, trên người con bé không mang bạc, không có chỗ ăn không có chỗ ở, nhiều nhất hai giờ sau sẽ trở lại."

Nếu đổi thành nguyên chủ, phân tích của lão thái quân quả thực đúng trăm phần trăm, liệu sự như thần. Nhưng giờ đây, người đi là Lâm Đạm, muốn cô trở lại lần nữa, sợ rằng cả đời này đừng mơ. Nghiệt nợ của nguyên chủ cô đã trả xong, cô và Tiết phủ chẳng ai nợ ai, có thể thoát khỏi phần trói buộc này, tại sao không vui vẻ mà làm? Ra bên ngoài, có bầu trời rộng lớn đang chờ cô, cô tự nhiên sẽ giương cánh bay lượn, càng bay càng cao.

Ra khỏi Tiết phủ, cô móc mấy lượng bạc vụn trong hà bao ra, chuẩn bị tìm một nhà trọ giá cả tiện nghi ở tạm, sau đó vừa hành nghề chữa bệnh vừa kiếm tiền, đợi tích đủ ngân lượng sẽ tự mở y quán, làm đại phu. Cô vừa đi ra nam thành, phía đối diện có một con ngựa lao nhanh tới, ngồi trên lưng ngựa là một thiếu niên môi đỏ răng trắng, dung mạo khá nữ tính không ngừng quơ múa roi ngựa hô lên lớn tiếng, căn bản bất kể có đụng phải người đi đường hay không.

Mắt thấy vó ngực sắp đạp phải một phụ nhân, Lâm Đạm vội vàng chạy tới đẩy phụ nhân kia ra, nhưng lại khiến con ngựa kinh sợ, khiến thiếu niên kia từ trên không trung ngã xuống. Lâm Đạm theo bản năng đỡ lấy đối phương, hai tay vô tình đặt lên bộ ngực đầy đặn của thiếu niên, biểu tình sửng sốt một chút. Thiếu niên mặc dù dung mạo mỹ lệ, khí chất âm nhu, nhưng cần cổ rõ ràng có yết hầu, chính xác là nam nhân! Từ trực giác của người thầy thuốc, cô lập tức đặt hai ngón tay lên cổ tay thiếu niên, dò xét mạch tượng của cậu ta.

Thiếu niên dùng dằng bò dậy, gắt gao che ngực, oán độc nói: "Ta muốn giết ngươi! Người đâu, trói nàng ta lại cho ta, mang về phủ!"

Mấy tên thị vệ lập tức rút bội đao bên hông ra, kề trên cổ Lâm Đạm. Cô vốn muốn phản kháng, đôi tròng mắt đảo một vòng lại bất động, ngoan ngoãn theo đoàn người rời đi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 497

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.