Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (26)

Phiên bản Dịch · 2688 chữ

Chương 142: Thần y (26)

Càng ý thức được mình đã sai, Tiết Kế Minh càng không thể buông tay Ngô Huyên Thảo. Y không thể sau khi phạm phải quá nhiều sai lầm cuối cùng cái gì cũng không có được, cho nên gần đây cuốn lấy Ngô Huyên Thảo rất chặt, mà đối phương rốt cuộc cũng đồng ý lời cầu hôn của y.

Có lão thái thái phòng hai làm mai mối, lại có tiếng tốt của Ngô Huyên Thảo bên ngoài, lão thái quân không tiện từ chối cuộc hôn nhân này, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nhận lời. Ngô Huyên Thảo là một nữ cô nhi, chuyện đặt lễ đính hôn đều do lão thái thái phòng hai làm, khoảng tầm mấy ngày nữa, hai người liền có thể trở thành hôn phu hôn thê danh chính ngôn thuận.

Tiết Kế Minh ngồi ở tiền đường, ánh mắt luôn quét về phía đối diện, kinh ngạc nói: "Ta thấy cửa Hạnh Lâm Xuân hết sức lác đác, đây là vì sao?"

Thầy thuốc thay y dâng trà cười nhạo nói: "Còn có thể vì sao, y thuật không tinh chứ sao nữa. Nhị công tử sợ là không biết, vị Lâm đại phu kia mới rồi còn sống chết ngăn một bệnh nhân, không để người ta tới Huyên Thảo Đường chạy chữa, nói rằng Trịnh đại phu dùng thuốc sai rồi. Trịnh đại phu của chúng ta là người nào, nàng ta là người nào? Đúng là cái gì cũng dám nói!"

"Vì đoạt mối làm ăn, còn không phải dốc toàn lực (1) xông về phía trước à? Y quán của nàng ta khai trương được nửa tháng, một mối làm ăn cũng không có, chỉ có lẻ tẻ vài người tới mua thuốc, một ngày mười đồng tiền cũng không kiếm được, cuộc sống đã sớm không qua nổi. Nếu có thể lòe thiên hạ, cướp đi bệnh nhân dưới tay Trịnh đại phu của chúng ta, chẳng lẽ còn không nêu cao tên tuổi được chắc?" Một thầy thuốc khác châm chọc.

"Nêu cao tên tuổi? Ta thấy là tiếng xấu vạn năm mới đúng! Người ta bệnh gì mà dám cướp, nàng ta đúng là điên rồi! Vị đại tẩu kia mắc chứng viêm dạ dày hết sức nghiêm trọng, Ngô đại phu nói tới trễ một hai ngày thì sẽ thủng dạ dày, đến lúc đó uống thuốc gì cũng uổng công, nhất định không chữa khỏi. Nàng ta cướp người đi, lại bó tay không có cách, không phải giết người thì là gì?"

"Đúng vậy, dẫu sao tuổi còn nhỏ, không biết nặng nhẹ. Nhưng mà thủng dạ dày là bệnh gì?"

"Thủng dạ dày chính là dạ dày bị viêm đến thối rữa, thủng ra một lỗ. Đến trình độ này, dù là Đại La Kim Tiên đến cũng khó cứu."

"Thì ra là vậy, Ngô đại phu biết thật nhiều!"

Hai thầy thuốc ngươi một câu ta một câu trò chuyện, Tiết Kế Minh nghe mà cau mày. Nhìn thấy Ngô Huyên Thảo dẫn một người bệnh ra phòng ngoài, y liền vội vàng nói: "Tiểu Thảo à, Lâm Đạm có thể trị hết hai chân của đại ca, có thể thấy y thuật tuyệt đối không kém. Nàng nói hai người chuẩn đoán sai, hai người nên xem xét kỹ lại trước đã."

Ngô Huyên Thảo ghét nhất nghe thấy tên Lâm Đạm, cau mày nói: "Bệnh nhân uống bảo hòa thang của sư phụ, đau bụng liền hết ngay lập tức, sao lại chuẩn đoán sai được? Ngươi không nên nghe gió chính là mưa."

Hai thầy thuốc thấy người nhị công tử ủng hộ lại là Lâm Đạm, lúc này không dám mở miệng nữa, nhưng sâu trong đáy lòng, khinh miệt coi thường đối với Lâm Đạm càng nồng đậm hơn.

Chuyện xảy ra bên ngoài Huyên Thảo Đường dần dần được bách tính truyền ra, trên đầu Trịnh Tiết lại có thêm sự tích "dùng thuốc như thần", mà Lâm Đạm trở thành vai phản diện làm nổi bật ông ta lên, không ngừng bị mọi người châm chọc. Hạnh Lâm Xuân cô mở làm ăn càng ngày càng vắng vẻ, mà ngưỡng cửa Huyên Thảo Đường thiếu chút nữa bị bệnh nhân đạp đổ.

Quan lại quý nhân trong Kinh một khi có chứng nhức đầu chóng mặt gì, nhất định sẽ phái xe ngựa tới Huyên Thảo Đường đón hai vị đại phu tới xem bệnh, bệnh nhân viêm ruột thừa kia thì chủ động tìm tới cửa, nói rằng đồng ý với phương án trị liệu của họ.

Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo vui mừng quá đỗi, một mặt cầm ra tử khế, để bệnh nhân và người thân ký tên, một mặt từ từ nói: "Chúng ta sẽ mổ bụng bệnh nhân ra, cắt đoạn ruột thừa ra đi, sau đó vá kín lại. Nhanh thì nửa tháng, lâu thì một tháng, bệnh nhân có thể hoàn toàn bình phục."

"Như vậy thật sự có thể trị hết không?" Người thân bệnh nhân thấy bốn chữ "sống chết tự chịu" trên tử khế, lại do dự.

"Có thể trị. Ngươi dõi mắt nhìn toàn bộ Trung Nguyên, đại phu có thể trị hết chứng tràng ung có mấy người? Lúc trước ta và Ngô đại phu có chữa khỏi có một bệnh nhân có nhọt ở ruột, cũng áp dụng phương pháp này, hắn bây giờ rất tốt, nếu các ngươi không tin, có thể tới nhà hắn hỏi một chút..." Trịnh Tiết lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng ồn ào huyên náo, mười mấy tráng hán cầm gậy gộc cuốc xẻng định vọt vào Huyên Thảo Đường đánh đập, còn có hai người khiêng một tấm ván đi sau cùng, bên trên có một phụ nhân đang nằm, không ngừng hộc máu.

Máu tươi vẩy một đường, người đi đường bị máu tươi văng đến có né tránh, có chửi rủa, có theo tới xem náo nhiệt. Có người trí nhớ tốt chỉ phụ nhân nói: "Ta nhận ra nàng! Nàng không phải vị đại tẩu hai ngày trước tới Huyên Thảo Đường xem bệnh? Lúc ấy bởi vì nàng, đại phu của Hạnh Lâm Xuân còn lên tiếng ngăn cản Trịnh đại phu, nói rằng Trịnh đại phu dùng sai thuốc, sẽ làm bệnh tình vị đại tẩu này nặng hơn."

"Nhìn tình hình này, chẳng lẽ đại phu của Hạnh Lâm Xuân nói đúng rồi?" Mấy người bên cạnh hoàn toàn không dám tin Trịnh thần y sẽ lầm.

"Ai biết được? Nhìn một chút rồi nói sau."

Người đi đường vây xem ngày càng nhiều, chặn cứng cả con đường. Phụ nhân kia đã biến thành huyết nhân, ngực phập phồng nhẹ tới gần như không thấy, thở thì nhiều mà hít vào thì ít, mắt thấy sắp không chịu nổi nữa. Chồng nàng và con trai mang theo đám người trong thôn chạy tới Kinh thành, giơ gậy gộc đánh đập Huyên Thảo Đường, trong miệng nguyền rủa chửi rủa, hết sức tức giận.

Lâm Đạm nghe động tĩnh đi ra, ánh mắt quét qua phụ nhân kia, biểu tình thờ ơ. Cô khuyên cũng khuyên rồi, cản cũng cản rồi, biến thành như bây giờ chẳng liên quan gì tới cô cả.

Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo vội vã chạy tới, nhìn thấy phụ nhân cả người nhuốm máu, biểu tình biến đổi.

"Không phải chứ! Uống bảo hòa thang của ta, bệnh của nàng phải khỏi từ sớm rồi, làm sao nghiêm trọng tới mức này? Các ngươi trở về có phải không duy trì thuốc thang cho nàng, hoặc sửa lại toa thuốc không?" Trịnh Tiết một bên bắt mạch một bên vội hỏi.

"Mỗi ngày uống ba lần, chúng ta không bỏ sót một lần nào!" Tráng hán oán độc nói, "Bà nương ta nếu có chuyện gì không may, ta muốn các ngươi đền mạng!"

"Nếu như thế, các ngươi có lấy thuốc ở dược phòng của chúng ta không? Nếu như tham giá rẻ, bốc thuốc tại dược phòng khác, chúng ta không thể đảm bảo bảo hòa thang hữu hiệu từ đầu đến cuối." Ngô Huyên Thảo từ chối.

"Bốc con mẹ ngươi! Ban đầu chúng ta trực tiếp lấy đủ bảy ngày thuốc tại Huyên Thảo Đường, bà nương ta trở về uống hai thang xong bụng liền bắt đầu đau đớn, ta cố cho nàng uống xong, kết quả nàng liền bắt đầu hộc máu, cuối cùng còn không ngừng được! Các ngươi có phải hạ độc vào thuốc không? Ta muốn tới nha môn cáo trạng các ngươi mưu hại nhân mạng!"

Tráng hán giơ cái cuốc đánh tới, hai học đồ vội vàng ngăn cản, e sợ hắn làm đông gia bị thương. Ngô Huyên Thảo đã sớm phái người đưa tin cho Tiết Kế Minh, gia đinh Tiết phủ rất nhanh sẽ tới, cô ta ngược lại không sợ.

Trịnh Tiết mặc kệ nguy hiểm bị đánh chết chạy tới bên người phụ nhân, bắt mạch cho nàng, biểu tình rầu rĩ đã hoàn toàn bị sợ hãi thay thế. Xong rồi, người này lúc trước tới mới bị viêm một chút, hôm nay vậy mà đã tới thời kỳ cuối, mạng không còn dài nữa! Nếu chứng ói máu không dừng được, không tới một giờ nàng sẽ tắt thở!

Tráng hán thấy ông ta sắc mặt đại biến, cặp mắt đỏ rực như muốn chảy ra huyết lệ, ôm tia kỳ vọng cuối cùng trong ngực hỏi: "Bà nương ta còn có thể cứu không?"

"Ta trước giúp nàng dừng ói máu rồi nói sau." Trịnh Tiết ráng duy trì trấn định.

"Vậy ngươi còn không mau cho thuốc!" Tráng hán nghiêm nghị thúc giục.

Trịnh Tiết vội vàng khoát tay với mấy học đồ: "Đi lấy giải uế thang ra đây!"

Mấy học đồ chạy như bay, thấy tình cảnh này, Lâm Đạm lắc đầu thở dài: "Lại sai rồi." Dứt lời về thẳng Hạnh Lâm Xuân, lười xem náo nhiệt.

Không ngờ có người nhiều chuyện một mực quan sát cử chỉ hành động của cô thấy thế cao giọng hô: "Trịnh thần y, Lâm đại phu nói ngươi lại sai rồi!"

Trịnh Tiết trong lòng gấp gáp, không có thời gian để ý tới lời ra tiếng vào xung quanh, mà cầm ra một bộ ngân châm, từng cái đâm vào các huyệt quan trọng của phụ nhân.

Tráng hán đột nhiên nghiêng đầu qua, nhìn về phía Hạnh Lâm Xuân, thấy Lâm Đạm đã vén mành trúc đi vào hậu viện, căn bản không muốn quản chuyện này. Nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của cô, tráng hán tâm trạng quay cuồng, do dự bất định, lại thấy ngân châm vừa cắm vào huyệt vị vợ mình, nàng lập tức dừng ói máu và co quắp, đã khôi phục một ít khí lực, lúc này mới bỏ ý định tới Hạnh Lâm Xuân xin chữa bệnh.

Trịnh Tiết lau sạch mồ hôi trên trán, thầm nghĩ nguy hiểm thật. May mắn những ngày qua ông ta có một ít hiểu rõ với phương pháp kết hợp nội kình với châm cứu, nếu không hôm nay nhất định thân bại danh liệt. Chứng ói máu dừng lại, người này nhất thời nửa khắc còn chưa chết.

Ngô Huyên Thảo thấy phương pháp châm cứu dựng sào thấy bóng của ông ta, ánh mắt hơi lóe.

Người đi đường vây xem người nọ so với người kia khẩn trương hơn, hiển nhiên đã nhìn đến nhập thần. Thẳng tới lúc này, họ mới thở phào một hơi: "Không hổ là Trịnh thần y, không ra tay thì thôi, ra tay một cái liền có thể cứu sống người!"

"Hộc máu thành như vậy, hắn chỉ dùng vài châm là có thể ngừng, thủ pháp thật tuyệt diệu!"

"Cải tử hồi sinh, không gì hơn cái này!"

Trong tiếng khen ngợi của người đi đường, một học đồ bưng bát thuốc chạy đến, hô lớn: "Mau nhường đường, giải uế thang tới đây! Đây chính là thuốc cứu mạng, đụng phải đổ mất các ngươi người nào chịu trách nhiệm?"

Mọi người vội vàng lui sang hai bên, để gã đi qua. Trịnh Tiết nhận lấy chén thuốc, tự mình đút vào miệng phụ nhân, nói chắc chắn: "Giải uế thang có thể giải hủ độc (độc làm cho thịt thối rữa), một bát uống vào, tình hình trong dạ dày nàng lập tức có thể được ức chế. Đợi ta rút ra ngân châm, các ngươi mang nàng vào, chúng ta từ từ chữa trị, không nên gấp gáp."

Một đám hương dân đã tỉnh táo lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm phụ nhân, lại không ngờ biến cố xảy ra, phụ nhân hét lên một tiếng kinh hãi, phía trên hộc máu, phía dưới thỉ niệu (ct đi) đều phun, hình dáng thê thảm không nỡ nhìn.

Người vây xem ồn ào lui nhanh, nghị luận: "Mới vừa rồi còn tốt, sao lại bất thình lình không ổn rồi? Như vậy không sao chứ? Thời điểm nãi nãi ta chết cũng như vậy, thỉ niệu không thể khống chế được!"

"Quả thật là không được, người không cứu được rồi!"

Người đi đường lui càng xa hơn, trong mắt ai nấy đều mang vẻ kinh hãi.

Tráng hán nhào tới một tiếng gọi 'bà nương', mấy đứa con hắn hai mắt đỏ như máu, đằng đằng sát khí, bộ dáng muốn liều mạng. Trịnh Tiết bị dọa sợ, hai chân mềm nhũn không nhúc nhích được, chỉ có thể nửa quỳ ở bên người phụ nhân, không ngừng miết đuôi châm, định giãy giụa lần chót.

Ngô Huyên Thảo liên tục kêu 'cứu người', song vô kế khả thi.

Không biết ai gân giọng nói: "Lâm đại phu nhất định có thể chữa! Nàng liếc mắt nhìn đã biết các ngươi dùng sai thuốc rồi, còn cảnh cáo các ngươi đến hai lần mà các ngươi cứ không nghe!"

Tráng hán nghe lời này như người sắp chết chìm bắt được khúc gỗ nổi, lập tức ôm lấy phụ nhân, lảo đảo chạy tới trước cửa Hạnh Lâm Xuân, vừa dập đầu vừa kêu gào: "Cứu mạng, xin Lâm đại phu cứu mạng! Lúc trước là ta có mắt không tròng, không biết thái sơn, ta đã biết sai rồi, cầu Lâm đại phu đại nhân đại lượng, mau cứu bà nương nhà ta đi! Ta dập đầu với ngài, ta cho ngài bạc, cầu ngài ra nhìn đi, van xin ngài!"

Tráng hán không muốn sống đập đầu bang bang trên đất, một bộ thâm tình khiến người ta thổn thích. Con cái hắn vội vàng móc tất cả tiền đồng tiền bạc trong hà bao ra, bày trên quầy Hạnh Lâm Xuân, sau đó cùng nhau quỳ xuống dập đầu.

Màn trúc rốt cuộc động, Lâm Đạm chậm rãi đi ra, trong tay cầm một bộ ngân châm. Cô yên lặng không nói cầm cổ tay phụ nhân, cẩn thận bắt mạch, sau đó rút hết từng cây ngân châm của Trịnh Tiết ra, tiện tay ném ra một bên, lấy ngân châm của mình ra, từng cái đâm vào huyệt đạo khác nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết, đuôi châm rung động kéo dài, phát ra tiếng 'ông ông'.

Trong tiếng 'ông ông' này, phụ nhân chậm rãi mở mắt, thở ra một ngụm khí độc.

Thấy tình cảnh này, người đi đường một mảnh ồn ào, trong miệng liên tục cảm thán mấy từ như "sống rồi, thần tiên, không thể", cuối cùng bị y thuật xuất thần nhập hóa của Lâm Đạm trấn trụ!


(1) Dốc toàn lực: nguyên văn "mão túc liễu kính" (卯足了劲), tiếng địa phương Bắc Kinh, hiện đã được đưa vào từ điển tiếng Hoa mới, có nghĩa là tập trung toàn lực.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 518

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.