Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (24)

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

Chương 174: Cổ nữ (24)

Đêm đã khuya, nhà họ Cao vẫn đèn đuốc sáng choang, ông cụ Cao ngồi ở vị trí đầu, ba Cao và mẹ Cao ngồi ở một bên, kiểm tra điện thoại liên tục, tránh bỏ qua tin tức của con trai. Bạch Hiền và gia chủ nhà họ Chu ngồi ở đầu dưới, tựa hồ đang đợi cái gì, Chu Nam, Ngải Vũ và một thanh niên hơn hai mươi tuổi cúi đầu đứng sau họ, một câu cũng không dám nói nhiều.

Chính giữa phòng khách để một la bàn cùng một bản đồ Hải Thành, một thiên sư lấy máu Cao Thư Khải làm vật dẫn, định vị địa điểm hiện tại của cậu. Giọt máu dọc theo la bàn lăn qua lăn lại, sau đó rơi xuống bản đồ, từ điểm cao nhất Hải Thành xuất phát, cuối cùng dừng ở một nghĩa địa trên núi Thanh Nguyên.

Thiên sư thu thuật pháp, trầm ngâm nói: "Giọt máu còn có thể di động, nói rõ cậu bé tạm thời không gặp nguy hiểm về tính mạng, trước mắt vẫn còn ở nghĩa địa núi Thanh Nguyên."

"Nhưng cảnh sát đã tìm khắp nghĩa địa, không hề phát hiện tung tích của bọn trẻ. Cứ nói người vẫn ở đó người vẫn ở đó, tại sao lại tìm không thấy?" Mẹ Cao gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, nhìn về phía Ngải Vũ và Chu Nam, truy hỏi nói: "Tôi mỗi tháng cho hai cô cậu năm chục ngàn đồng tiền lương, hai cô cậu bảo vệ con trai tôi thế sao? Chẳng qua mỗi ngày bồi nó đi học mà thôi, có khó khăn như vậy không?"

Gia chủ nhà họ Chu lập tức giải tích: "Phu nhân, Tiểu Nam nhà ta sinh non, mang bệnh từ trong bụng mẹ, ngày mười lăm mỗi tháng phải về nhà một chuyến kiểm tra, chuyện này chúng tôi đã nói trước, còn ghi rõ trong hợp đồng, bà chắc cũng biết."

Mẹ Cao cố nén nước mắt nói: "Vậy cô ta thì sao, cô ta tại sao không ở? Ban đầu là các người đề cử cô ta với tôi, nói cái gì mà người gánh vác tương lai của huyền môn, kết quả xuất hiện vấn đề, các người một hai đùn đẩy không chịu nhận trách nhiệm, huyền môn các người chính là loại điệu bộ này phải không?"

Đối mặt với lời chỉ trích của mẹ Cao, Bạch Hiền và gia chủ nhà họ Chu không khỏi có chút mặt mũi ảm đạm. Đừng thấy người trong huyền môn thân mang đạo pháp, thực lực không tầm thường, tựa như cao nhân nhất đẳng, nhưng thực tế, đạo tràng bọn họ sử dụng bây giờ đều do nhà họ Cao bỏ vốn xây dựng rồi cho thuê với giá thấp, những thứ như chu sa, thủy ngân, thạch anh cần dùng để tu luyện tất cả do nhà họ Cao tài trợ.

Huyền môn và tài phiệt có mối quan hệ vừa hỗ trợ vừa chế ước lẫn nhau, thiếu ai cũng không được. Hơn nữa, theo linh khí giảm bớt, huyền môn sa sút, tu luyện huyền thuật không còn dựa vào thiên phú nữa, mà là tài nguyên, tác dụng của tài phiệt ngày càng rõ ràng.

Một khi huyền môn Hải Thành mất đi sự ủng hộ của tài phiệt Cao thị, lập tức sẽ đối mặt với nguy hiểm bị sụp đổ. Cao Thư Khải có tìm được hay không, đây không còn là chuyện của riêng nhà họ Cao nữa, mà là chuyện của toàn huyền môn. Nghĩ tới đây, gia chủ nhà họ Chu hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Ngải Vũ một cái, lạnh lùng nói: "Tiểu Nam có chuyện mới rời đi, còn cháu thì sao?"

Ngải Vũ ngập ngừng nói: "Là Cao Thư Khải muốn đuổi việc cháu, cháu mới đi. Cháu vốn định hôm nay sẽ trả tiền lại cho nhà họ Cao." Người khác không có sự ủng hộ của nhà họ Cao thì không tu luyện được, cô ta thì không. Trong linh khí không gian của cô ta chất đầy kỳ trân dị bảo, đủ cho cô ta tu luyện cả đời.

Chu Nam nhìn cô ta một cái thật nhanh, chân mày nhíu chặt, nhưng cái gì cũng chưa nói. Cậu biết tình huống không phải như vậy, Cao Thư Khải không nói rõ ràng muốn đuổi việc Ngải Vũ, cậu chỉ không thừa nhận mình thích Ngải Vũ mà thôi, là do lòng tự ái của cô ta quá mạnh mẽ, hành động theo cảm tính. Nếu Ngải Vũ thật sự bị sa thải, coi như thân thể Chu Nam không thoải mái nữa, cũng nhất định không tự tiện rời vị trí. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Ngải Vũ trở nên càng ngày càng sắc nhọn, ngay cả cậu cũng sắp không nhận ra.

Mẹ Cao nghe lời này càng tức giận: "Nhưng cô vẫn chưa trả tiền lại đúng không? Không trả tiền, cô vẫn là hộ vệ của thằng bé, nên phụ trách đưa nó về nhà mới đúng, cô một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có à? Đưa thằng bé về nhà khó khăn vậy sao? Sớm biết thế này, tôi không nên mời hai đứa trẻ tới bảo vệ nó, quá không có tinh thần trách nhiệm!"

Ông Cao từ từ nói: "Chu Hưng Hòa, tôi nhớ huyền môn các anh có một quy luật bất thành văn gọi là 'Lấy tiền tài người thay người tiêu tai', vô luận chính phái hay tà phía, nhận tiền, thì nhất định phải giải quyết tốt chuyện cho người khác. Nhưng anh nhìn xem, Thư Khải nhà tôi bị các người để lạc mất đâu rồi? Bây giờ tôi lười thảo luận cùng các người xem đây là trách nhiệm của ai, các người có thể mang Thư Khải nhà tôi bình an trở về, hết thảy đều dễ nói, nếu không thể, chuyện của huyền môn sau này nhà họ Cao chúng tôi mặc kệ, các người nhìn mà làm đi."

"Lão gia tử ngài đừng nóng giận, chúng tôi lập tức phái người tìm Thư Khải về." Gia chủ nhà họ Chu liên tục xin lỗi, cuối cùng để Bạch Hiền dẫn ba tiểu bối tới núi Thanh Nguyên một chuyến.

Cùng lúc đó, Lâm Đạm cũng cất một trăm đồng tiền ra cửa.

"Đã trễ thế này cậu còn đi đâu?" Vu Diệp Oanh lo lắng hỏi.

"Cao Thư Khải mất tích, tớ đi tìm cậu ấy. Cậu nhớ khóa kỹ cửa nhà, chú ý an toàn."

"Cậu rất thích Cao Thư Khải sao?" Vu Diệp Oanh hai mắt ám trầm.

"Cậu ấy rất quan trọng với tớ. Được rồi, cậu trở về ngủ đi, sáng mai còn phải đi học." Lâm Đạm không quay đầu lại khoát tay, biến mất trong màn đêm.

Vu Diệp Oanh mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bóng lưng cô, hồi lâu chưa có động tác.

---

Núi Thanh Nguyên bị một màn sương mù dày đặc bao phủ, cho dù không có mắt âm dương, người bình thường cũng có thể cảm nhận được luồng âm khí lạnh giá thấu xương kia.

Bóng lưng cao ngất của Bạch Hiền bị sương mù chèn ép có chút mờ mịt, ngay cả giọng nói cũng có vẻ không chân thật: "Núi Thanh Nguyên đã từng là một bãi tha ma, cuối nhà Minh, cuối nhà Thanh, thời kỳ kháng chiến, nơi này đều là nơi mọi người vứt xác chết, dưới lớp đất chất đống xương trắng, cho nên âm khí rất nặng, các cháu phải cẩn thận."

"Chúng cháu biết, sư thúc." Thanh niên lớn tuổi nhất gật đầu đồng ý. Anh tên là Bạch Thắng, là sư chất của Bạch Hiền, thiên phú chỉ đứng sau Ngải Vũ và Chu Nam, là một tiểu bối xuất sắc trong huyền môn.

"Sương mù trở nên dày đặc hơn, các cháu theo sát ta." Bạch Hiền vừa dứt lời liền biến mất tại chỗ, đám người Chu Nam thất kinh, đuổi theo không bao xa liền bị sương mù dày đặc bao phủ.

Lâm Đạm sớm hạ truy tung cổ trên người Cao Thư Khải, tự nhiên có thể tùy tiện nắm trong tay hành tung của cậu. Cô dùng hai mươi đồng mua một cái xẻng, bắt taxi đi suốt đêm tới núi Thanh Nguyên. Tài xế không ngừng nhìn cô qua gương chiếu hậu, biểu tình có chút sợ sệt. Chỉ vì da cô quá trắng, môi quá đỏ, dáng dấp quá xinh đẹp, giống y hệt quỷ nữ ăn thịt người trong phim ảnh. Lấy được tiền giấy cô đưa, tài xế còn cố ý mở đèn pin, tra xét đi tra xét lại rất lâu, chắc chắn không phải tiền vàng mã mới như lửa xém lông mày lái xe chạy đi.

Lâm Đạm dựa vào cảm ứng giữa cổ mẹ và cổ con, từ từ đi lại trong màn sương mù dày đặc, đi tới một ngôi mộ, đào ba tấc đất ra một quan tài, cạy nắp lên, định kéo Cao Thư Khải đang ngủ như chết bên trong ra.

Nhưng cô vừa chạm đến cánh tay Cao Thư Khải, cả người liền té xỉu, lúc mở mắt ra phát hiện mình đang đứng trong một phòng trọ nhỏ hẹp, ba gã đàn ông đang vây đánh một thiếu niên. Thiếu niên người rất thanh tú, trên người trải rộng vết thương, có vết đấm, vết đập, bỏng tàn thuốc, dao cắt, có thể nói máu thịt mơ hồ.

Gã đàn ông thể trạng cường tráng nhất vừa đánh vừa chửi: "Đ*t mẹ. Thằng gay chết tiệt này, dám nhìn lén bố mày tắm cơ à!"

"Tôi không có!" Thiếu niên che đầu, rên rỉ đầy thống khổ.

"Quản mày có hay không, bố mày chính là không ưa mày đấy! Mấy anh em đem thằng nhãi này vào phòng tắm, cho nó nếm thử mùi vị bỏng da là thế nào." Gã đàn ông cười hết sức dữ tợn. Hai người khác lập tức kéo thiếu niên vào phòng tắm, ấn vào bồn, đổ nước sôi vào. Nghe tiếng kêu cầu xin tha thứ thảm thiết của cậu, bọn họ vỗ tay ha ha cười to, biểu tình sung sướng cực kỳ.

Lâm Đạm muốn cản họ, nhưng phát hiện tay mình xuyên qua thân thể ba người, chỉ bắt được không khí. Cô hình như biến thành trạng thái linh hồn rồi.

Cô ngồi xổm người xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng thiếu niên, bỗng phát hiện trong đôi mắt đen nhánh của cậu một tia vô lực, giống như một động vật nhỏ sắp chết, trong thoáng chốc một gương mặt khác chồng lên gương mặt cậu ta. Ánh mắt này, đường nét này, đối với cô mà nói quá mức quen thuộc.

"Cao Thư Khải?" Cô ngạc nhiên hỏi nhỏ.

Thiếu niên bị nóng giật nảy tựa như nghe thấy tiếng gọi của cô, dùng sức mở mắt ra nhìn.

Lâm Đạm không do dự nữa, móng tay bỗng nhiên dài ra, thật nhanh cắm vào thân thể thiếu niên, lôi linh hồn vốn không thuộc về thân xác ấy ra ngoài. Cao Thư Khải chợt nhào lên người cô, bị cô ôm vào lòng, thân thể vẫn run rẩy không ngừng.

Hình ảnh ba người đàn ông ngược đãi thiếu niên bị đứng hình, tựa như một video bị người ta bấm nút tạm dừng vậy.

"Lâm Đạm sao cậu lại tới đây?" Cao Thư Khải còn chưa bình phục tâm tình liền nóng nảy mở miệng: "Cậu chạy mau, đừng để bị quỷ bắt! Hắn sẽ nhét cậu vào cơ thể người này, để cậu chịu đựng vô tận hành hạ. Tớ đã bị hành hạ mười mấy vòng rồi, thật sự rất đáng sợ! Cửa đâu, tại sao cửa không thấy?" Cậu kéo Lâm Đạm đi loạn trong phòng, tìm cánh cửa đột nhiên biến mất kia.

"Đừng hoảng hốt, trước xem thế nào đã." Lâm Đạm vỗ vỗ sống lưng cậu, giọng điệu ung dung.

Thời điểm cô mở miệng, hình ảnh bị tạm dừng lại tiếp tục, thiếu niên bị ba người đàn ông khóa trong phòng trọ, ban ngày họ đi làm, cậu bị xiềng xích khóa trong phòng tắm, không có cơm ăn, chỉ có thể đói bụng, không có nước uống, chỉ có thể uống nước trong bồn cầu. Buổi tối, ba gã đàn ông trở lại, sẽ thay phiên nhau hành hạ cậu. Bon họ mắng cậu là gay, ấn tàn thuốc nóng lên người cậu, cầm roi đánh cậu, các loại công cụ không thể tưởng tượng nổi hành hạ thân thể cậu.

Mà hết thảy, chẳng qua là bởi thiếu niên trong lúc vô tình bị họ phát hiện tính hướng mà thôi. Cậu cũng là người thuê phòng trọ này, gánh vác một phần tiền thuê, cuộc sống căn bản không có giao thoa gì với ba gã đàn ông nọ, chứ đừng nói gì tới ân oán. Bọn họ sống không thuận lợi, làm người thất bại, mà thiếu niên lại thi đỗ trường đại học trọng điểm, tiền đồ sáng lạn. Bọn họ nhìn cậu mỗi ngày vui vui vẻ vẻ đi học, trù tính tương lai của mình, vì vậy sinh ra ý niệm hủy diệt cậu.

Gay chẳng qua là một cái cớ mà thôi, phảng phất có danh hiệu này, thiếu niên bị họ hành hạ là đáng đời.

Bọn họ khóa cậu trong phòng ngược đãi mười mấy ngày, bắt cậu ăn phân uống nước tiểu, làm hết tất cả các chuyện ác, cuối cùng còn siết chết cậu, thi thể cắt thành từng miếng nhỏ, mang tới trong một ngôi mộ vừa đào xong tại núi Thanh Nguyên, lấp đất bùn lên. Hôm sau, đội ngũ hạ mộ tới, trực tiếp đặt một chiếc quan tài lên trên, cậu bị lặng yên không tiếng động áp ở chỗ này.

Vẻn vẹn chỉ nhìn cảnh ngộ của thiếu niên, Lâm Đạm đã cảm thấy cả người phát rét, huống chi Cao Thư Khải còn từng đích thân trải qua? Cậu không chỉ trải qua một lần, mà còn mười mấy lần, cậu hiện tại có thể tỉnh táo đứng cạnh mình, không rơi vào điên cuồng, rốt cuộc kiên cường tới bực nào? Nghĩ tới đây, Lâm Đạm ôm eo Cao Thư Khải, vỗ vỗ vai cậu, ôn nhu nói: "Không sao, tớ tới dẫn cậu ra ngoài. Tớ nói rồi, bất kể cậu gặp nguy hiểm gì, tớ sẽ tới cứu cậu."

Cao Thư Khải lập tức được lời an ủi của cô chữa khỏi, lau sạch lệ bên khóe mắt, lặng lẽ đỏ ửng lỗ tai.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 543

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.