Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (32)

Phiên bản Dịch · 2659 chữ

Chương 182: Cổ nữ (32)

Chín người chết hai, kế hoạch của Hùng Hạt Tử còn chưa thực hiện đã tan biến. Hắn sờ vết máu trên mặt, hô to: "Đừng tạo tâm trận nữa, mau trở lại! Chúng ta liên thủ xông ra!"

Bạch Hiền cầm kiếm gỗ đào trong tay, mở một đường máu. Bảy người rất nhanh tụ lại một chỗ, lưng tựa lưng mà đứng, vừa đối phó với bầy thi không ngừng xúm lại, vừa xê dịch về hướng dưới núi. Bọn họ không có vận khí tốt như Ngải Vũ, có chí bảo chặn được công kích của phi cương mang theo. Nếu bọn họ leo thang dây, trở lại máy bay trực thăng, đó chính là đi chịu chết. Khi họ lộ phần lưng ra, chính là thời cơ tốt nhất để phi cương móc tim họ.

Bảy người khó khăn di chuyển, người người mang theo vết thương, môi hiện lên màu tím sẫm, hiển nhiên đã trúng thi độc. Con phi cương không có động tác gì, chỉ đứng trên mộ bia, dùng con ngươi màu máu lẳng lặng nhìn họ, giống như nhìn con mồi đang giãy giụa dưới vuốt mình.

"Không được, tôi muốn đi cứu sư thúc mình!" Bạch Thắng cầm kiếm thanh phù của mình, cắn răng nói: "Kéo dài nữa, thi độc sẽ ngấm vào cơ thể sư thúc, tim tê dại, căn bản không trốn thoát được!"

"Tôi cũng đi!"

"Còn tôi nữa!" Rất nhiều tiểu bối giơ tay đáp lại.

Thị trưởng Hải Thành cầm điện thoại liên lạc với quân đội, "Động tác mọi người nhanh lên một chút, tình huống bên chúng tôi không mấy lạc quan. Đúng, toàn bộ đều phải giải tán, mau lên! Tốt nhất trước hừng đông phải giúp toàn bộ người sống ở gần núi Thanh Nguyên di tản, khu vực xa hơn có thể đợi ban ngày rồi giải tán sau. Hải lục không (biển đất trời), bất kỳ phương tiện giao thông nào đều phải vì nhân dân trăm họ phục vụ! Không cần lo lắng, phía trên đã đồng ý, tính mạng dân chúng an toàn là quan trọng nhất! Tốt, mọi người khổ cực rồi! Gặp lại? Chỉ mong sau này còn cơ hội."

Sau khi để điện thoại di động xuống, thị trưởng lắc đầu cười khổ. Trẻ trâu rốt cuộc có thể "trâu" tới mức độ nào, ông hôm nay cuối cùng đã thấy được rồi. Nếu như có thể còn sống trở về, ông nhất định phải tăng cường giáo dục đạo đức phẩm chất cho học sinh trung học, để chúng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Ai có thể nghĩ tới Hải Thành lớn như vậy, sẽ bị hủy trong tay một đứa trẻ cơ chứ?

Ông nhìn chằm chằm gương mặt khóc sướt mướt của Ngải Vũ trong máy theo dõi, chân mày hung hăng nhíu lại.

Đúng vào lúc này, bầu trời bị âm khí nhuộm đen xuất hiện một chớp sáng lơ lửng lóe lên không chừng, phi công lập tức giơ máy quay phim quay lại, sau đó quay được một khuôm mặt tuyệt mỹ. Ánh sáng kia đang bao quanh một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, mặc trên người trang phục truyền thống của người Miêu(1), đầu đội mũ bạc tinh xảo, cổ chân trần treo hai chuỗi chuông bạc, dù cách xa như vậy, còn lẫn tiếng ồn từ máy bay, vẫn có thể nghe thấy tiếng leng keng thanh thúy.

Mái tóc dài đen nhánh của cô thả xõa tung bên bờ vai, được làn gió nhẹ nhàng nhấc lên, giống như một tấm tơ lụa, một đôi cánh bướm trắng trong suốt vỗ sau lưng cô, vỗ ra từng điểm huỳnh quang. Cô ngược gió mà tới, nháy mắt nhiếp đi tầm mắt mọi người.

"Đây là người nào?" Thị trưởng Hải Thành sững sờ mấy giây mới tỉnh táo lại. Nếu không phải tình huống quá mức nguy cấp, ông chỉ sợ đã sớm bị thiếu nữ này cướp mấy hồn phách. Cô quá đẹp, so với bầy thi trên mặt đất thì hoàn toàn khác biệt.

"Đó là Lâm Đạm?" Bạch Thắng chỉ có duyên gặp mặt Lâm Đạm một lần, nhưng cô để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc.

"Cô ấy tới làm gì?" Chu Nam không dám tin nói nhỏ.

Lâm Đạm dĩ nhiên tới để thu thập tàn cuộc rồi. Âm sát khí từ núi Thanh Nguyên cơ hồ che khuất bầu trời, sao cô có thể không phát hiện ra? Dưới núi có bạn cô và chó nhỏ, có trường học và nhà cô, cô tuyệt sẽ không để đám hành thi này tùy tiện phá hủy hết tất cả.

Trồng một con thí hồn điệp trong cơ thể, cô liền cưỡi gió tới, đến đỉnh núi thì phát hiện, trong cột âm khí ngất trời ấy lơ lửng một bóng người quen thuộc.

"Em tới rồi." Người đàn ông quỷ dị nghiêng người, khẽ cười nói: "Ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên Chu Hiên." Bởi hấp thu quá nhiều âm khí, hồn thể của hắn đã hoàn toàn ngưng tụ, thậm chí sinh ra một cái bóng nhàn nhạt.

Đến đây, Lâm Đạm rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn biết mệnh của Cao Thư Khải lại không hề có hứng thú với cơ thể cậu. Loại người tâm cao khí ngạo bực này như hắn, tự nhiên có biện pháp làm mình sống lại, cần gì nương nhờ thể xác người khác? Đối với hắn mà nói, chỉ có thân thể vốn có của hắn mới là độc nhất vô nhị, thân thể người khác có khá hơn nữa cũng chỉ là cái xác vô dụng mà thôi.

"Là anh giở trò quỷ?" Lâm Đạm mặt không thay đổi chất vấn.

"Bảo bối, hình như em có thành kiến với ta thì phải." Chu Hiên nhìn như tản mạn, thực ra chớp mắt đã tới gần cô, từ sau lưng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng khẽ cắn tai cô: "Ta nói chuyện này không phải ta làm, em có tin không? Ta chẳng qua biết thời biết thế mà thôi, đầu sỏ còn ở bên kia kìa."

Chu Hiên chỉ máy bay trực thăng cách đó không xa, Ngải Vũ đang nằm bên cửa sổ, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Kỳ quái chính là, tất cả mọi người chỉ thấy Lâm Đạm, nhưng không thấy Chu Hiên, hẳn do hắn thi triển phép thuật gì đó trên người mình.

"Buông tôi ra, tôi phải đi xuống." Lâm Đạm hung hăng dùng cùi chỏ huých người đàn ông nọ.

"Đừng động, để ta ôm em một lát. Ta sớm suy nghĩ xong, đợi ta khôi phục thân thể, chuyện thứ nhất phải làm chính là ôm em một cái thật chặt, không nghĩ tới em phối hợp thế, còn tự mình qua đây." Người đàn ông vui thích cười khẽ, tiếng cười khàn khàn hùng hậu, hết sức ma mị. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mũ bạc đội trên đầu Lâm Đạm, môi mỏng dán vào gò má trắng nõn của cô chậm rãi dao động, hôn, cuối cùng dừng lại trong hõm cổ cô, hít sâu mùi thơm từ người cô.

"Đây là lễ phục của vu cổ sư? Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, tổ tiên em vẫn cất giữ nó. Em mặc nó vào rất đẹp, đẹp hơn tất cả đại vu!" Hắn nói giọng khàn khàn: "Phía dưới có con phi cương, em phải cẩn thận."

Hắn động tác ôn nhu, giọng điệu thư thái, lực hai cánh tay thả rất nhẹ, tựa như ôm trong ngực bảo vật vô giá. Nhưng Lâm Đạm đã tiêu hao toàn lực vẫn không cách nào tránh khỏi trói buộc từ hắn. Lúc hắn còn là hồn thể hư ảo, Lâm Đạm đã không phải đối thủ của hắn, huống chi bây giờ?

Khi hai người dây dưa, con phi cương kia thẳng tắp bay lên, móng nhọn đâm về phía bụng Lâm Đạm. Nó cảm giác được nơi đó có thứ tốt.

"A..." Người đàn ông nọ khẽ cười một tiếng, tùy ý giơ ống tay áo. Phi cương bị một cỗ cuồng phi thổi bay xuống mặt đất, đập ra một hố sâu.

Nhưng ở trong mắt người ngoài, là Lâm Đạm tùy ý phẩy phẩy cánh, quạt bay con phi cương.

Bạch Thắng ánh mắt sáng lên, mặt lộ mong đợi.

Bạch Hiền khạc ra một ngụm máu đen, ánh mắt nóng bỏng nhìn thiếu nữ giữa không trung. Hùng Hạt Tử dò ra được một cỗ lực lượng hết sức kinh khủng, không khỏi rung động nói: "Hơi thở này quá mạnh mẽ, Diêm La Vương tới cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi."

"Tới là một người bạn nhỏ." Bạch Hiền thấp giọng cười một tiếng, ngoắc ngoắc tay với Lâm Đạm. Mặc dù mới chỉ gặp mặt hai lần, nhưng y cực kỳ thưởng thức cô gái nhỏ này.

"Buông tôi ra, tôi phải làm chính sự." Lâm Đạm quay đầu căm tức nhìn người đàn ông nọ, lại bị hắn bỗng nhiên tới gần môi mỏng cướp đi một nụ hôn.

"Đi xuống đi, ta che chở em." Người đàn ông nọ nhẹ nhàng cười một tiếng, phất tay áo đưa cô đi xuống.

Lâm Đạm bị một luồng kình phong kéo đi, chậm rãi rơi trên một mộ bia cạnh dũng huyệt. Vì tăng cường năng lực của bản thân, cô cố ý mặc lễ phục do tổ tiên lưu lại, bộ quần áo này được đời đời cung phụng trước tượng Vu thần, lâu này nhuốm một cỗ vu lực khổng lồ, có thể giúp cô khống chế nhiều cổ trùng hơn.

Cô đặt một viên thuốc vào dũng huyệt, lật ngược một cái chai đựng nọc độc màu xanh, sau đó ma sát đầu ngón tay tạo ra đốm lửa nhỏ, ném vào. Nọc độc bùng một cái bốc cháy, viên thuốc dưới nhiệt độ cũng từ từ hòa tan, âm sát khí trào ra từ dũng huyệt còn chưa kịp xông ra chân trời, liền bị ngọn lửa màu xanh cuốn vào, biến thành nhiên liệu khiến nó cháy mạnh hơn.

Lâm Đạm mượn dược liệu phàm trần, nọc độc cổ trùng, thuốc thử hóa học cùng mấy trăm viên hồn châu, tạo ra loại nọc độc có thể đốt cháy âm khí, quỷ khí và sát khí. Chu Hiên vốn còn đang hấp thu âm sát khí bất thình lình bị đánh gãy, liếc mắt nhìn một cái mới phát hiện là Lâm Đạm giở trò quỷ, không khỏi bật cười. Hắn cũng biết, Lâm Đạm vĩnh viễn sẽ không khiến hắn thất vọng.

Không có âm khí cung cấp, động tác của bầy thi rõ ràng chậm lại, đám hành thi đang chuẩn bị bò ra ngoài tầng đất trong nháy mắt khôi phục trạng thái tử thi, nằm trong bùn không nhúc nhích.

Áp lực của đám người Bạch Hiền chợt giảm.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Là loại lửa gì mà có thể coi âm sát khí thành khí thiên nhiên mà đốt như thế?" Một thái đấu huyền môn mắt lộ vẻ kinh dị.

Lâm Đạm tâm không tạp niệm, chỉ để ý ném thuốc vào đống lửa, một viên, hai viên, ba viên, ước chừng ném vào mấy chục viên, chỗ đất nơi dũng huyệt bỗng nhiên gồ lên thành một túi lớn, ngay sau đó rách ra, rất nhiều côn trùng bò ra từ trong đó, chạy về phía bầy thi.

"Thi cổ (2)!" Bạch Hiền ánh mắt sáng ngời.

Hùng Hạt Tử sửng sốt một hồi rồi ha ha cười lướn.

Núi Thanh Nguyên mai táng vô số thi thể, cùng lúc đó cũng dựng dục ra vô số thi cổ. Chúng ngửi mùi thịt thối rữa mà mò tới, đời đời sinh sôi nảy nở ở đây, cùng sống với thi thể, số lượng đâu chỉ triệu, tỉ hay tỉ tỉ mà tính được? Người sống, là linh trưởng của vạn vật, người chết rồi, thì sẽ thành thức ăn cho côn trùng mà thôi, đây là chỗ kỳ diệu của tạo hóa.

"Vạn vật tương sinh tương khắc, quả nhiên như vậy! Bị rắn độc cắn, trong vòng ba bước tất có giải dược! Một thái đấu huyền môn bừng tỉnh hiểu ra.

Khi nói chuyện, thi cổ như thủy triều đã bao trùm toàn bộ bầy thi, ngay cả con phi cương kia cũng lui về sau mấy bước, sợ bị chúng dính vào người. Bọn chúng vừa chạm vào là chui ngay vào da hành thi, ăn nó chỉ còn bộ xương, bởi số lượng quá nhiều, trong chớp mắt như bão càn quét qua. Tốc độ bầy thi căn bản không đuổi kịp tốc độ ăn của nó. Có câu: "Châu chấu đi qua, xích địa ngàn dặm", tràng cảnh thi cổ tạo ra trước mắt này, có thể nói là xương khô đầy đất.

Cục diện nguy hiểm không thể giải mới vừa rồi chỉ trong chốc lát đã có tư thế nghịch chuyển.

Bởi thức ăn tại hiện trường đầy đủ, thi cổ trước giờ chỉ thích ăn thịt thối rữa hoàn toàn không có hứng thú với đám người Bạch Hiền, ngay cả dính lên người họ cũng lười, ăn sạch hành thi xung quanh người họ, rồi lại vội vã lon ton đi đến mâm cơm khác. Đám người Bạch Hiền lúc này mới có cơ hội thở dốc, liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía thiếu nữ đứng trên bia mộ, đều bật cười.

"Hậu sinh khả úy!" Một thái đấu giơ ngón cái lên.

"Suỵt, đừng quấy rầy cô bé." Bạch Hiền để ngón trỏ ở môi, trong mắt đầy ý cười sáng lạn.

Lâm Đạm không rảnh chiếu cố mấy người họ, chỉ không ngừng đổ nọc độc vào dũng huyệt, sau đó cắn rách đầu ngón tay mình, bắt đầu ngâm nga vu ca. Cứ cách một đoạn thời gian, cô lại rỉ một giọt máu của mình vào dũng huyệt, động tác lộ ra cỗ vận luật ưu mỹ. Theo vu ca tới hồi kết, máu của cô đã đem ngọn lửa màu xanh nhuộm thành màu tím. Thi cổ chia thành mấy nhóm lớn, sau khi ăn no liên tiếp tràn vào lửa tím, con thi cổ sống sót cuối cùng từ từ dung hợp thành một con cổ vương lấp lóe tia sáng tím.

Nhìn thấy con cổ vương này, phi cương gào thét một tiếng, xoay người bỏ chạy. Lâm Đạm bắn một giọt máu về phía nó, thi cổ lập tức nhảy ra từ trong dũng huyệt, nửa đường hóa thành một đoàn cổ chằng chịt, bao phủ toàn thân nó. Phi cương không ngừng giãy giụa, kêu gào, lăn lộn, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi cổ trùng bao quanh, cuối cùng bị ăn chỉ còn sót lại bộ xương.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, ngay trước khi mọi người kịp bình ổn hô hấp, Lâm Đạm đã nhảy xuống mộ bia, thu cổ vương đã hợp thành một thể nắm trong lòng bàn tay, thu vào trong bình. Một đợt tai họa ngập đầu, dưới cử động hời hợt của cô biến thành hư vô.


(1) Trang phục truyền thống của người Miêu:

(2) Thi cổ: nguyên văn dùng là 尸蟞, chữ 蟞 theo baidu giải thích là một loại kiến cổ trong truyền thuyết, pinyin là biē hoặc bié, mà QT không có phiên âm Hán ngữ từ này, mình tạm để là cổ vậy, chắc cũng giống vậy thôi - cổ đều do côn trùng luyện thành mà.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 537

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.