Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (38)

Phiên bản Dịch · 2383 chữ

Chương 188: Cổ nữ (38)

Lưu Nhược Vân toàn bộ quá trình không lên tiếng, Lâm Đạm cũng không cần đối phương trả lời. Cô đặt ba con côn trùng lên bàn ăn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, con bọ giương cánh lay động, song không bay đi.

Lưu Nhược Vân lộ biểu tình chán ghét.

Lâm Đạm liếc cô ta một cái, bình tĩnh nói: "Bị sâu độc cắn nên làm gì, cô biết không?"

Lưu Nhược Vân hồi lâu không trả lời. Lâm Đạm vốn phải chết, bây giờ vẫn sống khỏe mạnh, điều này tất nhiên không bình thường. Như vậy, cô nhất định phải biết gì đó, cho nên mới tìm tới cửa nói mấy lời không đầu không đuôi này.

Lâm Đạm tiếp tục nói: "Vấn đề đơn giản như vậy mà cô cũng không trả lời được sao? Bị sâu độc cắn đương nhiên là đánh chết nó rồi." Vừa dứt lời, cô đã cầm cái cốc thủy tinh trên bàn lên, đè chết hai con kiến ba khoang. Phần đáy cốc trong suốt, có thể thấy rõ ràng thi thể hai con kiến kia, chúng cánh gãy, bụng nổ tung, tuôn ra rất nhiều chất lỏng màu xanh, cảnh tượng có chút buồn nôn, lại có chút kinh người.

Lưu Nhược Vân nhìn cái cốc, vẫn không lên tiếng. Cô ta từ trước đến nay rất cẩn thận, trước khi chưa biết rõ ý đồ của Lâm Đạm, cô ta tuyệt sẽ không cho đối phương nắm được chuôi. Nếu Lâm Đạm muốn dò xét chân tướng từ chỗ cô ta, hoặc làm bộ nói chuyện để ghi âm, vậy cô tính lầm rồi.

Song Lâm Đạm không hề muốn lãng phí thời gian trên người cô ta, bỏ con bọ rùa còn sót lại vào hộp nhỏ liền rời đi.

Vu Diệp Oanh đến gần hai bước, ghé vào tai Lưu Nhược Vân nói: "Quỷ bệnh à, mạng của Lâm Đạm là thứ dễ lấy vậy chắc? Ngày này sang năm tao sẽ tới mộ mày đốt vàng mã, ha ha..." Tiếng cười khẽ của cô mang theo nhiệt độ lạnh thấu xương, khiến Lưu Nhược Vân không nhịn được run lên.

Lâm Đạm quả nhiên biết, nhưng sao nó không chết? Sao nó biết là mình? Nó muốn làm gì? Từng nghi vấn hiện lên trong đầu Lưu Nhược Vân, khiến cô ta tâm phiền ý loạn. Cô ta ngay cả đồ cũng không thèm cầm, lập tức lái xe trở về nhà.

---

Chu Hiên đỗ xe sát ven đường, lấy ra một điếu thuốc, ung dung thong thả nhả khói. Cách làn khói mờ mịt, hắn nhìn thấy một cô gái quần áo đen đi ra từ trong biệt thự, biểu tình hết sức phiền muộn.

"Ở chỗ này." Chu Hiên đưa tay ra vẫy.

"Sao ngài tìm được tôi?" Cô gái không dám đến gần xe hơi, mà là đứng im cạnh đài phun nước, vén mũ lên để lộ gương mặt nhợt nhạt, là Ngải Vũ đã lâu không thấy.

"Ta muốn tìm một người rất dễ dàng." Chu Hiên từ trong xe đi ra, thờ ơ nói.

"Đúng vậy, ngài muốn tìm một người rất dễ dàng, nhưng ba năm, ngài chưa từng đi tìm tôi. Nếu không phải tôi động tới Lâm Đạm, sợ rằng ngài vĩnh viễn không nhớ ra có một người là tôi chứ? Ngài lợi dụng tôi, tôi vì ngài mất đi hết thảy, còn ngài thì vứt bỏ tôi như rác rưởi." Ngải Vũ vừa nói vừa cười hung ác, "Ngài xem, tôi bây giờ rất khá." Cô ta chỉ hoa văn hình bọ cạp trên trán mình.

"Cô học 'hàng đầu' từ người khác?" Chu Hiên nhướng một bên mày, cười như không cười mở miệng. Hắn hoàn toàn không ngờ sinh mệnh lực của Ngải Vũ ương ngạnh đến vậy, ba năm rồi vẫn chưa bị Chu Nam tìm thấy, ngược lại học được hàng đầu thuật.

"Đúng vậy, sư phụ tôi bây giờ đối với tôi rất tốt." Ngải Vũ lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng lóa, "Tôi không nghĩ tới ba năm trôi qua, tôi còn có thể đụng phải Lâm Đạm. Ngài nói chúng tôi có duyên phận thế nào? Nghiệt duyên? Tôi luôn có cảm giác, giữa chúng tôi chỉ có một người được sống. Ngài không cứu được cô ta đâu, trong tay sư phụ tôi có thứ có thể lấy mạng cô ta."

Cô ta nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ: "Chu Hiên, tôi muốn ngài hối hận cả đời! Lâm Đạm phải chết!"

Biểu tình thảnh thơi của Chu Hiên đã bị hung ác thay thế, quanh thân tràn ngập sát khí đậm đến hóa thành thực chất. Hắn còn chưa kịp mở miệng, tượng đá to lớn ngay cạnh Ngải Vũ bỗng dưng đổ xuống, đập cô ta thành thịt nát. Máu tươi tung tóe bốn phía, nhiễm đỏ áo khoác của Chu Hiên, cũng làm dơ giày da đắt tiền của hắn. Hắn chậm rãi lau sạch giọt máu trên mặt, chậm rãi cúi đầu, nhìn Ngải Vũ co giật dưới tượng đá, một lúc sau che mặt bật cười.

"Có một lời ta đã nói qua với cô mấy trăm lần, ba năm, sợ rằng cô sớm quên rồi, bây giờ ta nói lại lần nữa, xuống hoàng tuyền nhất định phải nhớ lấy —— chút bản lĩnh này của cô còn kém xa Lâm Đạm, muốn động được tới em ấy, đúng là tự tìm chết!" Chu Hiên dùng đầu ngón tay chọc chọc ánh mắt trừng lớn của Ngải Vũ, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.

Tầm mắt không cam lòng của Ngải Vũ đặt trên mặt hắn, giống như đang nhìn hắn, hoặc như đang xuyên thấu qua hắn nhìn người cho tới giờ không cần giao thủ với cô ta, đã có thể khiến cô ta thịt nát xương tan.

"A a a a a! Chết, chết người rồi!" Người đi đường rối rít thét chói tai, sau đó lấy di động gọi điện thoại báo cảnh sát. May mắn đây là tiểu khu hạng sang, khắp nơi trải rộng máy theo dõi, Chu Hiên ngược lại không lo chọc phải rắc rối.

Ở một góc không ai chú ý, Lưu Nhược Vân ngơ ngác nhìn một màn này. Cô ta biết Chu Hiên là giảng viên đặc biệt của trường, phát hiện hắn đứng ngoài cửa nhà mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái, liền đỗ xe ở một đầu khác, muốn nhìn thử xem hắn muốn làm gì. Một lát sau, Ngải Vũ đi ra, cô ta mới ý thức được, lai lịch của Chu Hiên có lẽ cũng không đơn giản.

Nhưng cô ta vạn vạn không ngờ tới mình sẽ bắt gặp một tại nạn ly kỳ như vậy. Ngải Vũ trước đó một giây cười nở nụ cười rạng rỡ, một giây kế tiếp liền chết, bị một bức tượng đá đập thành thịt nát! Tay chân cô ta gãy lìa, bụng nổ tung, máu tươi cùng nội tạng chảy đầy đất, cảnh tượng kinh khủng cực kỳ ánh vào mi mắt cô ta, khiến cô ta sinh ra cảm giác quen thuộc bất ngờ, còn có một liên tưởng hoang đường.

Không không không, sẽ không! Cô ta dùng sức lắc đầu, sau đó hoảng hốt thất thố chạy về nhà mình.

Chu Hiên vừa cởi xuống áo khoác dơ bẩn, vừa quay đầu lại nhìn cô ta, trong mắt thoáng hiện ý cười quỷ dị. Lâm Đạm chỉ bảo hắn đừng để ý nhà họ Lưu, chứ không bảo hắn đừng để ý nhà họ Trần, đám người những năm này sống bằng tuổi thọ của người khác kia nên trả nợ rồi.

Lưu Nhược Vân vừa mới chạy vào nhà, thì thấy mẹ mình cả người đầy máu từ tầng hầm chạy ra, biểu tình muốn bao nhiêu kinh hoàng có bao nhiêu kinh hoàng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô ta nín thở trong chớp mắt.

"Đại sư chết! Ông ta bỗng nhiên bị đè bẹp, trong không trung không có gì cả, không có gì hết!" Trần Lỵ tinh thần hoảng hốt hô.

"Ba đâu?" Lồng ngực Lưu Nhược Vân vì tim đập quá nhanh mà phát đâu.

"Ba con ở phía dưới," Trần Lỵ cả kinh kêu lên: "Ông xã, anh mau ra đây, đừng đợi ở trong!" Bà vịn lan can cầu thang nhìn xuống, nhưng sống chết không dám đi vào, giày trên chân dính đầy máu, giống như từ trong vũng máu đi ra vậy.

"Gọi điện thoại cho ba em, nhanh!" Âm thanh run run của Lưu Lương từ tầng hầm truyền tới.

Lưu Nhược Vân sợ muốn chết, nhưng vẫn nhắm mắt đi xuống, sau đó ngây ngẩn. Chỉ thấy thi thể vị đại sư kia ngã trong pháp trận, xương cả người đều gãy, cái bụng nổ tung, nội tạng chảy đầy đất, thịt nát bét, máu tươi dầm dề giống như bị vật gì đó nặng nghiền ép qua, tử trạng cực kỳ quỷ dị.

Cảnh tượng này, cùng cảnh Ngải Vũ chết tương tự biết bao? Lưu Nhược Vân dựa sát vách tường, cảm giác tim mình sắp nổ tung. Không biết sao, cô ta liên tưởng tới hai con kiến bị Lâm Đạm đè chết trên bàn ăn, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt tuôn như mưa.

Ngải Vũ chết có thể nói là trùng hợp, còn đại sư thì sao? Ông ta đang hoàn hảo ngồi trong tầng hầm, tại sao tự nhiên biến thành bãi thịt vụn? Lưu Nhược Vân không tìm được chứng cứ gì giải thích cho chuyện này, chỉ có thể che ngực, từ từ trượt xuống đất, rù rì nói: "Ba, là kiến, là hai con kiến Lâm Đạm giết chết kia!"

"Kiến gì cơ?" Lưu Lương bộ dạng sợ hãi cả kinh.

Trần Lỵ không để ý tới nỗi sợ hãi, hai ba bước chạy xuống tầng hầm, giọng the thé nói: "Lâm Đạm chưa chết? Làm sao có thể! Vân Vân, con gặp nó rồi sao? Nó làm gì con rồi? Con mau kể đầu đuôi cho mẹ, đừng sợ, đừng sợ! Có ông ngoại ở đây, con nhất định không có việc gì!"

Ba người đỡ nhau ra khỏi căn hầm kinh khủng kia, không tới nửa giờ, Trần Cầu và Trần Sở cũng tới, sắc mặt ngưng trọng nghe Lưu Vân giải thích. Đợi cô ta nói xong, Trần Cầu nhìn chằm chằm Lưu Lương, trầm giọng nói: "Ta nhớ con từng nói, người đàn bà kia không hiểu cổ thuật."

"Cô ta đúng thật là cái gì cũng không hiểu. Năm đó là ba mang đại sư tới cứu con ra, đại sư cũng nói cô ta không biết cổ thuật, chẳng lẽ cả ba mà đại sư cũng lừa gạt sao?" Lưu Lương toát mồ hôi lạnh đầy mặt.

"Nếu ả không hiểu, tại sao Lâm Đạm lại hiểu?" Trần Cầu cắn răng mở miệng.

"Làm sao con biết?" Lưu Lương tay run run đốt một điếu thuốc. Tử trạng quỷ dị của đại sư dọa sợ ông ta. Ông ta cho tới giờ chưa từng biết cổ thuật lấy mạng người ta dễ dàng đến như vậy. Lâm Đạm chẳng qua dùng cốc thủy tinh đè chết hai con kiến, kết cục thảm hại giống thế đã báo ứng lên người Ngải Vũ và đại sư. Điều này hiển nhiên vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của ông ta, khiến ông ta thời thời khắc khắc thấy run sợ trong lòng.

"Bây giờ là thời điểm truy cứu chuyện này sao? Đừng quên, trong tay Lâm Đạm còn một con bọ nữa, thông qua nó, ả có thể lấy mạng ai?" Trần Lỵ ôm chặt con gái, nói giọng khàn khàn: "Ba, ba nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Vân Vân, con chỉ có một đứa con gái là nó thôi! Nếu sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, con ban đầu cũng không nên nghe lời ba, lưu cho đứa con hoang kia một mạng!"

Lưu Nhược Vân vội vàng chui vào ngực mẹ, run giọng nói: "Phải nhanh! Bọ ngay trong tay Lâm Đạm, cô ta tùy thời có thể đối phó con!"

"Được được, ông ngoại rất lợi hại, nhất định có thể cứu con." Trần Lỵ nhẹ nhàng vỗ con gái, giọng điệu nghe vào rất dịu dàng, biểu tình thì dữ tợn cực kỳ.

Trần Cầu xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, muốn nói lại thôi, mình nào có biện pháp gì, nhưng không đành lòng hù dọa cháu ngoại. Lão khẽ cắn răng, thầm nghĩ dứt khoát trực tiếp giết chết Lâm Đạm luôn, nhưng vào lúc này, lão phát hiện tóc của cháu gái từng bó lớn một rụng xuống, làn da trắng như tuyết nhanh chóng tụ đầy vết tím bầm.

Biến cố trước mắt đối với người nhà họ Trần mà nói không thể quen thuộc hơn được nữa, cụ cố, cô dì chú bác trong nhà, vào kỳ cuối của bệnh sẽ mang bộ dáng này.

"Vân Vân, con thế nào rồi Vân Vân! Không đâu, sẽ không đâu, mẹ rõ ràng đổi mạng con với Lâm Đạm cho nhau rồi, con sẽ không bị bệnh đâu!" Trần Lỵ sợ đến điên rồi, vừa khóc vừa thét chói tai.

Lưu Nhược Vân không dám tin nhìn hai tay mình, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, run run bấm điện thoại gọi cho Lâm Đạm. Đầu kia rất nhanh bắt máy, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng của Lâm Đạm từ trong loa truyền tới: "Lưu Nhược Vân, cô có chuyện?"

"Mày làm gì với tao rồi? Đứa con hoang mày, mày đáng chết từ lâu rồi, tại sao mày không chết? Mày rốt cuộc làm gì tao?" Lưu Nhược Vân giống như phát điên gào to.

Lâm Đạm từ từ nói: "Tôi chẳng làm gì cả, chỉ bóp chết một con bọ mà thôi. Chúc cô may mắn, tạm biệt."

Điện thoại cúp, Lưu Nhược Vân nhào vào ngực Trần Lỵ khóc sướt mướt.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 504

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.