Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (40)

Phiên bản Dịch · 2510 chữ

Chương 190: Cổ nữ (40)

Lưu Lương tâm thần luống cuống, muốn nói chuyện, há miệng ra thì phát hiện mình quá mức sợ hãi, không thốt lên được chữ nào.

Lâm Đạm cũng không thèm nhìn ông ta, lấy một bình sứ nhỏ màu đen, đổ ra mấy con kiến to bằng hạt gạo. Cô thật ra cũng không biết máu tươi là của ai, chỉ căn cứ theo điều tra của Cao Thư Khải mà tùy tiện điền tên lên thôi. Thứ duy nhất cô phân biệt được là máu của Lưu Lương và Lưu Nhược Vân, bởi trong người họ chảy xuôi dòng máu giống cô, lúc cô cầm vào tay sẽ có cảm ứng, đúng như máu của hai đại sư dùng hàng đầu thuật kia sẽ tản mát ra mùi hôi thối vậy.

Cô rót máu của Lưu Lương lên đầu ngón tay, đút cho con kiến kia.

Lưu Lương đột nhiên đứng phắt dậy, định đánh gãy động tác quỷ dị của cô, lại bị Cao Thư Khải bắt lấy hai tay, đè ở trên bàn, "Ông thành thật lại cho tôi!"

"Dừng tay! Dừng tay!" Lưu Lương muốn nói mấy câu mềm mỏng cầu xin tha thứ, muốn lừa dối Lâm Đạm rằng thật ra mình rất yêu thương cô, vứt bỏ hai mẹ con chỉ vì Trần Lỵ bức bách, cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, còn muốn nói mình bao năm qua vẫn một mực tìm kiếm cô, chẳng qua mãi không tìm thấy. Tóm lại, chỉ cần có thể khiến Lâm Đạm đồng tình với ông ta, khiến Lâm Đạm dừng lại động tác, ông ta nói vô sỉ thế nào cũng được.

Nhưng mà thật bất hạnh, từ lúc ông ta bước vào cửa, Lâm Đạm đã hạ chân ngôn cổ với ông ta, khiến mỗi câu nói ra khỏi miệng ông ta đều phát ra từ phế phủ. Biểu tình trên mặt ông ta tựa như rất thống khổ, giọng nói lại rét lạnh vô cùng: "Lâm Đạm, tao muốn giết mày! Mày dám động tao thử xem, ba vợ tao sẽ khiến mày sống không bằng chết! Sớm biết mày là thứ nghiệt chủng như thế, năm đó bố mày sớm nên bóp chết mày mới phải!"

Lâm Đạm nhẹ nhàng vuốt ve con kiến kia, cho ông ta một ánh mắt cũng lười. Con kiến một mực nghiêm túc hút máu, hai cái vòi đập vào nhau, ra vẻ rất thích ý.

"Mẹ tôi năm đó tại sao phải chết, giữa ông và mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Đạm cảm thấy những chuyện này cô phải hỏi han rõ ràng.

Lưu Lương cố gắng cắn chặt hàm răng, định khiến mình không thể mở miệng, nhưng vẫn đứt quãng nói: "Năm đó, tao đi du lịch Tứ Xuyên, mẹ mày, là hướng dẫn viên, tao thấy mẹ mày dáng dấp xinh đẹp, quyết định chơi đùa với cô ta một chút, lừa gạt cô ta nói rằng mình vẫn độc thân, muốn cô ta làm bạn gái. Nào biết cô ta làm thật, còn giấu tao, không uống thuốc tránh thai, sau đó mang thai mày. Tao muốn cô ta phá thai, cô ta không chịu, tao phiền chết, cứng rắn kéo cô ta đi bệnh viện. Cô ta vì giữ mày, hạ tình cổ cho tao, nhốt tao ở Miêu trại. Sau đó, vợ tao biết được tin tức, mang theo Vân Vân tới tìm tao, thấy tình huống của tao không đúng, lại gọi điện cho ba vợ tao. Ba vợ tao là lão giang hồ, lập tức mời tới một hàng đầu sư đối phó mẹ mày. Vốn bọn họ định giết chết mày, nhưng ba vợ tao ngăn cản. Ông nói ngộ nhỡ sau này Vân Vân bị bệnh, có thể lấy mạng mày thế vào. Vì vậy bọn tao mang cuống rốn, máu thai và nhau thai của mày đi, để mày ở lại Miêu trại tự sinh tự diệt. Dù sao tao ở bên ngoài cũng có rất nhiều con riêng, lấy mạng đứa nào chẳng giống nhau? Nhưng bọn tao không ngờ tới, mày lại sống, còn thi đỗ Thanh Đại, thành bạn học của Vân Vân. Vân Vân nhớ kỹ mẹ mày, cho nên con bé nhìn một cái là nhận ra mày, cầm tóc mày đi xét nghiệm DNA. Có trách chỉ trách mày lớn lên quá ưu tú, làm bẩn mắt con bé, con bé mới không tha cho mày. Nếu mày không tới Bắc Kinh, không thi đỗ Thanh Đại, ai nhớ mày là ai? Vân Vân bị bệnh, tao tự nhiên có đứa con riêng khác đổi mạng."

Nói xong những lời này, Lưu Lương hung hăng cắn đầu lưỡi mình, bổ sung: "Là chính mày vận khí không tốt, không oán được ai! Mày mà đàng hoàng đợi tại chỗ khỉ ho cò gáy kia thì chuyện gì cũng không xảy ra."

Lời nói vô sỉ tới mức này khiến Cao Thư Khải cực độ tức giận. Con ngươi cậu đỏ lên, hung hăng xô Lưu Lương xuống đất, quyền cước đấm đá.

Lâm Đạm bỏ con kiến hút no máu vào bình sứ nhỏ, bình tĩnh nói: "Đừng đánh, tránh làm bẩn tay cậu."

Cao Thư Khải lập tức dừng tay, sau đó tới sau lưng Lâm Đạm, ôm chặt lấy cô, trong lòng tràn đầy đau đớn và thương tiếc khó mà dùng lời diễn tả. Lâm Đạm tốt như vậy, tại sao không có ba mẹ thương yêu? Chẳng qua không sao cả, cậu yêu cô là đủ rồi, cậu nguyện ý mang cả mạng sống của mình cho cô.

Lâm Đạm tựa vào ngực thiếu niên, chậm rãi nói: "Các người muốn lấy mạng tôi đơn giản, tôi muốn mạng các người cũng rất dễ dàng, chỉ xem động tác của ai nhanh hơn mà thôi." Cô vừa nói vừa lay động bình sứ nhỏ, con kiến bên trong theo đó không ngừng đụng phải thành bình.

Lưu Lương phảng phất như hòn đá nhỏ lăn xuống từ đỉnh núi cao chót vót, xương cả người như muốn vỡ ra, không khỏi ôm đầu hét thảm. Ông ta lúc này mới ý thức được, Lâm Đạm muốn lấy mạng mình còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến, hơn nữa là ý trên mặt chữ, hoàn toàn không phải dùng biện pháp tu từ nói quá.

"Cầu con dừng lại, van cầu con! Chỉ cần con bỏ qua cho ta, ta giúp con lấy lại máu thai, nhau thai với cuống rốn. Người hại con là đám người Trần Lỵ, con tùy tiện đối phó với họ thế nào ta cũng mặc kệ, con thả ta đi đi!" Khi ông ta hoàn toàn hiểu rõ chỗ đáng sợ của Lâm Đạm, cái gì mà tình vợ chồng, tình cha con, đều bị ông ta quên mất sạch.

Lâm Đạm thu bình sứ nhỏ lại, dắt Cao Thư Khải vẫn căm giận bất bình rời đi, không muốn lãng phí giây phút nào trên người Lưu Lương nữa. Những thứ đó tự cô có thể tìm về, cần gì phải mượn tay người khác?

Sau khi rời khỏi quán cà phê, hai người lập tức tới nhà lớn nhà họ Trần, lại biết được ba con nhà họ Trần không ở nhà, mà tới công ty. Lâm Đạm dùng thận cổ làm toàn bộ người giúp việc trong nhà họ Trần hôn mê, thoải mái đi vào một vòng, không thể tìm được đồ mình mong muốn liền tới tổng công ty Trần thị.

Hai người vừa mới đi vào đại sảnh, liền nghe hai người đàn ông đi ngang qua lo lắng nói: "Đang yên đang lành, tại sao Trần tổng với giám đốc Trần cùng ngã xuống? Chẳng lẽ họ trúng độc?"

"Không phải trúng độc, mà là bệnh cũ tái phát. Nghe nói người nhà họ Trần có bệnh di truyền, ai cũng không sống quá bốn mươi tuổi."

"Hai ba con cùng lúc phát bệnh, quá trùng hợp mà!"

"Chắc là số cả, tôi lúc ấy đang ở hiện trường, thiếu chút nữa bị hù chết. Hai người họ tóc rụng từng bó một, da trên người xanh xanh tím tím, vừa đụng vào liền bắt đầu thối rữa, ngắn ngủi mười mấy phút đã bệnh sắp chết."

"Tin tức khống chế được chưa? Hai cha con bị bệnh cùng lúc, giá cổ phiếu của Trần thị chắc sẽ đại giảm?"

"Không biết có khống chế được không, chúng ta vẫn nên chuẩn bị đối mặt với bão táp thôi."

Hai người vừa đi vừa than thở, không chú ý tới trong góc đang có một nam một nữ không chớp mắt nhìn bọn họ.

"Đạm Đạm, là cậu ra tay sao?" Cao Thư Khải thấp giọng hỏi.

"Không phải, tớ còn chưa kịp." Lâm Đạm lắc đầu một cái, không hiểu sao, trong lòng có chút bất an. Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, phát hiện chỗ này loạn xì ngầu, nhân viên làm việc đã đi hơn nửa, còn lại một ít đều đang sửa sang văn kiện hoặc gọi điện thoại, tỏ ra rất lo âu. Hai người xuyên qua hành lang, tới phòng làm việc của tổng tài mà không đưa tới sự chú ý của bất kỳ ai.

"Ba tớ hay khóa đồ quan trọng trong nhà hoặc trong két sắt phòng làm việc. Trong két sắt tại nhà họ Trần không có gì cả, vậy khẳng định ở công ty." Cao Thư Khải đẩy cửa ra, sau đó ngây ngẩn. Chỉ thấy phòng làm việc của Trần Cầu quả nhiên có một cái két sắt, nhưng mở rộng, bên trong chỉ có vài văn kiện, không có cái gì khác. Rất hiển nhiên, trước khi bọn họ tới, đã có người mở két sắt.

Cao Thư Khải lập tức kéo Lâm Đạm rời khỏi phòng làm việc, đi thang máy tới bãi đỗ xe, lúc này mới gọi điện cho tiếp tân, nói két sắt của tổng tài bị trộm, để họ báo cảnh sát.

"Cậu chuẩn bị làm gì thế?" Lâm Đạm nghi ngờ khó hiểu nhìn cậu.

"Đương nhiên là để cánh sát tới tra xem kẻ trộm là ai rồi. Cậu không động chạm gì vào Trần Cầu và Trần Sở, nhất định có người khác hại họ, ngộ nhỡ người nọ cầm đi máu thai, nhau thai và cuống rốn của cậu rồi làm cái gì thì sao? Để phòng ngừa bí mật thương nghiệp bị trộm, trong phòng làm việc của Trần Cầu nhất định có camera, cảnh sát sẽ tìm được người mở két sắt thôi. Dù sao hai ta chỉ đứng ở cửa, bị camera quay tới cũng không có vấn đề gì."

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Thật ra thì cậu báo cảnh sát cũng vô ích, cảnh sát không tra ra được gì đâu. Tớ đại khái có thể đoán được là ai đang đối phó Trần Cầu và Trần Sở. Nếu quả thật là người kia, máu thai, nhau thai và cuống rốn của tớ khẳng định đang ở trong tay anh ta."

Cao Thư Khải khẩn trương truy hỏi, "Người kia là ai?"

"Là một người không thể giải thích, cậu đừng lo lắng, anh ta tạm thời không hại tớ đâu." Lâm Đạm có tự tin này, bởi cô biết Chu Hiên là người không có lợi lộc không dậy sớm, hắn cầm đồ của cô nhất định là có chỗ hữu dụng, sớm muộn sẽ tới bàn điều kiện với cô. Trước đó, cô chỉ có thể tận lực để mình trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.

"Tớ sao có thể không lo lắng cho được." Cao Thư Khải nhăn lông mày rất chặt, lo âu nói: "Tớ hận không thể đem đám người làm cậu bị thương giết hết!"

"Thật sự không cần lo lắng, tớ có thể giải quyết." Lâm Đạm ôm đầu chó của Cao Thư Khải vào ngực, nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

Cao Thư Khải giống như chú chó lớn cà cà bả vai cô, rù rì nói: "Đạm Đạm, tớ muốn nhanh chóng tốt nghiệp, sau đó vào công ty của ba. Một ngày nào đó tớ sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể bảo vệ cậu." Thế tục cũng có lực lượng của thế tục, pháp thuật có cao thâm hơn nữa cũng không thể chống đỡ nổi pháo đạn đại bác, nếu như cậu có thể thuê hẳn một chi quân đội đặc biệt bảo vệ Lâm Đạm, hẳn sẽ không còn người nào dám chọc cô nữa chứ?

"Ừ, vậy cậu cố gắng lên." Lâm Đạm ôn nhu khích lệ cậu mấy câu, sau đó nói: "Đi thôi, tới công ty của Lưu Lương."

"Cậu còn đi tìm ông ta làm gì? Cậu trực tiếp bóp chết cả nhà bọn họ đi là xong." Cao Thư Khải quệt miệng, tỏ ra rất không tình nguyện, nhưng vẫn khởi động xe.

"Bóp chết ông ta dễ dàng, nhưng khiến ông ta hối hận lại khó khăn. Mẹ tớ chết không rõ ràng, tớ muốn ông ta mất đi hết thảy, sau đó quỳ xuống trước mộ phần của bà sám hối. Bà ngoại nuôi tớ lớn luôn nói với tớ rằng mẹ là người phụ nữ xấu, gặp báo ứng, nhưng mẹ tớ không phải. Bà vì bảo vệ tớ mới chết, tớ phải thay bà đòi lại công bằng." Lâm Đạm mắt không tiêu cự nhìn về phía trước, vì tình cảnh của nguyên chủ và mẹ mình mà cảm thấy thổn thức. Nếu như cô không tới, cả đời nguyên chủ sẽ còn bi thảm tới mức nào?

Cao Thư Khải đỗ xe sát ven đường, thật nhanh xích lại gần Lâm Đạm, hôn chụt một cái bên tai cô, đỏ mặt an ủi: "Đạm Đạm, cậu còn có tớ mà, tớ sẽ một mực ở bên cậu."

"Rời khỏi tớ, cậu sống thế nào được?" Lâm Đạm che má nhìn cậu, không buồn bực chút nào, còn phá lệ mở miệng đùa giỡn.

"Không sai, rời khỏi cậu tớ không sống được, cho nên cậu có thể tin tưởng tớ, tớ vĩnh viễn không bao giờ hại cậu." Cao Thư Khải cười tự đắc, tựa như chuyện phải dựa vào Lâm Đạm mới sống sót được quang vinh cỡ nào.

Lâm Đạm nhìn cậu một cái thật sâu, khóe miệng không nhịn được cong cong. Thời điểm đi ngang qua xí nghiệp Lưu thị, cô ngay cả xe cũng không xuống, trực tiếp ném một bình sứ nhỏ qua. Bình sứ nhỏ chính xác không lầm rơi vào thùng rác trước cửa trụ sở, vỡ toang, một con nhục tằm màu vàng từ trong mảnh vụn bò ra ngoài, theo thành thùng leo lên, chui vào kẽ hở dưới tường tòa nhà cao ốc.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 546

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.