Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (1)

Phiên bản Dịch · 2484 chữ

Chương 301: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (1)

Lâm Đạm lúc tỉnh lại thấy não mình đau nhức muốn phồng lên, qua rất lâu mới miễn cưỡng bò dậy, lảo đảo lắc lư đánh giá tình huống xung quanh. Đây là một căn nhà trọ một người ở, mặc dù chỉ lớn tầm năm mươi thước vuông, nhưng bày trí vô cùng tinh xảo xa hoa, trên đất để rất nhiều chai rượu rỗng, còn có bãi nôn mửa.

Lâm Đạm lại mất trí nhớ, song cô biết, mình không phải chủ nhân ban đầu của cơ thể này. Cô lảo đảo đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen dội nước mà sắp xếp lại tin tức trong đầu. Hai mươi phút sau, cô quấn một chiếc khăn tắm trắng đi ra, nhíu mi nhìn đống bừa bãi đầy đất.

Nguyên chủ cũng tên Lâm Đạm, trước mắt là sinh viên năm ba của đại học Bắc Kinh, còn một năm nữa là tốt nghiệp, học công nghệ sinh học, tiền đồ không thể hạn lượng. Cô tới từ một xóm núi nhỏ xa xôi, gia cảnh vô cùng bần hàn, ba mẹ qua đời từ sớm, sống nương tựa bà nội từ nhỏ. Bà lão không có năng lực lao động, cày ruộng chẳng nổi, mỗi tháng chỉ có hơn bốn trăm tệ tiền trợ cấp, ngay cả nuôi mình còn không đủ, huống chi còn cả cô cháu gái nhỏ?

May mắn nguyên chủ vận may tốt vô cùng, năm tốt nghiệp THCS được một nhà hảo tâm tài trợ, tiếp tục học trong một trường THPT trọng điểm tại thành phố. Cô là một người vô cùng manh mẽ, từ đây cố gắng gấp bội vì để thoát khỏi cảnh nghèo khó.

Bởi nghèo khó, cô bị bạn học bắt nạt, gạt bỏ, thậm chí đánh đập, một đoạn thời gian rất dài sống trong uất ức và sợ hãi. Cô nếm trải thói đời nóng lạnh, xem thấu sự hiểm ác của lòng người, vẻ ngoài cô thuần lương, nhưng nội tâm đã sớm cứng như sắt. Người có thể rung động trái tim băng giá ấy chỉ có hai, một là bà nội nuôi lớn cô từ nhỏ, hai là nhà hảo tâm một mực giúp đỡ cô.

Cô và người hảo tâm tới giờ chưa từng gặp mặt, trước đó khi học THPT thì toàn viết thư và gọi điện mỗi tháng một lần, sau khi cô lên đại học, người hảo tâm tặng cô một chiếc di động, hai người thường xuyên nói chuyện phiếm qua weixin. Cô cho tới giờ chưa từng mở lòng với bất kỳ ai, nhưng có thể chia sẻ tất cả bí mật trong cuộc sống với người hảo tâm, họ là bạn, càng giống mẹ con hơn.

Năm đại học thứ hai bà nội nguyên chủ mắc bệnh ung thư không tiền chữa trị, nguyên chủ từng một lần tuyệt vọng muốn đi con đường không đứng đắn, người hảo tâm biết được tình huống liền cho cô năm trăm nghìn, cho tới giờ chưa từng cầu hồi báo gì. Cuối cùng bà nội vẫn rời đi, nguyên chủ không thể vực dậy nổi trong khoảng thời gian rất dài.

Chính đoạn thời gian u tối nhất của đời người ấy, cô biết một học trưởng, sau đó hoàn toàn được cứu vớt. Thật ra người nọ chẳng làm gì cả, chẳng qua thời điểm cô đang khóc thầm thì đưa cho một bọc khăn giấy và một cái áo khoác. Anh xoay người rời đi, bóng lưng tỏ ra không câu chấp, mà nguyên chủ bọc cái áo còn mang nhiệt độ cơ thể anh ngồi trên sân thượng gió lạnh thổi từng cơn, rất lâu không cách nào tỉnh hồn.

Đây là hai phần ấm áp mà cô lấy được từ một người xa lạ, không mang theo bất kỳ ý đồ hay hồi báo gì, hơn nữa phần ấm áp này chân chân thực thực, tồn tại trong cuộc sống này, để cô nhìn thấy sờ được. Thẳng tới lúc này cô mới phát hiện, hóa ra sâu trong trái tim lạnh băng của mình chôn giấu một ngọn núi lửa, chứa đầy dung nham nóng bỏng chực phun trào.

Cô điên cuồng yêu vị học trưởng này, nghe ngóng tên anh khắp nơi, lớn mật chặn người giữa đường tỏ tình. Thật đáng tiếc, học trưởng từ chối, cô giùng giằng muốn buông tha, nhưng cứ mỗi một lần thấy cái bóng của người nọ thôi là lại vứt bỏ hết áo giáp, lần nữa sa vào.

Ngay tại lúc cô sắp bị đoạn cảm tình cầu mà không được này khiến cho phát điên, bạn từ nhỏ của học trưởng lại tỏ tình với cô. Y đưa cô lễ vật đắt giá, vì cô thuê nhà trọ tinh xảo, nhớ kỹ sinh nhật cô... Y là một chàng trai vô cùng đa tình, là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số nữ sinh. Song nguyên chủ hết lần này tới lần khác không yêu y, cô đồng ý cho y theo đuổi chỉ để mượn cơ hội tới gần học trưởng. Cùng lúc đó, cô cũng hưởng thụ vật chất mà bạn trai dâng lên cho mình.

Mấy ngày trước, nguyên chủ vẫn không địch lại khát vọng sâu trong nội tâm, một lần nữa tỏ tình với học trưởng, sau đó không ngoài dự đoán bị từ chối. Đối phương cảnh cáo cô hãy đối xử tốt với bạn từ nhỏ của anh một chút, nếu không anh không ngại kể chuyện cô sớm ba chiều bốn với y. Anh là người dịu dàng như thế, nhưng dùng ngôn ngữ nghiêm khắc nhất đả kích một cô gái, không hề giữ tí mặt mũi nào cho đối phương. Anh phải bóp chết đoạn tình cảm vốn không nên nảy mầm này.

Bị người mình yêu nhất xem thường, thậm chí khinh bỉ và chán ghét, nguyên chủ sao mà chịu đựng nổi? Cô uống rất nhiều rượu, định chuốc say mình, kết quả không cẩn thận trúng độc cồn mà uổng mạng.

Lâm Đạm sấy khô tóc, đổi một bộ quần áo ở nhà, bắt đầu cam chịu số phần quét dọn cục diện rối rắm nguyên chủ lưu lại. Cô vứt hết tất cả chai rượu đi, lau sạch sẽ bãi nôn, bận bịu hơn một giờ, cuối cùng khiến căn nhà trọ một người khôi phục sạch sẽ dĩ vãng.

Thời điểm mở tủ quần áo, cô nhìn thấy rất nhiều quần áo và túi xách tay đáng giá, đây không phải thứ một cô gái gia cảnh bần hàn mua nổi. Không cần nói cũng biết, mấy thứ đồ xa xỉ này khẳng định là quà tặng của bạn trai nguyên chủ, nhưng đối phương có bối cảnh gia đình cụ thể ra sao, nguyên chủ không biết, cũng không có hứng nghe. Cô vốn không có hứng thú gì với y, sở dĩ ở bên y một vì học trưởng, hai vì tiền.

Lâm Đạm nhìn đống đồ đắt giá không ngừng lắc đầu, trong lòng cảm thấy tiếc hận thay nguyên chủ. Cô có đầu óc thông minh và tiền đồ xán lạn, cần gì phải vì một người cầu không được mà hành hạ mình thành bộ dáng này, hại thêm cả một người vô tội. Lâm Đạm không phải dây tơ hồng, trong cái nhìn của cô, phương pháp kiếm tiền có quá nhiều, không cần thiết phải phụ thuộc vào đàn ông.

Căn nhà này không thể ở, bạn trai cũng không thể có nữa, lúc nên đi phải đi, đồ nên bỏ phải bỏ. Lâm Đạm xưa nay coi ba chữ "Đoạn - xá - ly" (Cắt đứt - từ bỏ - xa cách) làm châm ngôn sống, vì vậy chuẩn bị bán hết số đồ xa xỉ này, bán nhà, sau đó trả hết tiền lại cho bạn trai, dứt bỏ sạch sẽ với y.

Cô cầm di động lên, muốn chụp hình quần áo túi xách tay của nguyên chủ đăng lên mạng để bán, thì một weixin từ "Mẹ Dao" gửi đến.

Mẹ Dao chính là người hảo tâm trợ giúp nguyên chủ, Lâm Đạm lập tức gạt chuyện sang một bên, mở khung trò chuyện.

【 Bí Ngô Nhỏ lại không nghe lời nữa rồi, nhức đầu quá! 】

【 Dì sao rồi ạ? 】 Lâm Đạm trả lời rất nhanh. Cô có thể giúp nguyên chủ dứt bỏ bất cứ thứ gì, chỉ trừ ân tình.

【 Bí Ngô Nhỏ hình như đang yêu đương, dì mấy lần hỏi nó mà nó không chịu nói. Thật ra dì cũng không phải kiểu mẹ không sáng suốt, dì có ngăn nó đâu, dì chỉ thấy tò mò thôi. 】

【 Đứa trẻ trưởng thành đều có bí mật của mình mà dì. 】

【 Bé Trứng à, giọng điệu của cháu già dặn thế, người không biết còn tưởng cháu đã thành mẹ của một đứa nhỏ rồi ấy chứ. 】

Cháu đương nhiên là... là cái gì nhỉ? Một đoạn trí nhớ bỗng nhô ra, rất nhanh lại mơ hồ, Lâm Đạm ngây ngẩn, thật lâu sau không trả lời.

Mẹ Dao rất có hứng trò chuyện, thao thao bất tuyệt viết: 【 Dì hi vọng con dâu tương lai là người dịu dàng hiền lành, dáng dấp có xinh hay không không thành vấn đề, dì chỉ hi vọng cô bé có thể đối tốt với con trai dì. Bí Ngô Nhỏ là một người hoài cổ, nó có một kho riêng, chuyên môn cất thứ nó thích nhất. Transformer ba nó mua cho lúc nó ba tuổi còn ở đó, giống y hệt mới mua, chẳng hư hại chút nào. Nó lưu luyến quá khứ, cũng rất chuyên nhất, một khi thích ai là chuyện cả đời, dì rất lo nó sẽ bị tổn thương. 】

【 Dì ơi không đâu, Bí Ngô Nhỏ tốt như vậy, bạn gái anh ấy nhất định sẽ quý trọng anh ấy. 】 Lâm Đạm nghiêm túc an ủi từng câu.

Hai người trò chuyện hơn một giờ, chẳng mấy chốc trời đã tối, Lâm Đạm đặt điện thoại xuống đi nấu mỳ ăn liền, bỗng phát hiện màn hình di động sáng lên, phía trên có hai chữ —— Uông Tuấn.

Uông Tuấn là bạn trai nguyên chủ, điện thoại vừa gọi tới, Lâm Đạm lập tức nghĩ tới ba chữ "Đoạn - xá - ly", vì vậy nghiêm túc nói: "Uông Tuấn, anh ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh, ngay tại quán cà phê dưới nhà, bảy giờ, tôi đợi anh."

Lâm Đạm cúp điện thoại vào phòng tắm sửa sang lại quần áo đầu tóc. Trong gương xuất hiện một gương mặt vô cùng tinh xảo, lông mày cong mà nhạt, giống như làn khói nhẹ; đôi mắt đen mà sáng, giống như dòng suối trong; da thịt trắng noãn lộ ra màu hồng phấn nhè nhẹ; đôi môi mềm mại lúc nào cũng hơi cong, cho dù tâm tình hết sức tệ hại, bạn cũng không thể nhìn ra chút nào từ gương mặt này. Cô luôn ôn nhu điềm tĩnh, mát mẻ thanh tú như ngọn núi sau cơn mưa.

Lâm Đạm nhìn mình trong gương một lúc lâu, rồi lấy tốc độ nhanh nhất đi tới tiệm cà phê.

Cùng lúc đó, Uông Tuấn cúp điện thoại, lo lắng nói với bạn trừ nhỏ: "Hàn Húc, tớ thấy giọng nói chuyện của Lâm Đạm không đúng lắm. Cô ấy đã ba ngày không nhận điện thoại của tớ, nghe điện thoại còn nghiêm túc như thế, cậu nói xem có phải cô ấy muốn chia tay với tớ không?"

"Chia tay không tốt sao? Cô ta không thích hợp với cậu." Hàn Húc lật xem một quyển sách về tin học.

Bạn cùng phòng phụ họa: "Đúng vậy, chia tay không tốt sao? Tôi thấy Lâm Đạm chẳng thích ông đâu, cô ta chỉ coi trọng tiền của ông thôi. Vì theo đuổi cô ta ông tốn bao nhiêu tiền, ông có bao giờ tính qua không? Loại con gái đến từ vùng sâu vùng xa, dáng dấp lại xinh đẹp, thích nhất yêu đương với loại công tử nhà giàu vừa nhiều tiền vừa ngu đấy. Cô ta có từng chủ động gọi điện cho ông chưa? Đã từng chủ động tặng quà cho ông chưa? Đã từng chủ động ước hẹn với ông chưa? Không đúng không? Nếu ông không phải người có tiền, tôi thấy cô ta đến nhìn ông một cái cũng lười."

"Cô ấy căn bản không biết thân thế của tôi." Uông Tuấn phản bác.

"Ông tiêu xài nhiều thế, cô ta mù à mà không nhìn ra?" Bạn cùng phòng khịt mũi coi thường.

"Tôi có mua đồ đắt tiền sao? Những thứ tôi mua cho cô ấy đều rất phổ thông." Uông Tuấn vẫn chưa tin.

"Uông thiếu gia của tôi ơi, ông đúng thật là 'Kẻ giàu chưa ăn rau dưa' (1)! Đối với ông đó là đồ thông thường, đối với mấy người phàm tục như chúng tôi mà nói thì chính là đồ xa xỉ! Một đôi giày của ông hai chục nghìn tệ, đi một lần liền vứt, người ta khổ khổ cực cực làm công mấy tháng mới kiếm đủ tiền mua một đôi giày ấy đấy."

"Nếu lời mấy ông nói là thật, thì Lâm Đạm không đến nỗi chia tay với tôi chứ?" Uông Tuấn không muốn chấp nhận sự thật này.

Nghe những lời này, trong sâu thẳm con ngươi của Hàn Húc có ánh sáng lạnh lóe qua. Anh để sách xuống, ngẩng đầu nhìn bạn tốt, nghiêm mặt nói: "Nếu cô ta muốn chia tay, cậu liền chia tay đi, đừng dây dưa nữa."


(1) Kẻ giàu không ăn rau dưa: nguyên văn là "Tại sao không ăn thịt" (何不食肉糜), xuất phát từ câu chuyện thời Tấn Huệ đế:

Có một năm nọ hạn hán trên diện rộng, bách tính không có lương thực để ăn, chỉ còn cách đào rễ cỏ, gặm vỏ cây, rất nhiều bách tính chết đói. Tin tức nhanh chóng được báo về Hoàng cung, Tấn Huệ đế ngồi trên ngai vàng nghe các đại thần bẩm báo xong thấy rất khó hiểu. Tấn Huệ đế "hiền lành" rất muốn làm chút chuyện cho con dân của mình, suy nghĩ rất lâu sau mới ngộ ra được một phương án giải quyết: "Bách tính không có thóc lúa lót dạ, tại sao không ăn thịt?"

Sau này, câu nói ấy được dùng ý chỉ chưa nhận biết một cách toàn diện về sự vật sự việc nào đó.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 984

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.