Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (10)

Phiên bản Dịch · 2283 chữ

Chương 310: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (10)

Trên sân thượng một đám người vây quanh, trong đó có nhân viên công ty, cảnh sát, phóng viên, còn có Tiết Dao và mấy nhân viên y tế. Bà nhận được điện thoại chồng gọi tới, bảo bà hãy chăm sóc tốt bản thân, bằng vào sự hiểu biết nhiều năm qua với chồng, bà lập tức hiểu ra tình huống không đúng, lén lén lút lút từ viện an dưỡng chạy đến, quả nhiên bắt gặp chồng mình chuẩn bị tự sát.

Bà che trái tim đau nhức tê liệt ngồi bệt xuống đất, khóc không được, kêu không xong, cả người sắp hỏng mất. Bà vốn muốn khuyên chồng, nhưng khi thấy bóng người lảo đảo muốn ngã của ông trên lan can, dường như chính bà cũng muốn nhảy xuống cùng.

Bà liều mạng bò một đoạn về phía trước, đứt quãng mở miệng: "Triệu Khôn, ông mau xuống! Ông phải mang theo tôi đi chứ, ông và con trai không ở đây, tôi phải sống thế nào? Ông muốn tôi phải sống thế nào?" Nói tới đây, bà rốt cuộc bật khóc, con ngươi đỏ lừ.

Uông Triệu Khôn thoát ra từ trong bi thương, song không nói được gì, chỉ đứng đó nghẹn ngào.

Chuyên gia đàm phán một mực khuyên nhủ, hai người không biết làm sao đã sớm mất hi vọng với cuộc sống, không nghe lọt câu nào. Phóng viên yên lặng quay lại cảnh này, chuẩn bị tung tin tức lớn.

Uông Triệu Khôn đi về phía trước một bước, cúi đầu nhìn người người bên dưới.

Tiết Dao hét lên: "Ông xã ông chờ tôi! Chúng ta cùng nhảy, một nhà ba người chúng ta đoàn tụ dưới hoàng tuyền!"

"Không thể đâu Uông tổng, phu nhân, hai người tỉnh táo chút đi mà!" Nhân viên công ty nóng nảy, hận không thể nhào qua kéo người, cảnh sát chỉ ngăn được Tiết Dao, chứ không dám động vào Uông Triệu Khôn đã đứng ngay tại rìa lan can. Đúng lúc đó, cửa sân thượng bị dùng lực đẩy, Lâm Đạm và Hàn Húc vọt ra.

Lâm Đạm đẩy đám người, kéo Tiết Dao lên , giao cho mấy nhân viên y tế, rồi bước thêm mấy bước, lớn tiếng nói: "Chú Uông, chú còn nhớ cháu không?"

Uông Triệu Khôn quay đầu nhìn cô một cái, rồi nhìn Hàn Húc đang lo lắng, cười khổ nói: "Các cháu cũng tới sao. Tiểu Hàn, chú Uông làm cháu thấy chê cười rồi. Chú Uông hiếu thắng cả đời, sắp già rồi lại thành tấm gương xấu cho con trẻ. Nhưng chú Uông cũng không còn cách nào, chú không cứu được con trai, không trị hết bệnh được cho vợ, ngay cả tiền thuốc của vợ cũng không đóng nổi. Nếu chú chết, ít nhiều vợ chú còn lấy được chút tiền, cuộc sống sẽ tốt hơn lúc chú còn. Tiểu Hàn, làm phiền cháu sau này chăm sóc nhiều hơn tới dì Tiết, đừng để dì nhớ mãi về ông già vô dụng này nữa."

"Không!" Tiêu Dao đem hết toàn lực ra mới không làm mình bất tỉnh, dĩ nhiên, thuốc trợ tim và an thần nhân viên y tế tiêm cho bà cũng là nguyên nhân bà vẫn giữ được cái mạng. Bà thật thống hận kỹ thuật y học hiện đại, nếu không có mấy thứ thuốc đắt tiền đó, chồng bà sẽ không bị tiền chữa bệnh của bà ép đến điên, bà cũng sớm chết, nào liên lụy gì đến ông.

"Người đáng chết là tôi, người đáng chết là tôi mới đúng!" Bà té nằm trong khuỷu tay nhân viên y tế, khóc không thành tiếng: "Đừng tiêm cho tôi nữa, để cho tôi chết đi!"

"Tiêm thêm cho dì ấy một mũi." Lâm Đạm dặn nhân viên y tế, sau đó nhìn về phía Uông Triệu Không, từng chữ từng câu nói: "Chú Uông, lần trước cháu lừa chú, thật ra cháu không phải bạn anh Hàn Húc, mà là bạn gái Uông Tuấn. Cháu mang thai, là giọt máu của Uông Tuấn, chú và dì Tiết không phải không còn gì, hai người còn có một đứa cháu ngoại chưa ra đời. Cháu là trẻ mồ côi, từ nhỏ không cha không mẹ, dựa vào bà nội nuôi mà lớn, cho nên cháu biết không có người thân là chuyện thống khổ tới nhường nào. Nếu chú và dì Tiết đều mất, cháu làm sao nuôi lớn đứa bé này bây giờ? Tiền hết có thể kiếm, người thân không còn thì đi đâu mà tìm? Chú và dì Tiết không muốn thấy đứa trẻ ra đời sao? Không muốn nhìn bé lớn lên sao? Không muốn đưa bé đi học, đón bé tan học, cùng bé vượt qua mưa gió trưởng thành sao? Cháu mồ côi, năng lực có hạn, chú yên tâm giao cháu nội lại cho cháu sao?"

Uông Triệu Khôn ngây ngẩn, tiếng kêu khóc của Tiết Dao ngừng hẳn, người chung quanh bàn tán xôn xao.

Lâm Đạm nhân cơ hội bước lên trước, đưa phiếu xét nghiệm và ảnh siêu âm trong tay tới, từ từ nói: "Chú Uông, chú nhìn này, đây là cháu nội chú đó, thằng bé đã hơn hai tháng rồi."

Uông Triệu Khôn kìm lòng không động xoay người, lăng lăng nhìn tài liệu.

Lâm Đạm tiếp tục đi về phía trước, sau đó đứng yên cách ba thước, hướng mặt trên tờ giấy lên cho Uông Triệu Khôn xem. Phôi thai be bé núp trong tử cung, trông giống hạt đậu nhỏ, mười phần đáng yêu. Bây giờ, nó chính là hạt giống mang tên Hi Vọng, rơi xuống cắm rễ trong cõi lòng chảy máu của Uông Triệu Khôn.

Ông nhảy xuống từ lan can, lệ rơi đầy mặt nhận lấy tờ siêu âm. Tiết Dao tránh thoát nhân viên y tế, chạy nhanh đến ôm lấy chồng mình, rồi đưa một cánh tay ôm cả Lâm Đạm.

Nhìn ba người thân mật gắn bó, người vây xem không khỏi hốc mắt ướt át, chóp mũi đỏ lên, duy chỉ Hàn Húc xoay lưng lại, nắm chặt quả đấm. Chỉ anh biết, đứa bé này thật ra không phải hi vọng, mà là xiềng xích, xích Lâm Đạm tại nơi không thấy nổi tương lai này. Nếu không có nó, Lâm Đạm tương lai bay cao bay xa bao nhiêu không ai biết, nhưng không nghi ngờ chút nào, cô sẽ trải qua cuộc sống tốt gấp ngàn vạn lần bây giờ.

Vậy mà, vì cứu lấy chú Uông và dì Tiết, cô không thể không giữ lại đứa bé. Điện khí Thụy Phong đã kế cận phá sản, nhà họ Uông phải đối mặt với món nợ vô cùng vô tận. Cô ở lại sẽ phải đối mặt với tình huống khó khăn thế nào, tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng ra. Nếu đổi thành mình, mình có thể đạo nghĩa không chùn bước đứng ra sao? Mình có thể buông tha cuộc sống tốt đẹp và tiền đồ huy hoàng, lựa chọn con đường đầy chông gai sao?

Hàn Húc âm thầm lắc đầu, hoàn toàn không dám nghĩ sâu thêm. Tình cảnh của Lâm Đạm thực sự quá khó khăn, cô rõ ràng có thể không nói gì, nhưng cô vẫn nói. Cô tại sao phải làm vậy? Cô tại sao có thể dũng cảm không sợ như thế? Nói thật, cô cũng chẳng thiếu nợ nhà họ Uông cái gì, ngược lại, Uông Tuấn nợ cô quá nhiều...

Hàn Húc càng nghĩ càng khó chịu, hoàn toàn quên mất mới ba ngày trước, anh hãy còn khao khát Lâm Đạm sinh con. Song giờ đây, anh không cảm thấy một chút vui mừng nào, chỉ thấy không đành lòng khó tả. Tất cả mọi người ở đây vỗ tay cho Lâm Đạm, chỉ anh biết cô đã buông tha cái gì, cho nên anh đến cả tay cũng không nhấc lên nổi, cõi lòng chìm xuống nặng nề.

Cảnh sát giải tán đám đông, đưa ba người Lâm Đạm xuống phòng khách ở tầng dưới nghỉ ngơi.

Hàn Húc bưng mấy cốc nước ấm tới, biểu tình ảm đạm ngồi bên người Lâm Đạm.

Uông Triệu Khôn không ngừng an ủi người vợ vẫn kinh sợ, nói giọng khàn khàn: "Ngày đó sao con không nói với chú con là bạn gái A Tuấn?" Ông đã xem qua di động Lâm Đạm, bên trong toàn là ảnh chụp thân mật của con trai và đối phương, còn có lịch sử trò chuyện trong weixin, tất cả đều chứng minh họ thật sự là người yêu.

Dĩ nhiên, ông muốn xác nhận điểm này không phải vì nghi ngờ Lâm Đạm tâm tư khó dò, dù gì nhà họ Uông tầm này chẳng có gì, Lâm Đạm không thể lấy được chỗ tốt gì từ họ cả. Ông chỉ lo lắng cô gái nhỏ vì lừa ông rời sân thượng mà bịa ra lời nói dối thiện ý mà thôi.

"Con không muốn khiến mọi người lúng túng với nhau, cho nên che giấu thân phận. Thật xin lỗi chú Uông." Lâm Đạm khom người nói.

"Không không không, nên nói xin lỗi là chú, chú và vợ chú không giáo dục tốt A Tuấn, thằng bé kia sao lại biến thành người như vậy chứ? Nhà họ Uông chú thật sự xin lỗi con!" Uông Triệu Khôn hốc mắt đỏ bừng, hướng Lâm Đạm cúi người thật sâu.

Tiết Dao một mực ôm Lâm Đạm, vỗ nhẹ lưng cô như vuốt ve bảo bối, nước mắt vẫn luôn rơi.

Lâm Đạm vội vàng nghiêng người né tránh, quý trọng ôm lấy dì Tiết. Cô mặt mày trầm tĩnh, nhưng trong lòng đầy khổ sở. Cô cảm giác số mệnh như hai bàn tay to, cắt đứt tất cả đường lui, đẩy cô vào trong vũng bùn. Nhưng có cách nào đâu, nếu cô không nói gì thì có thể thế nào? Chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn Uông Triệu Khôn nhảy lầu? Uông Triệu Khôn chết, dì Tiết thương tâm cực độ còn sống nổi bao lâu? Cô có năng lực cứu họ, song ngậm chặt miệng không nói, ngày sau có còn yên tâm thoải mái mà sống được không?

Có lẽ vài người làm được, nhưng cô thì không, một cái mạng với cô mà nói đã rất trầm trọng rồi, nếu hai cái, cô sớm muộn sẽ bị ép vỡ.

Lâm Đạm nhắm hai mắt, yên lặng tự nhủ: "Buông tha giãy giụa đi Lâm Đạm, đây là mệnh của mày rồi!"

Hàn Húc trông thấy biểu tình chợt lóe tuyệt vọng của Lâm Đạm, trái tim không khỏi co rút đau đớn. Anh đột nhiên đứng lên, ra ngoài cửa, mắt không tiêu cự nhìn vách tường trắng trước mắt. Bên trong một nhà ba người đang ôm nhau, không khí ấm áp, song anh chỉ thấy rét lạnh, lạnh đến mức cõi lòng như dao cứa. Không ai biết Lâm Đạm đã trả giá cái gì, không ai! Nhưng anh biết!

Uông Tuấn, cậu đã hại bao nhiêu người cậu biết không? Anh hút một điếu thuốc lá, đôi mắt dưới làn khói nheo lại, biểu tình âm trầm trước nay chưa từng có.

Lâm Đạm lo lắng thân thể dì Tiết, rất nhanh đưa bà về viện an dưỡng, thuận tiện mang thêm một cái giường tới cho chú Uông, để vợ chồng họ ở chung một chỗ. Hàn Húc theo cô bận trước bận sau, thuận tiện nộp thêm hơn một triệu tiền thuê, để dì Tiết an tâm ở đủ hai năm, hai năm sau tiền lại do anh đóng, tuyệt không để Lâm Đạm phiền lòng hơn nữa.

Anh mở cửa xe, một tay che đỉnh đầu Lâm Đạm, một tay đỡ cánh tay cô, dè dặt đưa cô vào ghế phụ lái, lúc này mới ngồi vào ghế tài xế. Anh quay đầu, nhìn chằm chằm gò má cô, giọng khàn khàn: "Em thực sự muốn sinh đứa trẻ ra sao?"

"Ừ, phải sinh, em không thể nhìn dì Tiết đi tìm chết." Lâm Đạm biểu tình kiên nghị.

"Vậy việc học tập của em thì sao?"

"Xin bảo lưu."

"Em biết chuyện của nhà họ Uông rắc rối bao nhiêu không?"

"Biết chứ, đường mình đã chọn, dù là núi đao hay biển lửa cũng phải vượt qua, không thì còn có thể làm sao?" Lâm Đạm môi hơi cong, nở nụ cười bất đắc dĩ, cô đã quyết định rồi thì chưa từng hối hận.

Hàn Húc một chút cũng không cười nổi. Anh nhìn chằm chằm cô gái đẹp đẽ như đóa sơn trà kế bên, không nhịn được hung hăng mắng một tiếng. Nếu Uông Tuấn ở đây, anh nhất định một quyền đấm nát mũi cậu ta. Cậu ta có biết mình đã phụ lòng ai không?

"Anh đưa em tới nhà trọ, đồ gia dụng đã mua xong rồi, mang vali vào là ở luôn được." Hàn Húc nổ máy.

Lâm Đạm không quên nhắc nhở: "Trên đường mà qua siêu thị phiền anh dừng lại một chút, em muốn mua ít thức ăn, buổi tối hầm canh cho chú Uông và dì Tiết uống. Thân thể bọn họ hư hao, cần bồi bổ."

Hàn Húc lại chửi bậy trong lòng một câu, lạnh mặt nói: "Em tự lo cho mình trước đi!"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 572

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.