Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (22)

Phiên bản Dịch · 2333 chữ

Chương 322: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (22)

Hàn Húc và Tăng Trấn Uyên che chở Lâm Đạm rời phòng làm việc, Uông Tuấn liều mạng đuổi theo sau, mặt đầy vẻ tuyệt vọng. Rốt cuộc đuổi kịp chỗ bãi đỗ xe, y gắt gao giữ chặt cửa ô tô, cầu khẩn nói: "Tiểu Đạm, em đừng xung động, đứa nhỏ đã bốn năm tháng, bỏ nó sẽ gây tổn thương lớn đến cơ thể em. Anh lập tức chia tay với Âu Dương Tuyết có được không? Chúng ta kết hôn, chúng ta lập tức về nhà lấy hộ khẩu tới cục Dân chính."

Âu Dương Tuyết đứng sau lưng y vẻ mặt xám như tro tàn.

Lâm Đạm coi như không nhìn thấy, không nghe thấy y.

Hàn Húc nhấn nút kéo kính cửa sổ, định ngăn cách hai người.

Uông Tuấn dùng sức vỗ vào kính xe, kêu gào: "Tiểu Đạm, em vì anh làm nhiều như thế, em thật sự chịu buông tha toàn bộ sao? Anh biết em yêu không phải tiền của anh, anh bây giờ cái gì cũng biết, khoảng thời gian này anh mỗi giây mỗi phút đều đang hối hận, anh không nên ham lạc nhất thời mà phản bội em, cầu xin em cho anh thêm một cơ hội đi. Tiểu Đạm, anh van cầu em..."

Lâm Đạm rốt cuộc không kiềm chế được, ấn cửa kính xuống nghiêm túc nói với y: "Uông Tuấn, tôi gánh vác hết thảy không phải vì anh, mà là vì dì Tiết. Tôi chính là Bé Trứng mà dì Tiết tài trợ mười mấy năm kia."

Uông Tuấn sợ ngây người, trong lúc nhất thời căn bản không có biện pháp tiêu hóa những lời này.

Hàn Húc đạp chân ga phóng đi, Tăng Trấn Uyên ngồi hàng sau quay đầu lại, hướng người đàn ông đang mất hồn mất vía cười nhạt.

Uông Tuấn trong đầu loạn thành một đoàn, qua rất lâu mới rốt cuộc nhớ tới một đoạn nhắn. Một ngày nào đó mấy tháng trước, Lâm Đạm hẹn y đi ra vốn để nói lời chia tay, sau đó thấy tấm hình công bố thân thế y của truyền thông, lại thu hồi lời định nói, bảo muốn cùng y sống chung.

Khi đó y cho rằng cô nhất định coi trọng tài phú của nhà họ Uông, song hóa ra là vì cô biết được mẹ mình chính là nhà hảo tâm đã trợ giúp cô. Cô thay y gánh chịu hết thảy không phải vì yêu, mà là vì ân tình. Nhưng cho dù biết điểm này, Uông Tuấn không cảm thấy thất vọng chút nào, trái lại càng ý thức rõ ràng hơn rằng Lâm Đạm rốt cuộc tốt đến nhường nào. Cô ngay cả một đoạn ân tình cũng ghi nhớ sâu sắc như thế, nếu ai lấy được tình yêu chân thật của cô sẽ thế nào? Được cô bảo vệ đã hạnh phúc tới vậy, được cô yêu sâu sắc sẽ là cảm thụ gì?

Uông Tuấn bụm mặt yên lặng rơi lệ, lần đầu sâu sắc cảm nhận được mình đã mất đi phần cảm tình quý báu tới đâu. Nếu như y không quan tâm lời ong tiếng ve của người ngoài, nếu như y có thể kiên định đi tiếp với Lâm Đạm, một lòng một dạ tốt với cô, cô là người nội tâm mềm mại như thế, khẳng định sẽ lấy tình yêu ngang hàng hồi báo...

Mình rốt cuộc đã làm gì thế này? Tình yêu thuần túy như vậy không muốn, tại sao phải đi trộm đồ của người khác? Trái tim Uông Tuấn như bị dao cứa, đau đớn hối hận khó nén.

Nhìn Uông Tuấn vừa khóc vừa cười, phảng phất như điên rồi, Âu Dương Tuyết lòng lạnh thấu. Cô ta nhìn ra được, Uông Tuấn hối hận, hối hận cực kỳ sâu. Nếu thời gian có thể chảy ngược, cô ta tin tưởng y nhất định không chịu để Lâm Đạm chịu tí xíu tổn thương nào. Cho dù là tình địch của Lâm Đạm, thời gian này thông qua báo chí truyền thông biết từng hành động của Lâm Đạm, cô ta cũng không khỏi thấy rung động vì sự kiên cường và vô tư ấy. Cô thật sự là một cô gái tốt, cô xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên đời.

Nhưng Âu Dương Tuyết chỉ thích Uông Tuấn, không có Uông Tuấn cô ta sẽ chết. Cô ta không kiên cường dũng cảm như Lâm Đạm, không năng lực trác tuyệt như Lâm Đạm, rời Uông Tuấn cô ta phải sống thế nào? Chẳng lẽ tiếp tục trở về làm chim hoàng anh của Tăng Trấn Uyên?

Âu Dương Tuyết ôm chặt Uông Tuấn, giống như người sắp chết đuối ôm được cây gỗ nổi, song hoàn toàn không chú ý tới Tăng Trấn Uyên ngay cả nhìn cô ta lâu thêm một chút cũng không, nói gì đến việc mang cô ta về nhà họ Tăng?

Uông Tuấn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến khi đôi mắt ướt nhoẹt mơ hồ. Âu Dương Tuyết không ngừng vỗ y, an ủi y, hai người ôm nhau gió thổi không lọt, song trái tim lại cách rất xa xôi...

---

Lâm Đạm dựa vào ghế, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy mệt mỏi khó tả.

Hàn Húc cân nhắc hồi lâu mới cẩn thận mở miệng: "Em nghĩ kĩ chưa? Thật sự bỏ đứa bé?"

Không đợi Lâm Đạm trả lời, Tăng Trấn Uyên đã cười lạnh: "Không bỏ nó thì có thể thế nào? Chẳng lẽ giao đứa con Lâm Đạm sinh cho Uông Tuấn và Âu Dương Tuyết chăm sóc? Lâm Đạm là người, không phải cái máy sinh sản của nhà họ Uông."

Lâm Đạm xoa xoa mi tâm, thở dài nói: "Chú Uông và dì Tiết đều đối xử rất tốt, chưa từng coi em là cái máy sinh sản. Chẳng qua nếu em sinh đứa bé ra, em sẽ phải dây dưa cả đời với Uông Tuấn và Âu Dương Tuyết. Họ là vợ chồng, em và đứa bé là ai? Tiểu tam và con riêng? Thay vì cả đời dây dưa không rõ, không bằng em dao sắc chặt đay rối, cắt đứt mọi liên quan."

Hàn Húc yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng thấy rất bực bội. Lâm Đạm luôn là thế, sống tỉnh táo, thấy sâu xa, thời điểm nên gánh vác thì gánh vác, thời điểm nên buông tha thì buông tha, chưa từng do dự không quả quyết. Anh không hiểu Uông Tuấn vì sao thích loại phụ nữ nhu nhược như Âu Dương Tuyết, chẳng lẽ bởi cô ta đáng được đau lòng hơn à? Anh cho rằng Lâm Đạm mới là người đáng giá để yêu nhất, để đau lòng nhất.

Thẳng tới lúc này anh mới hiểu rõ, vì sao mình thấy Lâm Đạm mệt mỏi sẽ buồn bực trong lòng, vì đó là thương tiếc, đó là cảm động, đó là yêu...

Hàn Húc rốt cuộc thừa nhận tình cảm của mình với Lâm Đạm, bởi anh biết —— bắt đầu từ hôm nay, mình đã có tư cách theo đuổi Lâm Đạm.

Cùng lúc đó, Tăng Trấn Uyên tâm tình rất tốt lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho em trai: 【 Đặt trước một bệnh viện tư nhân tốt nhất, động tác phải nhanh. 】. Hắn sợ Lâm Đạm ngủ một giấc lại thấy hối hận.

---

Nhà họ Uông đã bán, Uông tuấn không chỗ để đi, chỉ đành ngồi xe tới viện an dưỡng tìm mẹ. Từ truyền thông y biết được Lâm Đạm chăm sóc ba mẹ mình rất tốt, cho dù bên ngoài phong ba bão táp, ba mẹ cũng không bị ảnh hưởng chút nào, thân thể ngược lại tốt hơn trước đó nhiều.

Y đến làm y tá tiếp tân kinh sợ, đối phương vội vàng dẫn y tới phòng bệnh trên tầng chót. Xuyên qua khe cửa, y thấy mẹ đang cắm hoa, ba đang đọc sách, hai vị lão nhân mặt mũi điềm tĩnh, thần thái an tường, tự tại còn hơn trước kia.

Nhà họ Uông phá sản, chất lượng cuộc sống của ba mẹ lại không có bất kì ảnh hưởng nào, đây đều là công lao của Lâm Đạm. Uông Tuấn trong lòng quặn đau, làm đủ tư thế chuẩn bị mới mở cửa phòng, thấp thỏm bất an đi vào. Âu Dương Tuyết dập khuôn theo sau lưng y, biểu tình có chút sợ hãi.

"Ba, mẹ, con trở lại." Y giọng khô khốc mở miệng.

"Con trai?" Tiết Dao làm rơi đồ trong tay, Uông Triệu Khôn không dám tin nhìn cửa.

Y tá vội vàng chuẩn bị hai mũi an thần, tránh cho nhị lão không chịu nổi phần ngạc nhiên mừng rỡ này. May mắn dạo gần đây hai người trải qua nhiều sóng to gió lớn, rất nhanh bình phục lại từ trong kích động.

"Con trai con về rồi!" Tiết Dao run lẩy bẩy ôm Uông Tuấn, trông thấy Âu Dương Tuyết thì đổi sắc mặt trong nháy mắt: "Con sao lại mang cả cô ta về? Tiểu Đạm đâu? Tiểu Đạm đang mang thai đấy con biết không?"

Uông Triệu Khôn đập sách lên bàn, lạnh lùng nói: "Mày để cô ả này đi nhanh lên, tránh cho Tiểu Đạm thấy mà thương tâm! Ba nói cho mày biết, nhà chúng ta chỉ thừa nhận đứa con dâu là Lâm Đạm mà thôi!"

Âu Dương Tuyết sợ hãi vội vàng dán vào người Uông Tuấn, bị y tránh thoát. Y thương tâm muốn chết nói: "Ba, mẹ, con vừa từ chỗ Tiểu Đạm về, em ấy không chịu tha thứ con, em ấy nói muốn phá thai."

"Mày tranh thủ thời gian để cô ả này rời đi, Tiểu Đạm tự nhiên sẽ trở lại." Uông Triệu Khôn tức giận thở hổn hển chỉ Âu Dương Tuyết.

"Con nói rồi, nhưng em ấy không đồng ý." Uông Tuấn rốt cuộc chịu không nổi, quỵ xuống đất ôm chân Tiết Dao, nức nở nói: "Mẹ, thấy Tiểu Đạm chịu khổ vì con nhiều như thế, con đã sớm hối hận. Mẹ khuyên em ấy về đi, em ấy chỉ nghe lời mẹ nói thôi. Mẹ biết không, em ấy chính là Bé Trứng mẹ tài trợ năm đó, em ấy vì báo ân mà tới."

"Gì cơ?" Tiết Dao giống như nghe thấy lời gì đó rất đáng sợ, che trán té xỉu rồi, Âu Dương Tuyết bị dọa sợ liên tục thét chói tai.

---

Lâm Đạm mặc dù quyết định bỏ đứa nhỏ, nhưng vẫn không thể không để ý tới cảm thụ của dì Tiết. Cô nắm thật chặt di động, không biết nên nói cho đối phương biết chuyện này như thế nào, không ngờ đối phương đã gọi điện tới trước.

"Dì Tiết?" Giọng cô khô khốc.

"Bé Trứng, con có phải hẳn nên gọi dì là mẹ Dao?"

"Mẹ Dao, dì đều biết rồi ạ?"

"Đúng vậy, dì đều biết rồi, con mau bỏ đứa bé đi." Tiết Dao vừa dứt lời, bên kia truyền tới tiếng khóc thương tâm muốn chết của Uông Tuấn.

Lâm Đạm hốc mắt ươn ướt, mím môi, không biết nên nói cái gì.

Tiết Dao tiếp tục nói: "Bé Trứng, sao con không chịu nói cho dì con là Bé Trứng?"

"Bởi con biết dì nhất định không đành lòng liên lụy con, sẽ bắt con phá thai."

"Cho nên con ra quyết định chật vật thế này?"

"Đúng vậy."

Tiết Dao khóc, đứt quãng nói: "Bé Trứng, dì tài trợ cho con, cho tới giờ, không cần con phải, hồi báo, dì chỉ hi vọng con sống tốt."

Lâm Đạm cũng nghẹn ngào: "Mẹ Dao, con bảo vệ dì cho tới giờ chưa từng đòi hỏi được mất, con chỉ hi vọng dì sống tốt."

Hai người cầm di động yên lặng rơi lệ, trong lòng dù đau đớn, lại chảy xuôi tình yêu tràn đầy. Hóa ra người tốt thật sự có báo đáp, hóa ra trên thế giới vĩnh viễn không thiếu hụt chân tình. Khóc một lúc lâu, Tiết Dao mới nói giọng khàn khàn: "Bé Trứng, con vĩnh viễn là con ngoan của dì, sau này phải đối xử với mình tốt hơn biết không?"

"Biết rồi ạ." Lâm Đạm cúp điện thoại, lấy tay che đôi mắt ướt lệ. Có lời này của Tiết Dao, cô rốt cuộc hoàn toàn giải thoát.

Hàn Húc đã sớm dừng xe lại, vươn người ôm cô gái gầy yếu vào ngực, không ngừng dịu dàng an ủi: "Đừng thương tâm, dì Tiết không trách em đâu, hết thảy rồi sẽ khá hơn." Anh đan ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, định để cô bình tĩnh lại. Đây là lần đầu anh thấy Lâm Đạm khóc tỉ tê, lần đầu anh thưởng thức được mùi vị tan nát cõi lòng. Hóa ra Lâm Đạm không cần làm gì cả, chỉ cần hốc mắt ươn ướt đã khiến anh khó chịu đến thế.

Tăng Trấn Uyên nóng nảy bất an ngồi hàng sau, muốn ôm Lâm Đạm nhưng không cướp người được với Hàn Húc 'cận thủy lâu dài', chỉ có thể mở cửa xe, tới vị trí ghế phụ lái, trầm giọng nói: "Đừng khóc, tôi đặt trước một bệnh viện, hay là tối nay em trực tiếp vào ở đi, chuyện của công ty giao cho tôi xử lý, em cứ an tâm nghỉ ngơi." Đây là chuyện gì thế này? Tại sao Lâm Đạm vừa khóc, cõi lòng hắn lại như muốn nứt ra như vậy? Lúc Âu Dương Tuyết không thầm hắn cũng chưa từng có ưu tư tương tự.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 613

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.