Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (1)

Phiên bản Dịch · 2344 chữ

Chương 330: Nữ hoàng sàn catwalk (1)

Tiếng còi vang lên đánh thức Lâm Đạm, sau đó quần áo cô bị người dùng lực kéo về phía sau, cùng lúc đó, một chiếc xe tải đi xẹt ngang qua mũi cô, thời điểm rẽ tài xế ngó đầu ra cửa kính, giơ một ngón tay giữa với cô, dùng giọng chói tai gào thét: "Fuck! Mày muốn chết à?"

Lâm Đạm lấy lại bình tĩnh, lúc này mới quay đầu nhìn ân nhân cứu mạng của mình. Chỉ kém một chút cô đã bị xe đụng chết, mà cô theo bản năng biết, mình khong phải chủ nhân thân thể này, mà là một người lưu lạc với tiếp nhận kiếp này.

Trợ giúp cô là một người đàn ông trang điểm rất đậm, tóc vàng, da trắng, khẩu âm Anh Quốc chính gốc. Đừng hỏi tại sao Lâm Đạm biết đó là khẩu âm Anh Quốc chính gốc, bởi trong trí nhớ của nguyên chủ có sáu loại ngôn ngữ, cô hình như là một thiên tài phương diện này.

"Ôi chúa tôi, em thiếu chút nữa đã bị xe tông chết!" Người đàn ông chống hông mắng: "Em suốt ngày suy nghĩ gì thế? Anh hỏi em, bài kiểm tra trước đó em qua chưa? Nếu công việc này cũng bay, chúng ta sẽ bị chủ nhà đuổi ra ngoài! Anh đây thật sự là ruột thịt mới có thể thành người đại diện của em!"

Người đàn ông mắng thì mắng, quan tâm trong mắt lại không giả được.

Thông qua trí nhớ của nguyên chủ, Lâm Đạm biết đối phương tên Bolsa, người Anh, ba năm trước tới Mỹ gây dựng sự nghiệp, mở một công ty quản lý người mẫu nho nhỏ, con mắt tinh đời chọn trúng nguyên chủ và một tay nâng đỡ cô nổi tiếng. Nguyên chủ trổ mã rất tốt, mới mười bốn đã cao 175cm, vóc người có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, dung mạo vô cùng có ý vị phương Đông, đôi mắt phượng hẹp dài có thần, đuôi mắt hẹp hơi xếch, giống như con hồ ly yêu mị, sống mũi cao, bờ môi đầy đặn, đường nét vô cùng lập thể. Ngũ quan của cô vừa dung hợp cái trong trẻo lạnh lùng của phương Đông, vừa bao hàm cái thâm thúy của phương Tây, mái tóc dài đen dày càng làm tăng thêm nét phong tình của cô.

Mọi người đều biết, thẩm mỹ của người phương Đông rất khác biệt, nhưng gương mặt này của nguyên chủ hoàn toàn phá vỡ giới hạn, cô đẹp đến không tì vết nào, đẹp đến không thể tranh cãi, vì vậy vừa debut liền bước lên sàn catwalk rồi hot.

Nhưng ngày vui ngắn ngủi, công ty của Bolsa bị một công ty môi giới lớn thâu tóm, nguyên chủ không còn là đối tượng duy nhất được nâng đỡ tại công ty, mà phải đoạt chén cơm cùng nhiều đại lão khác. Cô quá nổi tiếng, tự nhiên thành gai trong mắt một số người, vì vậy bị ngáng chân, rất nhanh biến mất khỏi giới thời trang như một ngôi sao băng

Bolsa cũng bị cao tầng công ty gạt bỏ, lại bị bạn trai ở chung lừa sạch tài sản, chỉ đành luân lạc đầu đường. Nguyên chủ chứa chấp anh, mình cũng không dư dả gì, hiện tại còn thiếu ba tháng tiền thuê nhà chưa đóng. Ngày hôm qua chủ nhà đã chốt hạ, hạn cô trong vòng bảy ngày nộp tất cả khoản còn thiếu, nếu không sẽ đuổi cô ra ngoài.

Ba mẹ nguyên chủ bệnh chết, tài sản lưu lại cũng không nhiều, mà họ từ Trung Quốc lén qua Mỹ, không có thân thích họ hàng gì để nhờ vả, vì vậy nguyên chủ chỉ có thể tự đi làm kiếm tiền. Cô không đi học nhiều, trừ làm người mẫu căn bản không còn kĩ năng sinh tồn nào khác.

Nhưng ngưỡng cửa giới thời trang cao hơn giới giải trí nhiều, có một gương mặt xinh đẹp còn chưa đủ, còn phải có vóc người ma quỷ nữa. Nguyên chủ năm nay mười bảy tuổi, bước vào thời dậy thì, lần thứ hai bắt đầu trổ mã, bộ ngực giống như quả khí cầu được bơm căn, từ cup A nhảy thẳng lên cup C, có đường cong nhu mỹ của phái nữ. Trong mắt người bình thường, vóc người như vậy không thể nghi ngờ là tuyệt cao, nhưng trong mắt các nhà thiết kế thì là hơi quá đầy đặn, khiến quần áo của họ tỏ ra rất low, thật chí hơi sắc tình.

Lượng công việc của nguyên chủ giảm mạnh, rất nhanh đã bị các sàn diễn cao cấp chặn ngoài cửa, khiến công ty môi giới bất mãn. Bết bát hơn là, thân thể cô bắt đầu mập ra, vô luận giảm cân thế nào cũng không có tác dụng. Sau nửa năm yên lặng, cô bị công ty giải hợp đồng, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được một công việc hẳn hoi.

Vì sinh tồn, cô không thể không hạ thấp ánh mắt đi cướp mấy công việc cấp thấp, cứ cô triển lãm xe, hay đứng bán hàng giảm giá tại siêu thị, cô đều đi xin việc. Ngay tại mấy hôm trước, cô từ nơi làm việc biết được một tin, một chương trình có tên 《 Thiên kiều tranh bá 》 đang tuyển người mẫu, thù lao không tệ lắm, ngưỡng cửa cũng thấp, có thể đi thử một chút.

Nguyên chủ lập tức tới tổ chương trình xin việc, ngay nửa giờ trước khi Lâm Đạm tới, cô xin việc thành công, bởi quá hưng phấn thiếu chút nữa bị xe tông chết.

"Em thành công rồi." Lâm Đạm nhanh chóng thoát khỏi biển trí nhớ của nguyên chủ, đưa tờ giấy tuyển chọn cho Bolsa.

Thần sắc Bolsa hòa hoãn lại, dặn dò liên tục: "Nghe nói nhà sản xuất của chương trình này là siêu mẫu Cindy, bốn vị giám khảo có chủ biên của Fashion Magazine đỉnh cấp, có nhà thiết kế thời trang cao cấp, có người sáng lập nhãn hiệu thời trang đắt tiền, gu thẩm mỹ rất kén chọn. Mặc dù nhân vật chính là mấy bộ quần áo do những người nhỏ bé vô danh thiết kế, nhưng người mẫu có thể ló mặt trên ti vi, sẽ có ít nhiều trợ giúp với sự nghiệp của em. Nếu em có thể cùng nhà thiết kế hợp tác với mình đạt hạng nhất, em có thể đạt được mười nghìn đô la Mỹ tiền thưởng. Cơ hội lần này quá khó được, em nhất định phải cố lên. Trở về em giảm cân ngay cho anh, anh sẽ nhìn chằm chằm em đó. Em xem cái chân to của em đi, em xem đống thịt trên mặt em đi, anh sắp không thấy mắt em đâu nữa rồi!"

Bolsa mặt biết sắc, khẩn trương nói: "Đúng rồi, em mập như thế mà vẫn thông qua kiểm tra à?"

"Em cũng không phải mập lắm." Cao 175cm, nặng 67,5kg, trong mắt Lâm Đạm chỉ tính là hơi mập.

"Trời ạ, em thế này còn chưa mập? Em xem, cánh tay em còn to hơn bắp đùi anh." Bolsa vén tay áo biểu diễn cánh tay mảnh khảnh của mình.

Lâm Đạm nhìn anh một cái, nghiêm túc nhắc nhở: "Người anh quá gầy, em nghi ngờ anh bị suy dinh dưỡng."

"Còn dinh dưỡng của em thì quá thừa! Anh thật sự không hiểu nổi, em mỗi ngày chỉ ăn chút rau dưa, tại sao cân nặng không thể giảm xuống? Đống mỡ của em thật ngoan cố! Bỏ đi, anh bất kể em làm thế nào để xin việc, có thể lấy được lương là tốt." Bolsa đi vào siêu thị, có chút hả hê nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em chỉ có thể ăn rau xanh, ngay cả salad cũng không được ăn!"

Lâm Đạm từ chối cho ý kiến.

Hai người mua mấy túi bánh mỳ và ít cải xanh, lén lén lút lút trở lại nhà trọ, rất sợ gặp chủ nhà rồi bị giục nộp tiền. May mắn ba ngày sau chương trình bắt đầu quay, đến lúc đó Lâm Đạm có thể lấy một ít thù lao.

"Em ăn cái này đi." Bolsa đặt một đĩa rau lên bàn, mình thì mở túi bánh mỳ kẹp thịt bò.

Lâm Đạm: "..."

Sau khi bị nhiều sàn diễn từ chối, nguyên chủ một mực giảm cân, mỗi ngày ăn rất ít, hoàn toàn bỏ hết đồ ăn ngọt, nhưng không hề có chút hiệu quả nào. Vì thế cô thậm chí đói thành bệnh dạ dày, cơ hồ ngày nào cũng bị hành hạ.

Lâm Đạm sờ sờ dạ dày mơ hồ đau, tìm kiếm trí nhớ một phen biết được nguyên chủ sợ cân nặng của mình không được tổ chương trình đồng ý, cả ngày hôm qua chưa ăn gì. Tiếp tục như vậy là không được, cho dù giảm cân cũng phải dùng phương thức khoa học, không thể gây tổn hại tới sức khỏe bản thân.

Lâm Đạm cầm cổ tay mình dò mạch tượng, chân mày không khỏi nhướng cao.

Bolsa thấy biểu tình cô không đúng, vội vàng hỏi: "Em thế nào?"

"Em không sao." Lâm Đạm cướp một cái bánh mì trong tay anh, kèm với rau ăn tiếp. Nguyên chủ phát tướng không phải do trổ mã thời kỳ dậy thì, mà là bị người ta cho ăn chất kích thích, cho nên vô luận giảm cân thế nào cũng không có hiệu quả. Hiện tại chất kích thích đã phá hỏng hết hệ thống trao đổi chất của cô, ăn ít không còn tác dụng gì nữa, phải kết hợp vận động và chữa trị bằng thuốc. Đầu sỏ là ai không còn cách nào chứng thực, dù sao mấy người mẫu ở công ty cũ không thoát khỏi liên quan.

Tra rõ nguyên nhân, Lâm Đạm tự nhiên không bạc đãi mình nữa, ăn xong cái bánh mỳ lại lấy thêm cái nữa, còn bôi một lớp bơ lạc thật dày.

Bolsa sắp bị cô chọc tức điên luôn, mắng cô là đồ loser, "Ngay cả cân nặng của mình cũng không khống chế được, em còn vọng tưởng trở lại đỉnh cao? Anh đây thấy cô em đang nằm mơ thì có!"

Trở lại đỉnh cao? Bốn chữ này hấp dẫn lực chú ý của Lâm Đạm. Cô trầm tư trong chốc lát, sau đó từng câu từng chữ nói: "Bolsa, em sẽ khống chế được cân nặng, cũng sẽ trở lại đỉnh cao, mặc dù trong mắt em, thành tích em có trước đó hoàn toàn không tính là đỉnh cao." Vừa mới đến, trong lòng cô khó tránh khỏi mê mang, mà loại mê mang này chính là trạng thái cô gấp gáp muốn thoát khỏi nhất. Cô cần vì mình lập ra một mục tiêu, hạn định một phương hướng, sau đó kiên định không thay đổi đi tiếp. Hơn nữa từ trong trí nhớ nguyên chủ cô biết được, đây hình như cũng là tâm nguyện của cô ấy.

Bolsa bị đôi mắt đen bóng của cô giữ chặt tại chỗ, qua một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hôm nay cho em ăn nhiều chút, coi như chúc mừng em có công việc mới."

"Gần gây có chỗ nào bán thuốc bắc không anh?" Lâm Đạm hỏi.

"Thuốc bắc? Cái gì thế?"

Lâm Đạm lấy điện thoại ra tra tài liệu có liên quan tới dược liệu Trung y, sau đó đưa cho Bolsa nhìn.

Bolsa trầm ngâm nói: "Bên Chinatown chắc là có, em hỏi cái này là gì?"

"Thuốc bắc kết hợp châm cứu có thể giảm cân, cho em mượn thẻ tín dụng của anh, sau này em trả anh gấp đôi." Mua ngân châm và dược liệu đều cần tiền, mà Lâm Đạm bây giờ nghèo rớt mồng tơi. Trong đầu cô có rất nhiều phương pháp kiếm tiền, nhưng cô cảm thấy mình có thể thử làm người mẫu một lần.

Bolsa cân nhắc rất lâu mới cho cô mượn thẻ tín dụng. Hai người trước kia chẳng qua là quan hệ hợp tác, không hiểu rõ nhau cho lắm, cho tới gần đây mới thân thiết hơn. Mặc dù bị bạn trai cũ lừa sạch tài sản, nhưng anh vẫn nguyện ý tin tưởng Lâm Đạm, bởi ánh mắt đối phương quá trong suốt, đen là đen, trắng là trắng, sáng ngời như sao trời. Anh chưa từng biết mắt đen còn có thể xinh đẹp đến thế.

Hôm sau, Lâm Đạm tới Chinatown mua đủ dược liệu và dụng cụ châm cứu. Bolsa thấy cô châm hết châm nọ đến châm kia lên người mình, sắp bị hù chết, kêu khóc bảo cô đừng nghĩ quẩn. Thế mà sau khi nhổ châm, cô không hề có việc gì cả, điều này thật thần kỳ.

Ba ngày rốt cuộc hơi ngăn, không thể nào khiến dáng người thay đổi gì quá lớn. Lâm Đạm ngày nào cũng uống thuốc, châm cứu, tiến thành vận động dưỡng sinh vừa phải, đến ngày quay chương trình, đi lên cân đứng, mới gầy đi hơn 1,5kg. Bản thân cô có chút thất vọng, Bolsa thì che miệng hét lớn: "Ôi trời ơi chúa tôi! Lâm, ba ngày này em không hạn chế ăn, tại sao lại gầy đi nhiều thế? Trước kia em giảm cân toàn là càng giảm càng mập! Y thuật phương Đông ngày xưa quá thần kỳ! Babe, theo tốc độ này, một tháng em có thể gầy về trạng thái đỉnh cao!"

Một tháng sao? Lâm Đạm lắc đầu một cái, chuẩn bị rút ngắn thời gian tới nửa tháng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 990

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.