Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (10)

Phiên bản Dịch · 2325 chữ

Chương 339: Nữ hoàng sàn catwalk (10)

Ngày thứ hai là buổi trình diễn sản phẩm mới của Bur, Lâm Đạm đúng giờ tới nơi. Cô không phải chủ diễn, thứ tự ra sân gần chót, so sánh với nhân tài mới nổi J&K, loại thương hiệu một đường nổi như Bur chú trọng tới phong cách và thứ hạng hơn, rất ít sử dụng người mẫu mới làm chủ diễn, trừ phi được công ty quản lý mạnh mẽ đề cử.

Lâm Đạm trước mắt còn chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty quản lý nào, có thể bằng thực lực cá nhân leo lên sàn catwalk của Bur đã vô cùng không dễ dàng. Cô kiểm tra lại trang phục và phối sức của mình lại một lần, xác định lúc lên sân khấu sẽ không xảy ra gì bất ngờ, lại bị đôi giày làm khó. Đây là đôi bốt cổ cao phủ lông nhung đỏ thêu chỉ vàng, đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng gót giày cao tầm 15cm, đế giày dày để chống thấm nước, lúc đi lại vô cùng bất tiện, hơi không cẩn thận sẽ ngã.

Lâm Đạm xỏ giày đi mấy bước, chân mày không khỏi nhíu chặt hơn. Đôi bốt này gót cao thì thôi, đế còn bị nhà thiết kế thiết kế thành mặt bằng, không có hoa văn chống trơn, nếu trọng tâm không vững, rất khó bảo đảm thuận lợi đi hết sân khấu. Nếu cô nhớ không lầm thì lần diễn tập trước, sàn catwalk của Bur được thiết kế thành một đoạn cao một đoạn thấp, người mẫu phải bước xuống một bậc thang mới bắt đầu đi catwalk, tăng thêm độ khó.

Nếu là siêu mẫu lão làng, ngã một cái trên sàn catwalk khoogn tính là gì, chỉ cần hóa giải thích đáng, có lẽ còn có thể hút thêm fan, nhưng đối với người mẫu mới thì chính là một tràng tai nạn. Tu dưỡng chuyên nghiệp họ dày công luyện tập sẽ chịu nghi ngờ, sau này mất rất nhiều cơ hội công việc, thậm chí người vì vậy mà hoàn toàn rời khỏi giới thời trang. Chưa đứng tại vị trí đủ cao, Lâm Đạm trước mắt còn chưa có tư cách ngã.

Cô trầm ngâm suy nghĩ một chút, trong lòng rất nhanh có số. Cùng nan đề với cô còn có các người mẫu khác, bởi giày là do nhà thiết kế thiết kế riêng để phối hợp quần áo, các cô muốn đổi cũng không đổi được, chỉ đành miễn cưỡng đi vào. Người mẫu đi giày gót cao hơn Lâm Đạm nơi nơi, hơn nữa dưới đế chỉ dùng chút hoa văn không có tác dụng phòng trơn, gặp sàn catwalk mặt kính tuyệt đối sẽ rất thảm.

Nhưng các cô đều là người mẫu chuyên nghiệp, tại cánh gà đi trước vài bước để thích ứng, ai cũng không đặt chuyện này trong lòng, duy chỉ Lâm Đạm đi tới gần sân khấu quan sát, sau đó kinh ngạc phát hiện trừ bậc thang kia, nhà thiết kế còn rải lên mặt sân khấu rất nhiều thứ gì đó trong suốt, trông như lưu ly hình thoi, dưới ánh đèn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng rực rỡ mộng ảo.

Không nghi ngờ chút nào, những hạt châu này sẽ tạo thành tầng chướng ngại thứ hai của người mẫu, sàn sâu khấu vốn vừa dày vừa cứng, rất khó giữ thăng bằng, lòng bàn chân nếu đạp phải cái gì thì tám chín phần đều ngã. Chẳng lẽ lúc nhà thiết kế bố trí sân khấu không cân nhắc chuyện này sao?

Lâm Đạm dù hơi nghi ngờ, nhưng không tìm nhà thiết kế trao đổi, bởi cô biết rõ đứng trước nhà thiết kế người mẫu thứ bậc thấp hơn, vì cái đẹp họ gì cũng làm được, tự nhiên không cân nhắc tới tâm tình của người mẫu. Nếu bạn nói quá nhiều, họ sẽ tới tận nơi đổi người khác, bởi trong mắt họ người mẫu chẳng qua là giá treo quần áo mà thôi.

Lâm Đạm trở lại cánh gà, nói với các người mẫu đã thay đồ xong: "Tôi thấy trên sân khấu rải rất nhiều hạt châu, mọi người đi catwalk cẩn thận chút, đừng ngã."

"Newbie, sắp bắt đầu đến nơi, cô nói lời này là ý gì? Nguyền rủa bọn tôi?" Một người mẫu da đen khí thế hung hăng ép tới gần cô, dáng vẻ cau mày quắc mắt trông có chút dọa người. Cô ta là một siêu mẫu thành danh đã lâu, hơn nữa lấy tính tình bốc lửa nổi tiếng, người mẫu xung quanh đều sợ, liên tục lui về phía sau.

Cô ta trong nháy mắt tiến tới trước mặt Lâm Đạm, chóp mũi sắp chạm vào chóp mũi Lâm Đạm, giống một con sư tử giận dữ. Lâm Đạm không hề khiếp đảm, dùng giọng bình tĩnh nói: "Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi."

Từ trong trí nhớ nguyên chủ Lâm Đạm biết được, chuyện các người mẫu tranh chấp sau cánh gà rất bình thường, ngứa mắt quá, họ có thể đương trường giật tóc bạn, vẽ hỏng mặt bạn, mà nhà thiết kế thường sẽ thiên về giúp bên danh tiếng cao hơn, tuyệt không quản ai chiếm lý.

Lâm Đạm không phải người chủ động gây chuyện, song chưa từng sợ gây chuyện, bàn về đánh nhau, cô tin tưởng mình tuyệt đối không thua. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nhìn chằm chằm siêu mẫu da đen, sâu trong con ngươi lóe ánh sáng lạnh.

Siêu mẫu da đen vốn muốn chèn ép người mới phương Đông một chút, lúc này chẳng biết tại sao lại có chút khiếp đảm. Nhưng chung quanh nhiều người nhìn, cô ta không muốn mất mặt, vì vậy lại ép gần thêm mấy phần, chóp mũi chạm hẳn vào chóp mũi Lâm Đạm.

Người mẫu xung quanh cho rằng cô ta sắp ra tay, không nhịn được lộ biểu tình cười trên sự đau khổ của người khác, đúng lúc này, người mẫu chủ diễn Beverly đi tới, dùng sức đè bả vai nữ siêu mẫu, trầm giọng nói: "Carol, buổi trình diễn sắp bắt đầu, có chừng mực chút đi."

Beverly là siêu mẫu xếp hạng thứ ba trên bảng xếp hạng siêu mẫu, đồng thời là người mẫu nhà thiết kế thủ tịch của Bur thích nhất, địa vị cao thượng. Chỉ cần một câu nói của cô, siêu mẫu da đen lập tức có thể bị đuổi hết. Cô đã tới trấn tràng, người khác tự nhiên không dám qua loa.

Siêu mẫu da đen hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Đạm một cái, tựa hồ muốn nói "Newbie, cô may mắn đấy, hôm nay tạm thời tha cho cô cái mạng", thực ra trong lòng có chút hồi hộp. Lúc Lâm Đạm mặt đối mặt với cô ta từ đầu đến cuối không biểu lộ gì, con ngươi đen nhánh chỉ còn ánh sáng lạnh lẽo, không thấy nửa điểm cảm tình loài người nên có. Trực giác của cô ta cho biết, đây là một kẻ cứng rắn, không thể tùy tiện bắt nạt.

Trong mắt người khác, Beverly đã giải cứu Lâm Đạm, chỉ có siêu mẫu da đen biết, người được giải cứu là chính cô ta.

Nhìn bóng lưng siêu mẫu da đen rời đi, Lâm Đạm lấy một cái khăn giấy lau chóp mũi mình, thoa lại chút phấn, trong mắt ẩn hiện một tia chán ghét.

Beverly đến gần tai cô nói: "Baby, sàn catwalk thật ra là một chiến tường, nơi này tất cả mọi người đều có thể trở thành kẻ địch của em, sau này đừng phí hoài sự tốt bụng nữa. Người khác ngã hay không có liên quan gì đến em đâu? Nói càng thẳng thừng một chút, họ ngã mới tốt chứ, phải không? Chị xem lần đi catwalk trước đó của em rồi, em rất tuyệt, từ nay về sau tại cánh gà cẩn thận một chút, đừng đến gần mấy người như Carol, quản tốt bản thân là được."

Cô vỗ bả vai Lâm Đạm, cười khẽ mà đi, vòng eo khẽ đong đưa, giống như một đóa hoa diễm lệ.

Lâm Đạm vứt khăn giấy, không nhịn được cong môi cười. Đều nói thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, như vậy sẽ khó gặp rắc rối hơn, song cô có một loại tự tin khó hiểu, chuyện trên thế gian này nhiều một cái hay ít một cái, đối với cô mà nói chẳng coi vào đâu.

Cô lần nữa kiểm tra trang phục của mình, chắc chắn không sai mới đi ra xếp hàng. Âm nhạc bối cảnh chậm rãi vang lên, khách quý cũng ngồi xuống chỗ của mình. Mấy người mẫu được sắp xếp ra sân khấu trước rốt rít nhướn người nhìn ra phía ngoài, sau đó kêu lên: "Oh my God, tôi không nhìn lầm đấy chứ? Người ngồi đầu hàng một là Baird sao?"

"Đâu đâu, tôi xem với!" Người mẫu xếp phía sau cũng không nhịn được chạy lên.

Baird là siêu sao siêu cấp quốc tế công nhận, vô luận ca hát hay đóng phim, đều lấy được thành tích không tầm thường, lượng tiêu thụ album toàn cầu vượt qua ba trăm triệu, đến nay không ai sánh kịp, từng ba lần đạt giải Oscar giành cho nam chính xuất sắc nhất. Những năm gần đây, hắn từ từ rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm xử lý sản nghiệp gia tộc, rất ít lộ mặt tại trường hợp công khai, những nơi như buổi trình diễn thời trang càng chưa từng đến thăm.

Hắn trên sân khấu hấp dẫn, cuồng dã, sức nóng bắn ra bốn phía; hắn dưới sân khấu lại tỉnh táo, tự chế, lãnh đạm, loại khí chất mâu thuẫn này khiến hắn thu hút được vô số fan hâm mộ. Giờ phút này, hắn mặc một bộ âu phục xám khiêm tốn, ngồi ở hàng khách quý đầu, mái tóc đen vuốt về phía sau, lộ ra cái trán đầy đặn cùng gương mặt tuấn mỹ. Đôi mắt tím của hắn thần bí thâm thúy, một tay vô thức gõ tay vịn ghế, một tay chống cằm, hình như đang trầm tư gì.

Chiếc nhẫn khảm viên đá ngọc lục bảo đeo trên ngón cái tay trái hắn, càng tôn lên đôi mắt tím ấy. Mặc dù hơn hai năm không lộ mặt, hắn vẫn tuấn mỹ, lạnh lùng như thế, dù ngồi ở vị trí dễ thấy nhất cũng không cách nào hòa nhập với đám đông. Hắn vĩnh viễn là ngôi sao nổi bật nhất.

Các người mẫu tranh nhau ngó ra ngoài nhìn hắn, ngay sau đó phát hiện tại ghế khách quý xa hơn một chút có một nhân vật lớn khác.

"Ôi trời, kia là Auston à? Sao anh ấy lại tới buổi trình diễn của Bur? Anh ấy không phải không thích Thomas sao?" Các người mẫu không dám tin nói nhỏ.

"Các cô nói ai tới?" Nhà thiết kế thủ tịch của Bur Thomas nghe lời này vội vàng ra ngoài, quả nhiên phát hiện Auston đang ngồi trên hàng ghế đầu cho khách quý, đôi chân dài lười biếng gác lên nhau, trên mặt là biểu tình lạnh như băng, tựa như rất khinh thường buổi trình diễn lần này, nhưng lại muốn đến xem nó rốt cuộc có thể kém tới mức nào.

Thomas hận nhất cái kiểu cao cao tại thượng này của y, nhưng lại không có cách nào. Đầu óc y quá thiên tài, luôn thiết kế ra được tác phẩm khiến người ta kinh diễm, luôn có thể đưa thương hiệu trong tay lên thần đàn. Y liên tục mười năm dẫn dắt thị trường thời trang, y nói đây là đẹp, tất cả mọi người đều thấy đẹp; y nói đây là xấu, không ai dám phát biểu ý kiến trái chiều. Y là đối thủ không cách nào chiến thắng!

Nhớ tới nhiều lần giao phong trước đó, Thomas có chút cắn răng nghiến lợi, nói với người mẫu: "Đi thật tốt vào cho tôi, cho tên Auston kia biết cái gì gọi là catwalk thật sự! Ai nếu xảy ra chuyện không may, đừng nghĩ bước lên sàn catwalk của tôi một lần nữa!"

Mọi người rùng mình, vội vàng đồng ý, ngay cả Beverly kinh nghiệm phong phú cũng âm thầm hít thở sâu mấy lần, điều chỉnh tâm tình căng thẳng. Duy chỉ Lâm Đạm trầm mặc đứng tại chỗ, không tiến lên nhìn lén, cũng không nói chuyện với người bên cạnh.

Năm phút sau, buổi trình diễn chính thức bắt đầu, chùm đèn cùng lúc chiếu về cửa lên sân khấu, làm khách mời đồng loạt quay đầu đi xem. Baird và Auston đang thất thần lúc này mới tỉnh lại, ánh mắt trong chớp mắt trở nên chuyên chú, Baird thậm chí hết sức cẩn thận sửa lại cà vạt và khăn tay trước ngực, tựa như có chút khẩn trương, loại trạng thái này đối với một siêu sao quốc tế mà nói thật sự có chút khác thường.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Beverly dẫn đầu ra sân, cô mặc một dạ phục màu đỏ, dưới chân đi đôi giày đầu nhọn cao đến 18 cm, mới vừa xuống sân khấu liền hơi nghiêng, may mắn độ nghiêng không lớn, rất nhanh liền ổn định. Khách mời cũng không phát hiện gì khác lạ, chỉ có chính cô trong lòng thầm mắng một câu: Shit! Thiết kế giày và sàn catwalk thành thế này, đầu Thomas đúng là bị nước vào!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.