Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (18)

Phiên bản Dịch · 2328 chữ

Chương 347: Nữ hoàng sàn catwalk (18)

Từ sau khi Baird đăng ba video đi catwalk của Lâm Đạm lên mạng, Lâm Đạm bận rộn hẳn lên. Cô mỗi ngày sẽ nhận được vô số cuộc gọi, có hẹn chụp mặt bìa tạp chí, có công việc quay chụp quảng cáo, có đi catwalk. Cô vốn tưởng mình chỉ là một người mẫu, song gần đây phát hiện mình hình như vừa thành ngôi sao lưu lượng.

Bolsa sắp cao hứng tới điên rồi, mỗi ngày ôm laptop và di động bên trái ừ ừ bên phải vâng vâng, sau đó hưng phấn kêu to: "Lâm, chúng ta có thể tới New York thuê khu chung cư đắt tiền nhất, chúng ta phát tài rồi há há há!"

Tiền gửi ngân hàng của Lâm Đạm càng ngày càng nhiều, nhưng cô chỉ coi nó thành một chuỗi số. Thời điểm không có tiền cô liều mạng nghĩ cách kiếm tiền, lúc có tiền rồi cô ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí đem một số tiền lớn chuyển cho cơ quan từ thiện. Cô nghĩ: mình đã từng không thiếu tiền, nếu không sẽ không dưỡng thành thói quen này.

Ngày này, cô hoàn thành hai buổi trình diễn, thời điểm xuống sân khấu nhận được điện thoại từ chủ biên tạp chí 《 Marie Claire 》, giọng đối phương nghe có vẻ rất hưng phấn, há mồm liền nói: "Lâm, giúp chị một chuyện được không? Chị muốn cho tổng biên tập mới tới một bài học."

Nhớ tới chuyện mình từng bị tạp chí 《 Marie Claire 》 thả treo, Lâm Đạm cảm thấy hứng thú hỏi: "Thế nào?"

"Là thế này," Chủ biên đè thấp âm lượng nói: "Lần trước chị từng nói với em, tổng biên tập mới tới không đồng ý đề nghị cho em là người mẫu mặt bìa của chị, ngoài ra còn tìm một người mẫu nổi tiếng hơn đó em nhớ không? Em đoán xem người đấy là ai."

Lâm Đạm nhướng mày: "Chẳng lẽ là Chung Dục Tú?" Trừ Chung Dục Tú và Khổng Bang Thần, cô tựa hồ chưa đắc tội với ai khác trong giới, không đáng để vị chủ biên này tự mình gọi điện nhắc nhở.

"Bingo, chính là cô ta. Tổng biên tập lật đổ đề nghị của chị, lúc bỏ phiếu nghị quyết trừ chị ra, tất cả mọi người đều bỏ cho Chung Dục Tú. Nhưng ai mà ngờ được, chỉ ngắn ngủi nửa tháng, nhân khí của em đã hoàn toàn vượt Chung Dục Tú, ngay cả Baird cũng yêu quý em như thế. Trời ạ, chị xem video anh ấy đăng trên ins rồi, lúc em đi sau lưng Chung Dục Tú, cô ta lập tức biến thành người vô hình, mọi ánh mắt đều tập trung trên người em, em mới là chủ diễn xứng đáng. Em biết không, em hoàn toàn thay thế vị trí của cô ta rồi, mặc dù thu nhập của em xa xa không theo kịp cô ta, nhưng chung quy có một ngày, em có thể vượt qua. Bảng xếp hạng siêu mẫu năm nay bắt đầu làm mới rồi, giám khảo không phải mù, chị cảm thấy em nhất định có thể lên bảng."

Lâm Đạm giọng bình tĩnh nói: "Sau đó thì sao?"

Chủ biên dương dương đắc ý đáp: "Tên tổng biên tập kia bỏ em chọn Chung Dục Tú, bây giờ nhân khí hai người hoàn toàn đảo ngược, cấp trên rất nghi ngờ năng lực của anh ta, để chị giúp anh ta 'san sẻ' công việc. Em yêu, em tới chụp mặt bìa giúp chị đi, chúng ta đổi Chung Dục Tú."

"Chị bảo em cướp công việc của Chung Dục Tú?" Lâm Đạm lặp lại.

"Đúng vậy, có vấn đề sao?" Chủ biên không xác định hỏi lại.

"Không thành vấn đề, em vô cùng tình nguyện." Lâm Đạm cười khẽ.

"Được, chúng ta chụp ảnh bìa ở ngay Milan, chị mang theo đoàn đội tới, chín giờ sáng mai gặp nhé." Chủ biên đang chuẩn bị cúp máy, lại nghe Lâm Đạm nsoi: "Chị chờ chút."

"Còn có chuyện gì sao em yêu." Chủ biên vô cùng có kiên nhẫn.

Lâm Đạm mở instagram của Chung Dục Tú, thấy status nói cô ta sắp thành người mẫu mặt bìa của 《 Marie Claire 》, khẽ cười: "Chị có thể đăng tin em trở thành người mẫu mặt bìa lên trang ins chính thức của tạp chí không? Em cần tuyên truyền một chút."

"Chuyện này dĩ nhiên có thể, chị lập tức làm!" Lâm Đạm bây giờ cọ độ hot của Baird mà nổi đó, chủ biên chẳng có lý do gì không đồng ý. Cô rất nhanh công bố tin tức ra ngoài, Lâm Đạm lập tức share, sau đó gửi một tin nhắn riêng cho Chung Dục Tú, chỉ đơn giản hai chữ —— Cảm ơn.

Có qua mà không có lại thì không phải lễ, Lâm Đạm không chủ động gây chuyện, chứ không hề sợ gây chuyện.

---

Hôm sau, Lâm Đạm đi vào phòng chụp ảnh biểu tình kinh ngạc nhìn nhiếp ảnh gia, đối phương đang vùi đầu điều chỉnh máy ảnh, xem ra vô cùng chuyên nghiệp.

"Ngài Dodge, sao anh lại ở chỗ này?" Cô tiến lên hai bước hỏi.

"Lúc mới bắt đầu, tất cả tác phẩm của tôi đều do tôi chụp, tin tưởng tôi, kỹ thuật của tôi rất tốt." Auston không ngẩng đầu lên đáp.

Chủ biên vội vàng giải thích: "Lâm, ngài Dodge là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nghề, chẳng qua danh tiếng của ngài ấy trong giới thiết kế thực sự quá lớn, cho nên người bình thường đều không chú ý điểm này. Nghe nói em là người mẫu của bọn chị, ngài ấy chủ động tìm bọn chị yêu cầu đảm nhiệm chức vụ nhiếp ảnh gia. Lâm, lần này chị thực sự rất cảm ơn em, em đúng là nữ thần may mắn của chị mà!"

"Không, chị nên cảm ơn ngài Dodge mới đúng, em cũng vậy." Lâm Đạm đưa tay ra, giọng chân thành. Một nhiếp ảnh gia lành nghề quan trọng bao nhiêu với người mẫu, điểm này cô quá rõ.

Auston lập tức buông máy ảnh, dùng sức nắm tay cô, cầm khoảng mười giây mới buông ra.

Chủ biên bảo trợ lý mang quần áo và trang sức cần dùng để chụp ảnh lấy tới, cho Lâm Đạm và Auston xem qua. Lâm Đạm không phát biểu ý kiến gì, Auston lại nhíu chặt mày nói: "Không được, những thứ này không hề xứng với Lâm Đạm, các cô không hiểu thần vận của cô ấy. Máy ảnh của tôi chỉ chụp người hoặc vật đẹp nhất, tuyệt không chụp thứ đồ tàn khuyết."

Những thứ này đã là tài trợ cao cấp nhất chủ biên có thể tìm được rồi, thứ tốt hơn cô không thể ra sức. Auston cũng không nói chuyện quá nhiều với cô, trực tiếp gọi điện cho trợ lý, để anh mang đồ tư tàng của mình tới đây. Chưa tới bốn mươi phút sau, bên ngoài studio có một chiếc xe chở hàng đi tới, mấy nhân viên an ninh súng đạn sẵn sàng cùng vài người cao lớn hộ tống hai két sắt cùng mấy hộp quà lớn vào phòng trang điểm.

"Đây là cái gì?" Chủ biên vừa dứt lời đã bị két sắt vừa mở ra làm cho hoa mắt, bên trong toàn là trang sức châu báu sáng chói, có dây chuyền hồng ngọc, nhẫn lam ngọc, trâm cài ngọc lục bảo, khuyên tai kim cương vân vân, hai hộp quà đựng lễ phục cao cấp, giá trị từ một trăm nghìn đô la Mỹ trở lên.

Không nghi ngờ chút nào, đây là lần chụp hình đắt giá nhất trước này của tạp chí 《 Marie Claire 》, không có một trong, những thứ này cộng lại đủ mua cả một khu phố!

Nhân viên làm việc gần đó đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm quần áo và châu báu trang sức, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập loạn nhịp, duy chỉ Lâm Đạm biểu tình bình tĩnh, không có hành động gì. Không biết tại sao, nhiều tài sản hơn nữa trong mắt cô cũng chỉ là chuỗi số mà thôi.

Auston nhìn cô một cái thật sâu, khôm người nói: "Lâm, cho phép tôi vì em chọn trang phục và trang sức. Tôi từng nói, máy ảnh của tôi chỉ chụp người và vật đẹp đẽ nhất thế giới."

Auston khiêm tốn lễ độ như thế thật sự khiến Lâm Đạm có chút không quen, cô đảo mắt nghĩ ngợi trong chốc lát, nói thẳng: "Dodge, anh quá tâng bốc tôi rồi, có phải anh có việc muốn nhờ tôi?"

"Chuyện này chúng ta sẽ nói sau." Auston không được tự nhiên rũ mi.

Như vậy, Lâm Đạm ngược lại thấy yên tâm hơn, đi tới trước gương nói: "Xin mời ngài Dodge, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Chắc chắn sẽ, tôi sẽ để em biết, hợp tác với tôi là chuyện vui vẻ mức nào." Những lời này tựa hồ xúc động tới nội tâm Auston, làm đôi mắt xanh sẫm của y nháy mắt trong suốt vô cùng.

Y rất vui vẻ, Lâm Đạm yên lặng nghĩ.

Auston treo một bộ lễ phục lên giá, sau đó cho Lâm Đạm mặc thử, thích hợp thì để lại, không thích hợp thì cất sang một bên. Đôi mắt xanh biếc của y nhìn chăm chú vào Lâm Đạm, cho dù cô đã vào sau màn vải che, cũng chưa từng rời đi dù một giây đồng hồ. Y tựa hồ rất thích nhìn Lâm Đạm chăm chú như thế, khóe môi luôn mím thành đường thẳng không biết từ lúc nào hơi vểnh lên. Y còn đích thân cầm kim chỉ, giúp Lâm Đạm sửa chỗ nào không thích hợp.

Thử quần áo xong, y lại lấy từng hộp châu báu ra, bày chỉnh tề trên bàn, sau đó tự tay đeo lên cho Lâm Đạm. Y cúi người, sát lại gần xem hiệu quả khi trang sức kết hợp với làn da Lâm Đạm, trong mắt toàn là thưởng thức và vui thích. Y giống như đứa bé lần đầu được tặng búp bê Barbie, hận không thể đem tất cả trang sức và quần áo đẹp đẽ nhất thế giới mặc lên người Lâm Đạm, y thậm chí giật một chiếc dây chuyền lam ngọc thành từng hạt lẻ tẻ, chỉ để tô điểm lên mái tóc đen nhánh của Lâm Đạm.

"Thật đẹp, thân ái, em quá đẹp!" Trong quá trình thử, y không chỉ một lần khen ngợi, đôi mắt xanh biếc thiêu đốt thứ ánh sáng vui thích. Từ sau khi Chung Dục Tú rời đi, đây là lần đầu y cảm nhận được cái gì gọi là linh cảm sôi trào, lực sáng tác bùng nổ. Y thi thoảng sẽ dừng lại, vẽ sơ bộ từng bộ quần áo lên notebook. Rất hiển nhiên, y là một thiên tài có thể nhất tâm đa dụng.

Lâm Đạm trước giờ rất bội phục những người nỗ lực làm việc, cũng tôn trọng thành quả lao động của họ, cho nên dù Auston bắt cô thử hết bộ quần áo này tới bộ quần áo khác, đeo hết trang sức này tới trang sức khác, cô cũng không lộ vẻ mất kiên nhẫn nào. Thái độ phối hợp của cô cực cao, không ngừng xoay vòng, ngồi, nằm, bày ra đủ loại tư thế, thậm chí đồng ý với đề nghị cắt tóc mái của Auston.

Họ giằng co mất mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa vào giai đoạn quay chụp chính thức. Nhưng không hề có ai thúc giục họ, bởi vì mọi người đã dần dần nhìn ra, trang phục trải qua sự tỉ mỉ của Auston khiến Lâm Đạm tản mát ra thứ mị lực càng kinh người hơn, mà cô vốn đã đẹp lắm rồi!

"Perfect! Chính là như vậy! Bóng người xuất hiện trong mộng của tôi chính là em!" Nhìn Lâm Đạm khi đã hoàn thành trang phục, Auston ngây ngẩn.

"Có thể chụp hình chưa?" Lâm Đạm nhỏ giọng hỏi.

"A, có thể!" Auston bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng cầm máy ảnh lên, nhưng lại nghĩ đến cái gì, dùng ngón út dính một chút son, bôi lên môi dưới Lâm Đạm. Cảm giác được mềm mại ấm áp dưới đầu ngón tay, y cứng người trong chớp mắt, con ngươi xanh biếc bất tri bất giác nhuốm một tia màu mực.

Nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lâm Đạm đang nhìn y, trong đó không có bất kỳ tạp chất nào, chỉ có nghiêm túc trong công việc, khiến y rất nhanh tỉnh hồn lại.

"Bắt đầu chụp đi." Y thu hồi đầu ngón tay, giọng khàn khàn.

Lâm Đạm mặc đầm đuôi cá lộ lưng bằng vải lụa mỏng, chậm rãi đi tới cánh cửa vòng cung. Tất cả ánh đèn đều tối xuống, duy chỉ một bóng đèn sau lưng cô tỏa ánh sáng nhu hòa, ánh sáng trắng nhạt nhòa xuyên qua vải lụa mỏng manh, bao phủ đường cong thân thể hoàn mỹ của cô, vô số kim cương trên lụa mỏng như vô số vì sao lung linh, mái tóc đen của cô cũng ẩn hiện ánh sao nhỏ vụn. Bốn phía đều tối tăm, duy chỉ cô hội tụ tất cả ánh sáng và màu sắc.

Auston ngưng mắt nhìn cô thật lâu, sau đó nhấn nút chụp. Đây là ngôi sao cuối cùng còn sáng, là nữ thần Muse của y.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 426

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.