Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (17)

Phiên bản Dịch · 2379 chữ

Chương 390: Thôn bá, giáo bá, học bá (17)

Cơm nước xong, ba người Khang Thiếu Kiệt tranh nhau cướp bát đũa rửa, còn quét dọn sân nhà họ Lâm sạch sẽ, xương dư lại cầm ra ngoài cho chó ăn, không cần Lâm Đạm mở miệng đã hoàn thành mọi việc, đặc biệt chuyên cần, đặc biệt nhanh nhẹn. Vì mỗi một bữa cơm sau này, họ cũng đang liều mạng.

Lâm Đạm chân thành cảm ơn ba người, đi dựng mấy tấm ván vừa dùng cạnh sườn dốc, tránh cho thôn dân đi lại giẫm hỏng, sau đó gỡ thịt muối cùng mấy cái lạp xưởng treo dưới mái hiên xuống, cho vào nước sôi đun năm phút, rửa sạch rồi mang gạo tẻ, gạo nếp đi vo, cuối cùng gác lên bếp nấu đến trạng thái nửa chín.

Khang Thiếu Kiệt, Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất ăn no căng, vừa xoa bụng vừa đi lởn vởn quanh nhỏ da đen, miệng lải nhải không ngừng.

"Vừa ăn xong sao em lại nấu cơm nữa thế?"

"Chẳng lẽ nấu đồ ăn khuya cho bọn anh hả?"

"Đạm Nhi, em tốt với bọn anh quá đi!"

Lâm Đạm yên lặng nhịn một hồi, thấy họ càng nói càng xa mới giải thích: "Em đang làm cơm thổ địa, sáng sớm ngày mai mang ra trường học bán."

"Bán cái này làm gì?"

Đương nhiên là vì kiếm tiền rồi! Vấn đề này quá ngu ngốc, Lâm Đạm ngay cả ham muốn trả lời cũng không có, chỉ liếc cậu một cái rồi tiếp tục bận rộn. Cô rửa sạch thanh hao, dầm nát, chậm rãi xoa nắn, vắt ra dòng nước màu xanh, sau đó bỏ vào gầu xúc, cho lên bếp đun lửa nhỏ, như vậy có thể loại bớt vị đắng của thanh hao, chỉ để lại mùi thơm đặc biệt, rồi tiếp tục đem lạp xưởng và thịt muối thái chỉ, bỏ vào nồi không ngừng đảo xào, chuyển lửa nhỏ từ từ, lục tục tăng thêm mấy loại gia vị, gia tăng mùi thơm của lạp xưởng và thịt muối.

Lâm Đạm đậy nắp nồi lại, để cho mùi thơm thức ăn và dầu mỡ từ từ lên men trong nồi, sau đó cô lại đem hành dại, gừng, tỏi dập nát, cho vào một cái bát, bỏ thêm chút hạt tiêu và nước tương khuấy đều.

Mùi vị của các nguyên liệu nấu ăn hòa chung vào một, tạp mà không loạn, ngọt trong của gạo, đậm đà của lạp xưởng, vị cay của gừng và tỏi, hội tụ vào nhau tạo thành phản ứng hóa học kì diệu. Chỉ trong nháy mắt, mùi thơm với nhiều tầng thứ phong phú đã lan tràn ra ngoài, quậy cho toàn bộ thôn Lục Tinh không được an bình.

Thôn dân đi ngang qua đều hô to với Lâm Xuyên Trụ: "Tạo nghiệt mà! Nhà ông làm cái gì đó! Làm tôi chưa xong việc đã chạy về!" Rất dễ thấy, ông này bị mùi thơm câu trở về.

Khang Thiếu Kiệt, Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất rõ ràng đã ăn no căng, nhưng vẫn đứng nhìn cái nồi chảy nước miếng. Bọn họ không hề đói bụng, mà là thèm ăn.

"Đạm Nhi, để các anh nếm thử một miếng nhé?" Khang Thiếu Kiệt mắt chăm chăm nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm trước bếp.

Mấy chuyên viên quay phim vốn chưa được ăn cơm hẳn hoi, bụng vốn đói đến hoảng, ngửi được mùi thơm này là con tim lại uốn éo, hận không thể chôn mặt vào nồi mà hốc.

Chỉ tiếc Lâm Đạm lần này không dễ nói chuyện như trước, khoát tay từ chối: "Không được, em ngày mai còn phải đi bán. Cơm tối em có thể cho các anh ăn, đồ dùng để bán thì không thể, chuyện nào ra chuyện nấy."

"Còn rất có nguyên tắc cơ đấy. Nói đi, có việc gì cần các anh làm, làm xong đổi một hớp thịt ăn được không?" Khang Thiếu Kiệt vén tay áo lên, lộ ra bắp tay tráng kiện.

Thẩm Gia Nhất và Tào Mộc Thần cũng vội vàng xắn tay áo, một bộ biểu tình có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Lâm Đạm. Ba người đang đợi sai bảo, chợt nghe Lâm Xuyên Trụ ở bên ngoài hô: "Đạm Nhi, múc một bát thịt muối ra đây, Vạn Phúc nhà thím Lục không chịu ăn cơm."

Lâm Đạm cầm gậy cời lửa đi ra ngoài, cất giọng nói: "Thím Lục, thím trở về đi, thịt muối nhà cháu ngày mai còn phải bán lấy tiền."

Người phụ nữ trung niên đang cầm cái bát to lộ ra thần thái không cam lòng, không dám dây dưa với Lâm Đạm sức lớn như trâu, chỉ có thể liên tục trừng mắt nhìn Lâm Xuyên Trụ biết điều hơn. Lâm Xuyên Trụ mặt già đỏ lên, đang muốn khuyên cháu gái hào phóng một chút, Lâm Đạm lại lên tiếng: "Ông nội, ba tháng sau ông còn phải lên thành phố làm phẫu thuật tháo đinh, mấy nghìn tệ phẫu thuật lấy từ đâu ra? Cháu không nghĩ cách kiếm chút tiền, chẳng lẽ ông bảo cháu quỳ trước cửa bệnh viện dập đầu với người ta sao? Nhà này muốn một chút, nhà kia muốn một chút, chúng ta có bao nhiêu thịt để phân cho họ?"

Nhớ tới tình cảnh cháu gái vì kiếm tiền mà dọn ct đi cho người ta, Lâm Xuyên Trụ nhất thời xấu hổ không đất dung thân. Ông há miệng một cái liền cho nhân tình đi như thế, khổ chính là cháu gái ông! Ông sao có thể hồ đồ như thế!

"Đạm Nhi, sau này ông nội không qua loa làm chủ nữa, tất cả trong nhà đều giao cho cháu, có được không?" Ông lấy lòng hỏi.

Lâm Đạm gật đầu một cái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên kia. Người phụ nữ da mặt hơi đỏ lên, nhớ tới thằng nhỏ đang khóc nhè ở nhà, lại cãi: "Ai nói phải cho hết? Chỉ cho một tí để Vạn Phúc mà thím ăn là được, sao cháu keo kiệt thế!" Nhưng thím vừa dứt lời, có bốn người phụ nữ cầm bát đi tới trước cửa nhà họ Lâm, há mồm liền nói: "Lão Lâm, đứa nhỏ nhà tôi kêu khóc muốn ăn thịt muối nhà ông, ông xem thế nào cho bọn tôi xin một ít?"

Người phụ nữ trung niên ngẩn người, sau đó da mặt càng ngày càng đỏ. Khoan hãy nói, nếu Lâm Đạm thật sự cho thím một bát thịt, những người tới sau cho hay không cho? Vì không đắc tội người, dĩ nhiên là phải cho, còn không phải lục tục đem đi cho hết?

Lâm Xuyên Trụ cũng ý thức được mình không cẩn thận, đôi mắt không dám ngó sang cháu gái, đầu căn bản không dám ngẩng lên. Già rồi, hồ đồ, từ nay về sau nói ít làm nhiều thôi.

Lâm Đạm không sợ đắc tội người, chỉ nói thịt muối trong nhà muốn mang lên trấn bán, không tiễn. Mấy người phụ nữ không cam lòng cứ thế đi, không thiếu châm chọc Lâm Đạm một phen, nói người trên trấn không thiếu mấy hớp thịt, cô kiểu gì cũng lỗ. Sau đó lại có mấy người tới nhà họ Lâm đòi thịt, cầm theo toàn bát to, một chút cũng không biết hai chữ "khách khí" viết như thế nào. Nông thôn chính là như vậy, có thứ gì tốt căn bản không giấu được, da mặt hơi mỏng chút, tiện nghi sẽ bị người chung quanh chiếm sạch.

Nhìn Lâm Đạm từ chối hết người nọ đến người kia, ba thiếu niên ngượng ngùng mặt đỏ bừng, không dám đòi thịt muối ăn nữa, còn chủ động tìm việc làm.

"Ông ơi, vườn nhà ông có cần tưới nước không?"

"Ông ơi, ông có cần nhổ cỏ không?"

"Nói nhảm, nhất định là cần rồi. Mỗi ngày vào giờ này đều phải tưới nước nhổ cỏ, đi, ở đây có thùng nước, đòn gánh, cuốc, chúng ta làm việc đi!" Khang Thiếu Kiệt tìm từ trong góc tường ra một đống công cụ, thúc giục các bạn xuống vườn tìm việc.

Nhìn thấy ba đại thiếu gia đang đổ mồ hôi như mưa làm việc trong vườn rau nhà họ Lâm, Tiêu Hiểu Nga cũng đang mệt mỏi làm việc ở nhà mình thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức.

Lâm Đạm đứng ở cửa nhìn ba người, trong mắt không khỏi thấm ra ý cười.

Cô trở lại phòng bếp, lấy gạo nếp đã chín ra, đổ thịt muối và lạp xưởng vừa đun thơm lừng vào, trộn đều. Vốn cơm thổ địa không phải làm như vậy, thịt muối và lạp xưởng không cần hầm nấu gì, thái chỉ trộn với gạo rồi trực tiếp mang đi nấu là được. Nhưng người dân ở trấn Đào Hoa đều khẩu vị nặng, có khuynh hướng thích đồ ăn dầu mỡ, chua mặn. Lâm Đạm tận lực quan sát một chút, người nơi này thích nhất ăn thịt xong dùng nước thừa chan cơm, còn đặc biệt phát minh ra một loại đồ ăn ngon có tên canh thịt trộn cơm, trong hàng quán đều có bán, mà Lâm Đạm am hiểu nhất là căn cứ khu vực và khẩu vị khác nhau mà nấu ăn, dĩ nhiên thay đổi cách làm cơm thổ địa.

Thịt muối nấu qua nhiều dầu mỡ hơn, gạo nếp cũng thấm dầu, mùi thơm của thịt xông thẳng vào mũi. Lâm Đạm trộn trộn, để mùi vị hỗn hợp đều hơn, lúc này mới bỏ hành dại, gừng, tỏi đã chuẩn bị tốt vào nồi cơm khuấy, sáng sớm ngày mai dậy sớm hấp chín là có thể mang đi bán.

Làm xong hết thảy, cô mò ra ba cái bánh dày, bỏ vào chảo dầu đảo cho chín, lại dùng nắp nồi ép bánh dày dẻo thành một tấm bánh mỏng giòn, sau đó cắt thành ba khối, thoa lên hạt tiêu, sữa đậu, bọc mạt tỏi và đậu chua xào qua đầu mè vào trong, làm thành bánh rán thơm ngon, đặt lên bếp giữ nóng.

Chuyên viên quay phim quay Chu Thúy Thúy giờ đã thành chuyên viên riêng cho Lâm Đạm, giờ phút này ngắm ngay chỗ bánh này mà nuốt nước miếng.

Lâm Đạm cười nhạt liếc anh ta một cái, lại lấy ra mấy cái bánh dày, làm tương tự như vừa rồi, dùng túi giấy sạch sẽ gói lại. Cô cũng không chủ động mời mấy vị chuyên viên, mà đi ra bên ngoài, cất giọng nói: "Được rồi, trở về đi, trời đã tối, nên nghỉ ngơi rồi."

Ba thiếu niên đã sớm mệt bở hơi tai reo hò hoan hô, sau đó vác cuốc, đòn gánh chạy nhanh về nhà họ Lâm, nhìn thấy bánh rán nóng hổi, thiếu chút nữa cảm động rớt nước mắt.

"Mới hơn một tiếng anh đã lại thấy đói rồi! Không nghĩ tới còn có đồ ăn đêm, a a a a..." Thẩm Gia Nhất vừa cười ngu vừa cầm bánh lên ăn, chỉ nghe răng rắc mấy tiếng vang lên, vỏ ngoài giòn tan bị cậu cắn vỡ, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, bên trong vừa mềm vừa dẻo, có thể kéo ra thành sợi chỉ dài, hạt muối lấm tấm tan ra ở đầu lưỡi, cùng nhân bánh ngọt ngào dung hợp vào làm một, mùi vị ngon không thể tả, ăn tới phía sau còn kèm theo đậu chua giòn tan ngon miệng cùng hạt tiêu và chao vừa cay vừa thơm, đủ vị ngon cùng nổ tung, khiến người ta hận không thể ngửa cổ phát ra tiếng sói tru!

Thẩm Gia Nhất càng ăn mắt càng sáng, trong miệng nhồm nhoàm không ngừng. Khang Thiếu Kiệt và Tào Mộc Thần cũng vùi đầu vào mà ăn, mệt nhọc sau lao động đều tan biến hết.

"Đạm Nhi, em đúng là thần bếp, anh yêu em chết đi được!" Khang Thiếu Kiệt vừa nhai vừa nói.

"Đạm Nhi, ngày mai anh vẫn muốn ăn loại bánh này, mai anh lại đến tưới nước cho em nhé?" Tào Mộc Thần đỏ mặt nói.

Lâm Đạm cười không đáp, đem số bánh còn lại bưng ra cái bàn bên ngoài, vẫy vẫy tay với mấy vị chuyên viên quay phim, tỏ ý gọi họ tới ăn. Mấy chuyên viên không có động tác gì, vẫn nghiêm túc công tác, quay chụp hình ảnh ba thiếu niên ăn ngấu nghiến, nhưng cách mỗi mấy phút lại có một người lơ đãng đi tới gần cái bàn, trốn sau ống kính cuỗm cái bánh đi, đợi cơ hội cắn một cái, lộ ra biểu tình sung sướng.

Khó trách lão địa chủ tự nguyện sa đọa thành công nhân cho cô bé này, chỉ với tài nấu ăn của cô bé, đáng giá!

Ban đêm, Lâm Đạm ngủ phá lệ ngon giấc, buổi sáng bốn giờ liền tỉnh, rửa mặt sạch sẽ liền bắc cơm thổ địa lên bếp đun, sau đó đỡ Lâm Xuyên Trụ thức dậy, giúp ông rửa mặt, rồi nấu cho ông bát mì. Bận bịu nửa tiếng, thùng gỗ đựng cơm thổ địa bắt đầu bay ra mùi thơm đậm đà khác thường, theo mùi thơm lan ra, chó trong thôn bắt đầu lục tục sủa vang, sau đó là tiếng trẻ con khóc và tiếng trách mắng của người lớn.

Lâm Xuyên Trụ đẩy xe lăn ra ngoài gian chính, loáng thoáng nghe được cách vách có người tức giận than phiền: "Muốn chết mà, khẳng định là cô nhóc nhà họ Lâm đang nấu cơm!"

Lâm Xuyên Trụ không biết vì sao lại có chút buồn cười, miệng còn chưa kịp nhếch lên đã thấy ba bóng đen chợt nhảy tót lên cửa nhà, làm ông sợ giật nảy mình. Gì vậy, chó hoang đói đến phát điên rồi sao?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 10
Lượt đọc 777

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.