Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công lược thiếu niên tự kỷ (xong)

Phiên bản Dịch · 844 chữ

Editor: Saya

Ánh mắt Tư lão gia tử đột nhiên bắt gặp một bóng dáng suy nhược được che giấu sau cầu thang, lại nhìn thiếu nữ nhã nhặn lịch sự đang cười nhạt, trong mắt hiện lên tia sáng giảo hoạt, làm bộ vô cùng tiếc hận mà mở miệng: “Nếu vậy, Thiên Tầm… Vậy thì cháu cứ rời đi đi. Ta sẽ bảo lão Ngụy cho cháu một số tiền, xem như thù lao những ngày qua đã chiếu cố Lê Nhi.”

Thiên Tầm không oán không giận, đứng dậy khỏi sô pha, bái Tư lão gia tử cùng Ngụy quản gia một cái: “Cảm ơn hai vị đã chiếu cố cháu những ngày qua.” Nàng nói xong, tạm dừng một lúc lâu, ánh mắt sâu xa, mang theo vài phần lưu luyến cùng không nỡ: “Tư Lê thích ăn đồ ăn tinh xảo đẹp đẽ, tốt nhất là loại đủ mọi màu sắc ấy.”

Khi nhắc tới thiếu niên, nàng cũng chưa từng nhận ra được ngữ khí mình nhẹ nhàng cỡ nào, bộ dáng mặt mày hớn hở càng khiến cả người nàng như linh động hẳn lên.

“Còn có, cậu ấy không thích uống sữa tươi, thường ngày có thể để người nấu cháo cho cậu ấy uống.”

“Cậu ấy thích vẽ tranh, nhưng sẽ thường xuyên vẽ đến quên thời gian, nhất định phải nhớ rõ nhắc nhở cậu ấy nghỉ ngơi.”

“Cậu ấy tuy rằng không muốn nói chuyện, nhưng đôi khi sẽ cực kỳ nghiêm túc mà nghe người ta nói chuyện, nếu nói một lần cậu ấy không phản ứng, thì nhất định phải kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa.”

“Tư gia gia, hy vọng ông có thể dành nhiều thời gian hơn cùng cậu ấy.”

“Cậu ấy thật ra rất ngoan, so với ai cũng đều ngoan hơn.”

Diệp phụ cùng Ninh Khê đứng ở một bên, thấy thế nhưng thật ra không biết xen miệng vào như thế nào, không khí như vậy càng hiện lên rằng bọn họ không hợp nhau, phảng phất như một bức hoạ đẹp đẽ bị xé rách.

Thiên Tầm xoay người, đi đến trước cánh cửa, bước đi kiên định, không có một phần do dự.

Phòng khách, Tư lão gia tử nhìn thiếu niên từ trên cầu thang chạy như bay xuống dưới, không khỏi cong cong khóe miệng, ý cười bên môi dù như thế nào cũng không ngừng được.

Thiên Tầm đi đến trước cửa, nàng thay dép lê, vừa mới đứng lên, đã bị người sau lưng ôm lấy.

Nàng cũng không quay đầu, sửng sốt một chút, sau đó lạnh nhạt mà đẩy đôi tay bên hông ra, lại phát hiện sức lực của chủ nhân đôi tay hôm nay lại lớn đến kinh người, Thiên Tầm cười một chút, rồi mới ngăn chặn ý cười trên khóe miệng, dùng sức kéo khoảng cách giữa mình và thiếu niên ra, chậm rãi xoay người trưng một khuôn mặt lạnh, “Tôi phải đi.”

“Sau này, sẽ có người khác thay thế tôi ở cùng với anh.”

“Tôi không phải người duy nhất với anh.”

“Mà anh… cũng không phải người độc nhất vô nhị với tôi.”

Biểu tình nàng lạnh nhạt, những câu chữ sắc nhọn có thể đâm người ta đến chảy máu đầm đìa.

Thiếu niên nhấp môi, nhìn chằm chằm nàng.

Cánh tay thon dài bị nàng dùng sức đẩy ra chậm rãi giơ lên, giống như muốn vươn ra giữ chặt Thiên Tầm lại, nhưng rồi bị vật vô hình gì ngăn cản, chậm chạp cứng đờ giữa không trung.

Thiên Tầm cong cong môi, ý cười trên khóe miệng đầy ôn nhu lưu luyến: “Tư Lê, hẹn gặp lại.”

Nàng vừa dứt lời, thiếu niên đột nhiên vươn hai tay ôm nàng vào lòng, ấm áp trước ngực chậm rãi bao quanh, bên tai truyền đến thanh âm của hắn, có chút khàn khàn, lại mang theo êm tai cùng mát lạnh nói không nên lời: “Thiên Tầm, đừng đi.”

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện.

Lần đầu tiên nghe hắn gọi tên mình.

Thiên Tầm.

Thật là dễ nghe.

Thiên Tầm đột nhiên ý thức được nàng vẫn luôn bị thiếu niên thân cao 1 mét 8 trở lên này coi như trẻ con, dễ như trở bàn tay đã có thể ôm nàng vào trong ngực.

Đây là, thiếu niên của nàng.

Hai cánh tay thon dài của Tư Lê ôm chặt nơi vòng eo nàng, cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu nàng, trong đêm tối trăng mờ, mùi hương mê người như có như không phảng phất trên người thiếu nữ, mắt phượng của hắn hiện lên tia sáng ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: “Thiên Tầm.”

Thiếu nữ đáp trả ôm lại hắn, hai tay đặt trên eo thiếu niên chậm rãi nắm chặt, ngữ khí cực kỳ cực kỳ ôn nhu: “Được rồi, em không đi.”

“―― Tinh! Nhiệm vụ thành công.”

Bạn đang đọc Nữ phụ pháo hôi: Tay không phá CP của Tiêu Khinh Tùng

Truyện Nữ phụ pháo hôi: Tay không phá CP tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanSachuchoe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.